Thân Trọng Tuấn

 

 

CHUYỆN XƯA RỒI DIỄM

 

 

Câu nói “Người Việt Nam chết trên đống thuốc” được truyền miệng từ xưa. Trong đống thuốc này có một phương gần như không tốn tiền mua nhưng trị được rất nhiều chứng bệnh khó chữa như tiểu đường, cao máu, bao tử, rêm người, nhức mỏi, v.v. Dùng phương thuốc này có thể tăng tuổi thọ chẳng hạn như ông bác ruột của tôi đă nuôi tôi suốt bảy năm đi học tại trường trung học Hàm Nghi trong thành nội là Cụ Đốc Học Thân Trọng Hy ở Bến Ngự Huế thọ trên 90 tuổi. Thứ hai là Bác Nguyễn Cảnh Cương hiện ở trên đường Đoàn Thị Điểm Thành nội Huế. Đầu năm nay 2020 bác đă dùng cái kéo lớn nặng cả ki lô đứng thẳng băng xắp hai hàng rào chè tàu trước nhà dài hơn trăm thước tây chỉ trong ṿng vài tiếng đồng hồ để sửa soạn ăn tết con chuột cống, luôn thể tự mừng thượng thọ 81 tuổi của chính Bác! Thứ ba là Nguyễn Hồng Tuấn, bạn cùng lớp với tôi từ năm Đệ Nhất B trường Hàm Nghi đậu vào ban Toán Đại Học Sư Phạm Huế năm 1969 một lần với tôi nhưng chọn học chỉ 2 năm ra Giáo sư Trung học Đệ Nhất cấp. Nguyễn Hồng Tuấn bị chứng viêm trực tràng măn tính hết thuốc chữa nhưng đă nhờ phương thuốc này mà lành từ khi nào không hay kiêm luôn chứng bệnh cao máu có lần đă phải vào nhà thương. Hiện giờ Nguyễn Hồng Tuấn nay 70 tuổi đang sống với gia đ́nh ở Nam Giao. Thứ tư...Thứ năm ... Thứ sáu ... Thứ nhiều nữa ... Thứ này là Tuấn tôi cũng đang dùng loại thuốc này và đă nhận thấy một số bịnh khó chữa mắc phải trong người lâu nay đă hết hẳn hoặc thuyên giảm rất nhiều. Trong sự vui mừng v́ nhờ thuốc này mà các chứng bệnh kinh niên trong người tôi từ tinh thần đến thể xác đang từ từ phải chào thua vô điều kiện nên tôi tẳn mẳn ghi lại một đôi lời.

Tối 26 tháng 1 năm 2017 để chuẩn bị đón tết con gà tôi mời người bạn thân của riêng tôi cũng như của cả thế giới là ông người Pháp mang tên Rémi Martin đến nhậu tất niên năm con khỉ là ngày 28 tháng chạp năm Bính Thân. Như thường lệ, mỗi lần đến ông thường dẫn thêm vài bạn gái đa t́nh nóng bỏng. Tối nay ông chỉ mang theo mỗi một cô mà ông cho là hợp với ông nhất. Tôi cũng quen thân với cô này đến độ không c̣n gọi tên thật của cô ta mà đặt biệt danh là Cô Nhắc.

Ông Martin vốn là kẻ rất gầy, lùn và tṛn trĩnh, cân nặng chưa tới một ki lô tức chưa tới một ngàn gờ ram hay khoảng chừng một yến ta! Ấy vậy mà ông ta mạnh vô địch. Sau khi tiếp Cô Nhắc đến khuya ông ta ung dung quật ngă tôi là một con người cân nặng sáu mươi lăm ki lô theo đơn vị đo lường của Pháp tức một trăm sáu mươi lăm “pao” của Mỹ ngă một cái bịch hết sức dễ dàng và tôi không đứng dậy nổi! Tôi nằm trơ trên sàn nhà nh́n theo ông bạn già và Cô Nhắc đa t́nh khuất dần trong bóng đêm.

Nhớ lại, sau khi bị đo ván một cách thảm hại, tôi đă gắng sức cựa quậy để ráng lết vô giường và ngủ một một mạch thật ngon lành. Trong cuối giấc ngủ, tôi mơ thấy tôi bị bỏ vào một cái máy lạ lùng và máy ép xuống hai chân tôi. Tôi la lên v́ đau điếng và giật ḿnh thức giấc. Hai đầu gối tôi đau buốt đến toát mồ hôi. Nửa tỉnh nửa mơ, tôi cố nhấc chân lên nhưng không được. Ráng ngồi dậy cũng không xong. Chỉ c̣n cách nằm yên nghĩ về hai chân của ḿnh chẳng hiểu v́ sao h́nh như tự nhiên biến mất. Đau đến độ người cứ run run và trào nước mắt! Tỉnh ngủ thật rồi! Sờ xuống hai chân nhận biết vẫn c̣n đây nhưng không nhúc nhích được! Hai đầu gối đau đến độ nh́n lên trần nhà thấy nó quay ṿng ṿng khi nhanh khi chậm theo nhịp thở! Nỗi sợ hăi ập đến làm sởn da gà khi tự hỏi không hiểu tại sao hai chân ḿnh bỗng nhiên bị què như thế này? Trơ trọi một ḿnh trên giường, tôi ráng chịu đựng những cơn đau dồn dập đến độ mệt lữ và dần dần thiếp đi!

Dậy đi rỗi! Ngủ ǵ mà trưa vấy?!” Người dưng khác họ vốn là dân nước ngoài đánh thức tôi dậy bằng tiếng Việt của vùng biển đâu đó độ chừng gần làng Phước Tĩnh ngoài miền Bắc! Tôi cố gắng trả lời nhưng không rơ tiếng! Lại nghe “Thôi! Trưa rỗi! Dậy đi! Già giồi! Đừng có nàm bộ nhơng nhẽo!” Thiệt là oan ơi ông địa! Chợt có tiếng đóng cửa khá mạnh xong trong sự yên tĩnh tôi chỉ c̣n nghe từng hơi thở của chính ḿnh trong cơn đau quay quắt! Rất lâu sau đó, rồi nhúc nhích được chân! Rồi từ từ ngồi dậy. Rồi lần xuống khỏi giường. Rồi chậm chạp lần từng bước. Phải cố gắng mới đứng vững sau khi đến cửa. Mở cửa pḥng dễ dàng v́ hai tay c̣n hoạt động tốt. Ra khỏi pḥng, cả nhà vắng lặng. Có lẽ người dưng khác họ rời nhà từ lâu. Bước không nổi, tôi phải quay trở lại giường nằm! Quên hết mọi chuyện, chỉ c̣n cơn đau dữ dội từ hai đầu gối! Hai đầu gối của tôi không sưng, không nóng, không đỏ mà chỉ đau một cách cực kỳ vô phép! Không muốn gọi xe cấp cứu chở đi bệnh viện v́ sợ phải bị hàng xóm ṭ ṃ để ư rồi biết đâu sẽ b́nh luận “Chuyện bé xé cho to!”, bèn gọi điện cho bác sĩ gia đ́nh. Lại cầm máy chờ. Một phút chờ điện thoại tưởng chừng dài hơn cả buổi! Bác sĩ trả lời và khuyên tôi nên gọi cho bác sĩ trị đau nhức. Lấy số điện thoại. Lại gọi cho bác sĩ trị đau nhức. Lại căng thẳng v́ phải chờ. Măi mới được trả lời “Xin lỗi bác! Pḥng mạch của bác sĩ chuyên trị bệnh đau nhức sắp đóng cửa để ăn tết! Bác có thể làm điểm hẹn để gặp bác sĩ vào sáng thứ hai tuần tới!” Trời ơi đất hỡi! Cái đồ cuối năm! Gọi lại cho pḥng mạch bác sĩ gia đ́nh. Chỉ có máy trả lời là hôm nay đóng cửa sớm để mừng tết đến, hẹn sẽ mở cửa vào ngày thứ ba mồng bốn Tết, c̣n nhắn thêm rằng nếu trong trường hợp khẩn cấp nên gọi xe cứu thương số 911. Thôi đi! Đây không cần! Bên ngoài trời tối rất mau. Người dưng khác họ vẫn mịt mù cà cưỡng! Có lẽ c̣n đang lượn quanh để xem chợ bán hoa tết lúc phố vừa lên đèn! Tôi không cảm thấy đói nhưng ráng kiếm ăn một chút chi lót bụng trước khi uống 2 viên Tylenol 500mg chống đau. Người dưng khác họ gọi điện báo là đang cùng đám bạn vui đùa tất niên, tan cuộc mới về. Chuyện nhỏ! Rất lâu sau khi uống Tylenol, cơn đau vẫn c̣n đó bèn lấy thuốc Naproxen 500mg trị đau nhức có được sau khi nhổ răng vẫn c̣n và thuốc ngủ Trazodone 100mg uống thêm mỗi thứ 1 viên. Chờ hoài không ngủ được bèn uống thêm 1 viên thuốc ngủ nữa thế là từ từ làm một lèo cho đến trưa hôm sau. Ối dào! Tết với nhất! Xin ông bà cha mẹ linh thiêng tha thứ!

Trong pḥng mạch của bác sĩ trị đau nhức, y tá của bác sĩ khi lập hồ sơ có hỏi nếu cho tôi những con số từ 1 đến 10 th́ mức đau ở số nào? Trả lời “Ở số một trăm!”. Khám xong, Bác sĩ kê toa cho uống thuốc Alloporinol 100 mg trị thống phong (gút - gout) uống ngày 1 viên và đưa cho tờ giấy ghi tên những loại thức ăn có chứa nhiều chất acid uric nên kiêng cữ cho người mắc chứng thống phong đau nhức gọi nôm na là bệnh gút! Hẹn 29 ngày sau tái khám. Khi đang ra cửa, vừa đi vừa đọc thấy bắt kiêng thịt ḅ, thịt đỏ, cá ṃi, cá nục, cá ngừ, gan, ḷng, mề, dồi trường, bao tử v.v. và ... sweetbread! Thôi cũng đành. Ráng lết lần từng bước cho hết 29 ngày. Kiêng cử theo đúng những điều trên tờ giấy của bác sĩ trị đau nhức.

Một thắc mắc nhỏ lớn dần bởi hai chữ sweetbread! Bánh ḿ ngọt làm bằng bột ḿ, men, đường và bơ mà cũng có chất uric acid nhiều như ḷng heo, bao tử ḅ, cá ṃi, cá thu, cá ngừ, cá nục sao? Chẳng lẽ ḿnh đă từng sống hơn 40 năm tại California của Mỹ biết rơ ràng sweet nghĩa là ngọt và bread là bánh ḿ cớ làm sao mà cứ thắc mắc măi? Muốn hỏi bác sĩ th́ sợ bị cho ngang hàng với con U Ti toàn thân nó chỉ có mỗi một tế bào! Thôi th́ tự t́m kiếm trong các tự điển như Webster, Cambridge Advanced Learner's Dictionary & Thesaurus, Cambridge Dictionary +Plus, v.v. thấy ghi sweetbreadphần nội tạng gần với bao tử của bê và cừu non người Âu Châu vẫn ăn từ xưa và lại chuyển dịch qua tiếng Việt là Bánh ḿ ngọt! (Translate sweetbread to 1. bánh ḿ ngọt) quả thật là Google Books cũng quá sai lầm như tôi! Nhờ sau khi cất công ráng quên đau tra cứu tôi mới hết thắc mắc. Sao không ghi đại ra là phải kiêng ăn các thứ như ḷng mề bao tử để cho người ta khỏi phải bận tâm?!

Đi khám lần thứ hai cũng y như lần đầu. Trong những ngày chờ tái khám, có lúc đau quá rên rỉ đến gặp bác sĩ gia đ́nh th́ được chích cho một mũi corticosteroids vào gối. Êm được một tuần rồi từ từ cơn đau tự nhiên trở lại một cách tự quyền vô lễ.

Khám lần thứ ba cũng y như lần thứ hai. Trả lời cho câu hỏi về mức đau là chín mươi chín chấm chín mươi chín phần trăm (99.99%)!

Khám lần thứ tư cũng y như lần thứ ba. Lần này bác sĩ trị đau nhức cho hay là tôi không bị thống phong tức là bệnh gout hay gút mà bị bệnh thận v́ qua kết quả của các lần thử máu và lại thấy khớp của các ngón tay và ngón chân của tôi không hề bị chứng sưng, nóng, đỏ đau, duy chỉ hai đầu gối tuy thấy b́nh thường nhưng ngày đêm vẫn có hàng loạt đau nhức thấu trời xanh, rơ ràng như có mấy hột cát lổn nhổn nằm phía trong sau xương bách chè nên bước đi mới cà quyệt cáng náng như người máy mà người dưng khác họ nh́n thấy vẫn thản nhiên ngôn “cái thứ bệnh giả vờ ấy mà!”. Bác sĩ gia đ́nh bảo tôi là hai trái thận của tôi rất tốt và đă tự động kư giấy chứng nhận tôi là người bị khuyết tật (handicap) để treo trên xe tấm bảng đỏ chói có quyền đậu xe tại chỗ dành riêng nơi băi đậu xe công cọng và có xin bảo hiểm phát cho tôi một cây gậy! Lại nữa, bác sĩ gia đ́nh cũng liền vội xin với hăng bảo hiểm cho tôi đi trung tâm trị đau nhức khác. Tại trung tâm này chích thêm corticosteroids vào gối rồi hẹn tái khám và tôi được cảnh cáo rằng cuộc đời c̣n lại chỉ nên chích thêm một lần nữa mà thôi! Chích quá ba lần có thể sẽ bị nguy cơ mục xương! Nghe mà hoảng, nhưng rồi chưa chịu tin hẳn như vậy khi biết rằng giá corticosteroids rất mắc, hơn một ngàn đô la USA một mũi chích nên hăng bảo hiểm sức khỏe kiếm cách giới hạn. Về nhà thấy có hiệu nghiệm được vài ba ngày rồi đau nhức trở lại. Bác sĩ gia đ́nh xin cho đi vật lư trị liệu trong thời gian 3 tháng. Kết quả là trong mỗi lần trị liệu đều thấy “khoái” nhưng lúc vừa ra khỏi cửa trung tâm vật lư trị liệu vài ba bước là gặp ngay em Vũ Y Như Cẩn tức Vẫn Y Như Cũ!

Có người mách tôi nên ăn đu đủ xanh nấu kèm mấy thứ vớ vẫn, tôi nghe theo, lại c̣n gieo hột để lấy cây con tính chuyện lâu dài. Ăn đu đủ đến phát ớn mà chứng đau nhức không bớt nên thôi. Đang lo âu, bất chợt, nhờ cơ duyên, tôi được giới thiệu với một danh y người Tây Tạng để được chích lễ máu độc từ 10 ngón chân, châm kim cả hai chân từ trên đầu gối xuống cổ chân. Ông Thầy chỉ châm kim mà không đốt thuốc cứu và cho dùng các loại thuốc uống tính ra cả thảy là 20 viên mỗi ngày trong suốt sáu tuần lễ gồm Truy phong hoàn nhân sâm tuyết liên, Bu Zhong Yi Qi Wan (ngày uống 9 viên), Astrinent comlex, Hu Qian Wan (ngày uống 9 viên). Lại biểu uống thuốc tự tay tôi nấu lấy từ cây rau Th́ Là Dại để có giấc ngủ suốt đêm rất êm và khi thức dậy không bị nhức đầu. Loại cây Th́ Là này có mùi giống như loại Th́ Là người ta thường vẫn dùng khi ăn chả cá, nhưng cây lại cao hơn 1 thước tây, gốc to bằng ngón tay cái rất dễ kiếm. Vào mùa hè cây thường mọc hoang quanh bờ hồ Elsinore thuộc quận Riverside California cách nhà tôi gần 100 cây số. Kết quả danh y người Tây Tạng chữa chứng đau nhức nơi hai đầu gối có giảm dần chút chút và đau nhức từng kỳ không liên tục cũng giảm dần. Vẫn c̣n đau nhức rất nhiều vào lúc khoảng ba giờ sáng. Đau luôn phải thức suốt cho đến khi thấy ánh nắng mặt trời mới mọc. Sau đó dần dần theo ngày tháng có giảm đau xuống chừng c̣n một nửa, nhưng bước đi vẫn thẳng cứng như người máy robot và cứ phải dùng gậy.

Có người giới thiệu cho tôi trung tâm chích tế bào gốc. Tôi đă mất niềm tin và đuối sức chịu đựng nên không thèm nghe theo. Đến năm sau 2018 bác sĩ gia đ́nh mới chịu báo cho biết là tôi đă bị chứng đột quỵ nhưng rất nhẹ (mini stroke) rất ít khi xảy ra. Thiệt là rơ cẩn thận, bác sĩ phải theo đúng luật chờ cả năm để dựa trên kết quả qua những lần thử máu và khám nghiệm rồi mới báo tin cho tôi hay dù bác sĩ đă biết ngay trong lần khám đầu tiên! Tôi lại bị thêm chứng nhiễu loạn âm thanh trong hai lỗ tai suốt ngày đêm. Chứng này khác với chứng ù tai như trong lúc bị cảm, ngồi trên máy bay, khi đi xe qua dốc đèo lên xuống sườn núi hay hoạt động quá độ “mệt bở hơi tai”. Bị như vậy chỉ cần bịt mũi thở mạnh ra một vài lần hoặc nuốt nước bọt là tai sẽ thông trở lại. C̣n chứng nhiễu loạn âm thanh trong hai lỗ tai có những âm thanh thật khó tả giống như tiếng thông reo từ xa, tiếng bánh xe lăn trên xa lộ, gió đùa băi biển, tiếng dế mèn, tiếng mảnh sành, châu chấu nỉ non từ ngoài vườn lọt qua cửa sổ. Tai trái của tôi ồn nhiều hơn tai phải. Tất những âm thanh trên đều hè nhau ḥa tấu bản nhạc không tên hỗn loạn rên rỉ theo nhịp 2/4 lên xuống nghe như “Da ua! Da ua! Rin rít! Rin rít!...” liên miên bất tận suốt ngày đêm không dứt! Cường độ âm thanh thay đổi trong ngày. Khi thức dậy nghe ở cường độ 3/10 so với âm thanh xe gắn máy là 10/10. Nhẹ nhất trong ngày là 1/10! Những lúc cường độ lên cao hơn 3/10 th́ tai trái nghe “oo.oo-oo.oo”, tai phải nghe “ro.ro-rít.rít”. Theo bác sĩ Wynn Huỳnh Trần ở Los Angels California khi giải thích về chứng chóng mặt cho rằng trong phía sau màng nhĩ của tai có sinh cục bướu gây nên bệnh này. (https://www.youtube.com/watch?v=nQncd4gpQL0 ). Tôi đă từng đến gặp các bác sĩ chuyên khoa về Tai Mắt Mũi Họng và đă được trả lời là không thể nào chữa khỏi.

Thế là đă qua gần hai năm trời, hàng ngày tôi vẫn uống đầy đủ liều lượng trị các loại tứ chứng nan y của thời đại mới là tiểu đường MEDFORMIN HCL 1,000MG, GLIPIZIDE 10MG, cao máu METOPROLOL SUCCER 25MG, OMESARTAN MEDOXOMIL 40MG, cao mỡ SIMVASTATIN 10MG và tê thấp th́ uống tùy theo từng thời kỳ chữa trị như các thứ thuốc trị đau nhức như Celecoxib 200mg, Alloporinol 100mg, Ibupprofen 600mg, Tramadol Hcl 50mg, uống cao hổ cốt trông như mảnh vụn của thịt ḅ khô không mùi và cứng như sắt thép của Hồng Kông do người bạn bonsai biếu (uống không công hiệu!) và thoa các loại dầu nóng như dầu cù là hiệu con hổ, dầu Vạn ứng, kem Soundbody Muscle & Joint, Easy-Flex (Shu Jin Lu) Pain Reliving Lotion, ngâm hai chân vào trong thùng nước muối biển, v.v.. Kết quả chẳng có ǵ khá hơn cho lắm.

Bạn Nguyễn Văn Lục ban Sử Địa-LVC gởi cho tôi cây ráy tía xắc lát phơi khô để ngâm rượu đế. Ngâm đúng 30 ngày như lời dặn nhưng mới uống một ly nhỏ đă thấy không xong nên thôi. Lễ tạ ơn năm 2018, người em họ là Thân Trọng Dũng hiện đang sống ở Chicago được sang Mỹ theo diện HO đă từng chịu cảnh khổ cực dang nắng dầm sương tại Quảng Trị trong khu vực Ái Tử B́nh Điền gởi cho mấy hộp Viêm Phong Thấp Topphote do Công Ty Cổ Phần Dược Phẩm Khang Minh bán ra. Uống sau 3 ngày thấy có tác dụng, sau một tuần có hiệu quả tốt, sau 30 ngày không c̣n dùng gậy, nhưng chỉ dám nói với bác sĩ gia đ́nh là bệnh hai đầu gối tự nhiên thuyên giảm! Muốn khỏi hẳn chứng đau nhức cần phải uống thuốc này một ngày 6 viên. Uống hết hộp 100 viên th́ nghỉ một tháng mới uống tiếp hoặc thấy bệnh trở lại hăy uống. Cách uống như vậy, giữ liên tiếp cho đến khi uống đủ một ngàn viên tức 10 hộp. Những lần hết thuốc đều nhờ em Dũng kiếm cách lo liệu giùm, hoặc nhờ Nguyễn Văn Lục hay Nguyễn Hồng Tuấn ở Huế mua gởi qua. Chứng đau đầu gối c̣n khoảng chừng một nửa. Nghe truyền là uống thuốc ngoại khoa của Việt Nam tuy công hiệu nhưng dễ hại thận. Có thể tôi bị chứng phải nghe nhiễu loạn âm thanh vang vọng suốt ngày đêm v́ thận của tôi có vấn đề chăng?

Uống nhiều loại thuốc như vậy có lẽ bao tử phải thuộc vào loại sắt thép tinh luyện mới chịu đựng nổi. Gan và thận cũng có thể bị ảnh hưởng. Tôi hay bị tự nhiên đắng miệng, ngứa vài chỗ trong người, chảy nước mắt sống, mắt khô khó chịu như có hạt cát nhỏ lọt vào. Có lẽ gan bị vấn đề. Bị chứng loạn âm thanh sâu trong tai có thể do thận mà ra. Sang đến năm 2019 lại bị thêm chứng không cảm thấy đói và cứng khớp các ngón tay, chữ viết gẫy gập không đều lại lên xuống như mèo cào. Việc trị bàn tay bị cứng khớp nắm mở khó khăn dùng dầu nóng Vạn ứng, kem Soundbody Muscle & Joint cho có lệ! Bác sĩ gia đ́nh cho uống Mgp Megestrol Acetate Oral Suspension Usp 40 mg/ml để cảm thấy thèm ăn nhưng hễ cứ ăn xong là mệt muốn đi nằm, từ bụng lên ngực tức tức như bị đầy hơi muốn ợ một cái nhưng mắc nghẹn không ợ được rất khó chịu, cọng thêm chứng đau nhức giữa lưng và thỉnh thoảng ho khan vài tiếng nên đâm hoảng, hoang mang lo lắng cứ tưởng ḿnh bị ung thư phổi đă đến kỳ thứ tư sắp về thăm ông bà cha mẹ! Bác sĩ gia đ́nh bảo hăy an tâm, đây là bao tử bị đầy hơi xông lên làm đau lưng tức ngực, cho uống thuốc trị bao tử Omeprazol Dr 40 mg, xin bảo hiểm cho tôi một dây an toàn quấn ngang bụng bảo vệ lưng, thuốc trị băn khoăn lo lắng là Alprazolam 0.5mg, Buspirone HCL 15 mg nhưng không hiệu nghiệm liền đổi sang Sertraline Hcl 100 mg. Đă ăn uống được như thường nhưng lại sinh táo bón, lại phải uống Stool softener 250 mg softgel. Nước tiểu bỗng có mùi khai đặc, bác sĩ kê toa trị nhiễm trùng Dexamethasone 4mg, Amox Tr-k Clv 875-125 mg, bị ngứa cho thoa Ciclopirox 0.77% Cream. Ban đêm dậy đi tiểu 3, 4 lần cho uống Oxybutynin 15 mg. Lại sau khi thử máu định kỳ, bác sĩ cho uống Tamsulosin Hcl 0.4mg trị nhiếp hộ tuyến, Myrbetrio Er 50 mg trị bàng quang và bắt uống thêm One a Day Men’s, Vitamin D3 5,000 Unit. Cảm cúm cho uống MethylPREDNISSolone 4MG. Cảm ho th́ cho uống Robafen-DM Syrup. v.v.
 

Và ngang đây bạn đọc có lẽ sẽ cho là tôi viết lôi thôi dài ḍng quá! Thuốc chữa được nhiều chứng bệnh là thứ thuốc ǵ? Dạ thưa, loại thuốc này gồm nhiều vị ḥa hợp với nhau. Vị thứ nhất là Tin Tưởng. Vị thứ hai là Kiên nhẫn. Vị thứ ba là Cố gắng. Vị thứ tư là điều chế đúng tiêu chuẩn. Vị thứ năm là dùng mỗi ngày hai hoặc ba lần. Vị thứ sáu là phải dùng liên tục chín mươi ngày, nói ngắn gọn là ba tháng mới đoan chắc rằng từ đây mới có thể chữa được nhiều chứng bệnh. Nếu muốn đốt giai đoạn mong chóng có kết quả cho sớm bằng cách tận lực dồn lại cho thật nhiều và dùng gấp trong thời gian thật ngắn th́ cũng không xong! Một dẫn chứng dễ hiểu là một khi bị bệnh, bác sĩ cho bạn uống thuốc ngày ba lần, mỗi lần một viên trong suốt một tháng. Bạn cho rằng phải uống cả tháng mới hết bịnh th́ lâu quá, trong khi bạn muốn lành trong vài ba ngày nên dù cũng uống ngày ba lần nhưng mỗi lần dư sức uống mười viên không theo như lời của bác sĩ th́ kết quả sẽ không tốt như ư muốn đâu. Không tin cứ thử xem! Không cần phải là thuốc trị bệnh, thuốc bổ cũng được. Hoặc chủ trương muốn uống thong thả một ngày 2 lít nước trong ṿng 5 ngày. Bạn nhanh gọn bằng cách cố gắng hết sức uống một lần liên tiếp mười lít nước lạnh để khỏi phải uống từ từ trong 5 ngày tới xem sao? Mau lắm, chỉ trong ṿng một hai giờ thôi, kết quả biết liền về việc ưa thích sự gấp gáp! Vị thứ bảy là phải dùng cho đến khi bạn tự nhiên muốn nhuốm bệnh trở lại mới ngưng. C̣n nếu như các bạn sợ không có thuốc để dùng th́ hăy an tâm v́ thuốc kiếm rất dễ và thường là không phải trả tiền mua! Hiện tại v́ ngày rộng tháng dài nên tôi điều chế bài thuốc này cho tôi để dùng mỗi ngày ba lần. Một lần riêng lẻ tính từ khi bắt đầu điều chế một cách nghiêm cẩn cho đến khi dùng xong cần một khoảng thời gian 45 phút. Điều chế và dùng xong ba lần mất 135 phút hay 2 giờ 15 phút của một ngày. Tiêu chuẩn thông thường của những người đang chữa trị là điều chế và dùng thuốc hai lần một ngày và thời gian dùng cho một lần điều chế có thể từ 30 đến 45 phút tùy khả năng và ư thích. Có người chỉ dùng một lần trong ngày cũng có kết quả tốt nhưng đến chậm. Nếu đọc đây ngang đây bạn không thèm đọc tiếp, đề nghị bạn không nên dùng phương thuốc này v́ sẽ không nên việc. Nếu các bạn tiếp tục đọc là các bạn có thể có được vị thuốc kiên nhẫn cần thiết rồi, không cần kiếm đâu xa.

Như vậy tôi có thể nói huỵch toẹt ra tên bài thuốc là Dịch Cân Kinh. Phương thuốc này theo tôi tự đùa chơi cho là đă có từ thời Lạc Long Quân chia tay Âu Cơ dùng để trị lam sơn chướng khí ở núi sâu rừng thẳm và đầm lầy nước đọng gây tứ thời cảm mạo cùng các chứng nan y, trước tổ Bồ Đề Đạt Ma khoảng chừng hai ngàn năm trăm năm. Tên nguyên thủy của bài thuốc tôi thật sự không biết. Theo lời cụ Thân Trọng Hy gọi là Phép Đánh Xa. Hiện nay lại có những tên “rất ấn tượng” như Dịch Cân Kinh, Dịch Cân Kinh (cải cách), Đạt Ma Dịch Cân Kinh, Dịch cân kinh 4 nhịp, Dịch Cân Kinh 12 Thức, PHẤT THỦ (DỊCH CÂN KINH), Phất thủ liệu pháp, Dịch Cân Kinh (Phất Thủ Liễu Pháp), v.v. Tôi tập mà cứ thắc mắc “Dịch Cân Kinh” là bài viết rất quư, theo tên của bài thuốc hiểu theo kiến thức thấp kém của tôi là dạy cách tập luyện để di chuyển gân trong cơ thể của chính ḿnh, nhưng sau khi tập một thời gian tôi luôn luôn chiêm nghiệm và xét đoán măi mà vẫn không biết và cũng không cảm thấy dấu hiệu gân trong người tôi đă chuyển động như thế nào, chuyển đi đâu và công dụng của nó ra sao? Nếu gân trong người tôi mạnh thêm th́ nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, chẳng lẽ gân từ tay chạy xuống chân và ngược lại? Hai mươi năm trước, tôi theo nhóm của thầy Hàng Trường tập khí công, tên bài khí công “Càn Khôn Thập Linh” của thầy Hàng Trường đếm đủ mười hai con nhưng vẫn gọi là mười cũng cứ được đi cho! C̣n “Dịch Cân Kinh” xét theo ư nghĩ thấy có vẻ bất ổn! Tên gọi sai chăng? Trúng trật không biết, xin miễn luận bàn, chỉ nên nêu ra sự lợi ích của bài thuốc. Nhằm nḥ ǵ ba cái tên vớ vẫn!

 

Một chút kinh nghiệm

Theo kinh nghiệm bản thân, vốn mang quá nhiều chứng bệnh, nhưng từ khi tập đến nay tôi hết các chứng nhức đầu khi thức dậy, ngủ ngon giấc và thức giấc khỏe khoắn, chứng tiểu đêm và tiểu sót gần như hết hẳn, hết táo bón, thuốc trị tiểu đường. Các chứng ù tai v́ suy thận chỉ c̣n khoảng 20%, hai đầu gối hết đau 99% nên có thể múa đôi thoải mái, hết nóng mu hai bàn chân và những cơn đau nhức ống chân đến độ giăy giựt co lại khi đi ngủ, ăn các thức ăn đều ngon miệng,v.v. Bác sĩ gia đ́nh cho tôi ngưng uống một số thuốc như các loại trị tiểu đường GLIPIZIDE 10MG TABLET và thuốc trị cao máu OMESARTAN MEDOXOMIL 40MG TAB v.v. Khuyên tôi không nên đo áp huyết và đường trong máu nhiều lần trong ngày v́ có thể đẫn đến chứng hoang tưởng. Bác sĩ chỉ ra toa cấp các thứ thẻ, kim, thuốc sát trùng để đo tiểu đường vỏn vẹn một lần cho từng buổi sáng trong ngày. Nếu tôi muốn thử nhiều hơn một lần th́ phải tự mua lấy mà dùng giống như tôi phải mua các thứ thuốc bổ khác như dầu cá Omega 3, Vitamin D3 5000 đơn vị, v.v. Nhịp tim của tôi nằm trong giới hạn an toàn 90-60. Áp huyết từ mức độ an toàn 120-90 có khi trụt xuống thấp dưới 80-60 và bác sĩ v́ vậy mà có thể sẽ tiếp tục giảm liều thuốc cao máu. Có lúc đường hạ thấp vừa qua khỏi mức 60 gây cảm giác đói bụng, tháo mồ hôi, run run và mệt lữ ... Thuốc Medformin đang uống phải giảm xuống dưới 1000mg. Theo đà này vài năm tới hy vọng tôi sẽ chẳng c̣n uống một viên thuốc nào nữa! Một số các lợi ích khác cho cơ thể lúc này không cần thiết lắm để nêu ra. Về phương diện tinh thần tôi bớt cáu bẳn gắt gỏng, hết băn khoăn lo lắng cho dù nước Mỹ đang dẫn đầu thế giới về Thánh Cô Vy 19 với vận tốc ngựa phi! Vui vẻ với người chung quanh. Nhớ được những sự việc vừa xảy ra dài lâu hơn một chút. Định trí dễ dàng hơn. Bớt lú lẫn. An nhàn dễ dăi hơn không c̣n là ông già khó chịu! Có thể tôi thuộc về hạng người càng dễ dàng bớt khó tính, khỏe mạnh, giảm những thói “băng hăng bó hó”, và cũng có thể tôi có được như vậy là kết quả của sau một thời gian dài liên tục chơi tṛ vẫy tay! Thử vẫy tay như tôi đi bạn! Biết đâu?!
 

Tài liệu hướng dẫn

Theo tôi th́ tài liệu hướng dẫn cách thức luyện Dịch Cân Kinh rơ ràng, dễ hiểu, thật thà và chính xác nhất là của Thầy Phêrô Phạm Công Thuận thuộc Ḍng Chúa Cứu Thế Sài G̣n. Muốn có, xin vào đây https://youtu.be/50o04dgpYPc . Youtube này dài 1 giờ

Các tài liệu khác thấy nhiều trên youtube có thể lựa xem dễ dàng.
 

Cách tập của tôi

Năm ngoái 2019, có một dạo tôi bị bệnh đến nỗi nằm liệt giường, không muốn ăn uống, gắt gỏng khi nghe những lời săn sóc hỏi thăm, đ̣i bác sĩ gia đ́nh chích thuốc khỏe vitamin B12 nhiều đến độ bác sĩ phải từ chối, bảo tôi đến pḥng cấp cứu của nhà thương để được chữa trị. Chán quá! Trên giường bệnh, tôi lăng văng nghĩ có lẽ đang đến lúc ông bà muốn tôi về thăm. Không sao! Nhưng tôi không muốn về thăm trong t́nh trạng yếu đuối bệnh hoạn! Suy nghĩ lan man. Tôi chợt nghĩ rằng có lẽ bác Cả Hy cũng đang muốn gặp tôi! Bác Cả Hy! À nhớ rồi! Phép Vẫy Tay tức Phép Đánh Xa giúp bác khỏe mạnh. À há! Tôi cố nhớ lại những ǵ bác nói với tôi trước kia về phép này. Chưa đủ, tôi mở máy computer vào utuber t́m xem thêm khá nhiều video giới thiệu với những tên gọi khác nhau và quyết định “tập luyện” từ hồi đó!

1. Tập cho khỏe mạnh

Tôi tập trong pḥng ngủ có đủ ánh sáng, đóng kín cửa sổ để tránh gió ḷ độc hại. Hai bàn chân mang đôi giày đế bằng. Lưng và bụng có thắt thật chặc loại bảo vệ xương lưng khi bưng nhấc làm bằng vải thung thật lớn để pḥng ngừa sự sa ruột và sổ bụng bia. Để trước mặt một đồng hồ điện báo thức nhảy từng phút một. Giấy bút ghi giờ tập và số lần vẫy liên tục đếm được trong 10 phút, 20 phút và 30 phút. Khăn lau mồ hôi. Một ly có nửa lít nước âm ấm.

Tôi thường chọn giờ tập vào những giờ có số phút chẵn như 00, 10, 20, 30, v.v. như 5:00 am, 1:30 pm.

Trước khi đến giờ tập định sẵn khoảng 5-10 phút, tôi xoa bóp tai, mắt, mặt, cằm, gáy, đầu tóc, cổ vai và toàn thân trong 2-5 phút xong trong khoảng 2-3 phút tiếp theo vung tay uốn éo thân ḿnh nhẹ nhàng giữ không động đến các khớp xương đến độ kêu răng rắc tuy thấy thích nhưng lại sợ sẽ gây thói quen làm hại cho các khớp xương về sau. Khoảng một phút trước khi thật sự tập, tôi đứng đúng theo phép tập bắt đầu vẫy hai tay một cách khoan thai, nhẹ nhàng rồi từ từ tăng dần tốc độ và mạnh như mong muốn khi đồng hồ chỉ giờ ấn định. Lúc này mới đếm 1, 2, 3 ... cho đến khi chấm dứt giờ tập. Như lúc dùng xe, trước khi đạt tốc độ mong muốn, người lái phải mở máy và cho xe chạy từ chầm chậm đến nhanh dần và cũng phải cho xe chậm lại từ từ trước khi dừng hẳn. Như vậy khi đồng hồ báo hết giờ tập tôi ghi nhớ số đếm lần vẫy và vẫn tiếp tục vẫy không cần đếm tiếp cho lần tập này thêm vài chục cái nữa, chậm lại từ từ rồi mới dừng hẳn. Khi hít vào tôi vẫy được 3 vẫy, lúc thở ra tôi vẫy được 4 vẫy. Vẫy càng nhanh, càng mau nóng người và bớt nhảy số khi đếm. Thời gian tôi đă dùng để tập một lần khoảng 40-50 phút. Tính thong thả là 45 phút!

Trong thời gian ba bốn tháng đầu tiên sau khi bắt đầu tập, lúc vừa tập xong, hai đầu gối tôi bị cứng lại, khởi sự bước những bước rất ngắn, thật khó khăn và rất chậm. Sau đó bước nhanh dần và dễ dàng hơn. Theo lời cụ Đốc học Thân Trọng Hy mà chúng tôi vẫn gọi là Bác Đốc Hy hay Bác Cả Hy dạy tôi rằng sau khi tập cần phải đi bộ ba trăm bước hay nhiều hơn cho đến lúc trở lại b́nh thường như trước khi tập. Một trăm bước đầu phải bước thật chậm, khoan thai, giữ thăng bằng không nghiêng lệch. Hai tay thong dong đánh đàng xa nhẹ nhàng tay trước tay sau theo mỗi bước chân và co duỗi các ngón tay khi hất ra phía sau rồi thả lỏng bàn tay khi đưa tới đàng trước. Cách này khó hơn cách đánh đàng xa hai tay đồng một lượt. Giữ hơi thở nhẹ nhàng không nghe tiếng, chậm răi và sâu. Việc này dễ dàng v́ càng tập, tôi thấy hơi thở càng sâu và dài hơn. Nếu thở nhanh có thể bị lạnh hai bàn tay xuống cả hai bàn chân! Một trăm bước tiếp theo th́ đi và đánh đàng xa thong thả như đi dạo. Một trăm bước cuối cùng cũng như một trăm bước trước nhưng nâng nhẹ đầu gối theo từng bước. Sau khi bước xong 300 bước, nếu cảm thấy chưa được thư thái th́ tiếp tục cho đến khi như ư. Có khi tôi bước lâu hơn 10 phút.

Nhắc đến bác Đốc Hy của tôi, tôi nhớ lại hồi trước biến cố Tết Mậu Thân 1968, tôi đă thầm chê cách tập vẫy tay của bác v́ tôi đă cho rằng cách thức này chỉ dành cho người già dùng để đuổi gà xua chó, không làm sao bằng thứ “vơ ta” mạnh mẽ múa máy đấm đá tay chân nên tôi mày ṃ cố t́m vơ sư xin học mấy “thảo” Đồng Nhi, Ngọc Trản, Phượng Hoàng và suốt ngày cứ kiếm cách tập “múa vơ” và đọc các “bài thiệu” như “Ngọc Trản ngân đài. Tả hữu tấn khai thập tự. Quyển diệp liên ba. Tấn sát túc tọa hồi mai phục. Trực tiền quyển địa. Hoành tả tọa bạch xà loang lộ. Trấn thủ thanh long biên giang. Hoành hữu tọa bạch xà loang lộ. Khai sơn bạch hổ phát mộc. Tấn đă tam chiến. Thối thủ nhị linh. Tấn khai hổ khẩu. Bái tổ lập như tiền.” Hay “Phượng hoàng phóng cước vỹ. Mănh hổ khai địa phi. Song long truyền bá đỉnh. Đoạt trấn vũ uy tŕ. Nhất cấp khai b́nh phất ấn. Nhị cấp chảo bạt b́nh phi. Tấn nhất bộ thủ hồi tam bộ. Tứ cấp công danh kiến thứ chi.” Tôi luyện “vơ ta” tức vơ của Việt Nam, nhưng đọc “bài thiệu” khi múa vơ lại bằng chữ Hán vốn được thầy dạy vơ truyền khẩu như thế nào th́ cứ răm rắp nhớ nằm ḷng, tuy chỉ hiểu lơm bơm nhưng không cần, điều quan trọng đối với tôi là những “thế” những “nét” để đi quyền thật đúng mà thôi. Có bạn đồng môn đă bị đuổi khi thầy dạy thế “Ngô Hổ Xà Rắn” trong bài Hiến Long Tàng Hổ Đă vội cười “Đă xà mà c̣n rắn!” Lấy đó làm kinh nghiệm, tôi luôn luôn nghe lời vơ sư v́ tôi chỉ cần mấy “thảo” để múa vơ chứ không lưu tâm đến bài “thiệu” chỉ có công dụng đọc theo khi đi quyền!

V́ chỉ ham múa may luyện vơ, tôi cho là chưa cần học Phép Đánh Xa dùng tay “đuổi ruồi” của ông bác ruột là bác Cả Hy, định rằng cứ để đến khi mô về già hẳn hay. Mà hay thiệt. Măi đến khi tôi hơn 70 tuổi mới chịu tập “đuổi ruồi”! Tiếp theo vấn đề đi bộ sau khi tập, tôi may mắn có điều kiện để nằm ngửa trên nệm cứng hay giường không nệm, không gối, xuôi thẳng hai tay hai chân, để đồng hồ báo thức ngủ một giấc 10, 15 phút hay lâu hơn thêm 5, 10 phút nữa tùy theo sự đ̣i hỏi cần thiết của cơ thể theo mỗi lần tập. Cách thức nầy tôi học của thầy Hàng Trường hai mươi năm trước dùng cho sau khi tập khí công để lấy lại khí lực đă có thể bị hao tổn phần nào trong khi tập luyện và cảm thấy hiệu quả tốt. Theo lời thầy Hàng Trường, người luyện vơ sẽ dễ dàng “đằm tính” hơn nếu chịu “nằm ngủ” như thế này sau khi tập luyện. Về việc co duỗi nắm thả bàn tay, tôi lại nhớ tới những nét chữ của bác Cả Hy trong thời kỳ bác c̣n làm hiệu trưởng trường trung học tư thục Hàm Long trong khuôn viên của chùa Báo Quốc, nuôi cho đi học trường Hàm Long rồi sau đó cho xuống học trường B́nh Minh của bà Ngô Đ́nh Nhu sau khi tôi thi hỏng vào lớp Đệ Thất trường Hàm Nghi. Năm 1975 tôi sang Mỹ tỵ nạn, bác thường gởi thơ cho tôi. Năm 1976, có lần bác Cả viết cho tôi nguyên bài thơ bác họa thơ của học tṛ cũ là Cù Huy Cận bài “Trăm năm Quốc Học” mà Huy Cận đă nâng trường Quốc Học lên thêm mấy tuổi “... Quốc Học trường ta, Quốc Học ơi!...” Nét chữ của bác Cả Hy vẫn lăo luyện đẹp tuyệt vời khiến tôi hằng yêu thích! Trước khi bác mất ở lứa tuổi trên 90, nét chữ của bác vẫn như xưa tuy bác viết nhỏ hơn! Năm ngoái, có người bạn nh́n tôi với ánh mắt ái ngại khi tôi lóng cóng viết mấy chữ đề tặng anh ta như “gà bươi” trên cuốn sách Một Thoáng Hương Xưa mà tôi vừa thuê in xong tuần trước! Bây giờ th́ khác, đôi bàn tay của tôi đă cử động dễ dàng và nét chữ vẫn xinh ra phết cho dù chưa đẹp bằng nét chữ viết trong những năm một ngàn chín trăm hồi đó! Suốt mấy chục năm qua tôi chỉ viết bài bằng cách nhấn phím trên máy điện toán cá nhân, bây giờ cầm bút viết mấy chữ trên giấy xong nh́n lại đă không c̣n thấy mắc cỡ nữa! Hiệu quả của việc theo Dịch Cân Kinh luyện công ấy mà! C̣n việc tập uốn nắm hai bàn tay trong bất kỳ thời điểm nào cũng được, tôi dùng hai viên bi bằng sắt rỗng ruột khi dùng nghe văng vẳng những tiếng thanh tao như tiếng chuông gió mơ hồ mà tôi đă mua tại khu phố của người Tàu khi có dịp đi ngang qua. Loại bi này vẫn gọi là bi âm dương, long hổ, tùng hạc v.v. tùy theo h́nh của từng bộ bi. Lại nữa, trong thời gian tập luyện, tôi phải uốn cong lưỡi đụng mạng khẩu cái của nóc họng và không cắn chặc hai hàm răng v́ sợ khuôn mặt lâu ngày sẽ đanh lại khó coi. Sau khi tập tôi thường cảm thấy đầu lưỡi hơi tê tê. Tôi nghĩ đến phương pháp đánh lưỡi mà vị tổ ngành đông y của Việt Nam chỉ cách tập mỗi buổi sáng là Lăn Ông Lê Hữu Trác viết trong bộ Hải Thượng Y Tông Tâm Lĩnh dưới thời vua Lê chúa Trịnh. Thực hành cách đánh lưỡi trong những bước đi sau mỗi lần tập thấy có hiệu quả nên từ đó tôi tiếp tục giữ măi luôn.
 

2. Tập luyện trí nhớ

Theo cách thức tập luyện, tôi phải vẫy hai tay lên xuống cùng một lượt không được ngừng nghỉ trong suốt quăng thời gian ấn định cho buổi tập. Tôi cho cách xoay hai bàn tay úp vào hướng đùi khi vẫy ra phía sau mà thầy Phêrô cho là “cải cách” không thích hợp với tôi nên không làm theo. Ban đầu tôi cho việc tập luyện này có vẻ dễ dàng như tṛ chơi, nhưng khi thực sự tập, các phản ứng phụ dần dần xảy ra liên tục đă làm tôi khó chịu muốn phá lệ hoặc lo sợ định bỏ cuộc. Chẳng hạn như đang chú tâm đếm từng lần vẫy th́ th́nh ĺnh có một mụt sảy quái ác đến trên g̣ má của tôi chơi tṛ cho ngứa ngáy đến thiếu điều làm cho tôi quay đựng muốn dừng ngay tay lại mà gải mấy cái vào má để giết nó đi cho hết ngứa th́ thật là đă biết mấy! Tôi cố gắng chịu đựng đến mấy mươi hơi thở cái mụt sảy mất dạy này mới chịu đi chỗ khác chơi! Lát sau chóp mũi của tôi như có con ruồi vô h́nh nào đó bạ vào vừa dẫm dẫm mấy cái chân tí tẹo vừa rung rung nhúc nhích như đang vuốt cánh thiệt nhột nhạt vô cùng! Nh́n xuống không thấy con ruồi, tôi kiên nhẫn chịu đựng cho đến khi nó bay đi. Rồi sau gáy như có con kiến cắn phải. Rồi ợ hơi. Rồi nấc cụt. Rồi trung tiện. Rồi đau buốt hai đầu gối vốn đang đau sẵn. Rồi mỏi tê hai bàn chân. Những chuyện buồn cười ập đến khiến tôi phải nín lại làm lạc hơi thở gây trung tiện v.v. ... Ôi thôi, trong mấy mươi ngày đầu tiên có cả hàng trăm triệu chứng kể luôn cả triệu chứng mọc mụt nhọt trước ngực, mụt nhọt sau mông, ho khan, muốn ói, đi tiêu chảy v.v. mỗi thứ kéo dài hai ba ngày nhưng tôi cố gắng không quan tâm đúng theo lời dạy và cũng chẳng cần chữa trị kiên nhẫn chờ ngày chúng tự giải tán! Đây là những lần tôi có ư định bỏ cuộc nhưng vội dập tắt ngay v́ tôi muốn mạnh khỏe! Lại nữa, nhờ định trí nhất quyết đếm đúng và nh́n đồng hồ mới khám phá ra tôi vẫy không đều, lúc nhanh lúc chậm. Rồi cũng vượt qua. Tập đến ngày thứ 30 hai vai hết đau mỏi, bắt đầu cảm thấy êm êm khi vẫy qua khỏi những con số đếm trên một ngàn. Đến ngày thứ 60, sau vài phút đă thấy hai vai nhẹ nhàng êm ái thích thú, vẫy đều và nhanh mà cứ cho ḿnh vẫy chậm. Sau 10 phút đếm trên số 700. Sau 20 phút đếm trên số 1,400. Khi đến phút thứ 30, số vẫy tay đếm được hơn 2,100. Như vậy, tôi vẫy mỗi phút được 70 cái, quá tiêu chuẩn 10 cái như theo quy định là 60 cái. Thời gian tập 30 phút chỉ cần vẫy đều 1,800 cái thật chuẩn là đủ. Tôi đă vẫy chậm lại v́ cũng cho rằng phải theo kinh nghiệm của những người đi trước, nếu không th́ giống như chiếc xe v́ luôn chạy quá nhanh sẽ mau hỏng máy. Tôi hy vọng sức khỏe của tôi mỗi ngày một tăng và các chứng bệnh nan y có trong tôi như tiểu đường, cao máu, hư tai, tê thấp sẽ dần dần biến mất trong vài năm tới!

Hiện nay tôi cảm thấy cần buổi tập như ngày xưa tôi cần điếu thuốc hay ly rượu! À chút nữa th́ quên: Thuốc lá và rượu bia mà tôi yêu thích đă lén lút nương cơ hội tôi bận luyện công theo Dịch Cân Kinh mà cả gan măi mê chạy theo Cô Nhác hay Cô Vy 19 đến nỗi biệt tăm mất tích luôn ở mô bên Tây, bên Pháp! Mừng cho tôi và mặc kệ chúng! Tôi cũng không nhớ cho dù suốt hơn bốn mươi năm kể từ ngày qua Mỹ tôi rất ít hoặc không hề uống nước. Trong các buổi họp cộng đồng, tôi chỉ nhấp tí nước lọc cho đỡ khô cổ. Sau buổi họp, tôi tuyệt nhiên không uống thêm một giọt nước nào nữa, cho đến lần họp tiếp theo mới chịu nhấp vài ngụm nước mát cho đỡ khô cổ v́ bàn luận. Ở nhà, tôi chỉ uống mỗi một thứ là bia với bạn già quốc tịch Pháp là Mông Xi Nho Rémi Martin giấy tờ in rơ ràng hắn sinh năm 1738 vẫn suốt đời thong dong đi du lịch khắp thế giới, những lúc sang Mỹ “có việc” tên già ốm nhom này luôn ghé nhà tôi cùng nhau nhậu chơi rất chí t́nh! Hiện nay, khi tôi nhấn phím viết mấy ḍng này th́ hắn đi đâu biệt tích, chắc là đă bị con quỷ Cô Vy 19 dụ dỗ đem đi mất tiêu! Nếu như vậy th́ thật là đáng mừng v́ bây giờ tôi đă chán ngấy tên bạn già này rồi, bởi lư do là trí nhớ của tôi đang dần dần phục hồi! Tôi nhớ rơ ràng sau những bữa nhậu hắn lạnh lùng quật tôi ngă nhào lăn quay tơi bời hoa lá! Đă đến lúc cần phải chấm dứt cảnh này đi chứ! Trí nhớ phục hồi v́ tôi cố gắng kiên nhẫn định hết tâm trí vào việc duy nhất là đếm đúng từng cái vẫy tay trong suốt buổi tập, gạt bỏ những ư tạp nham đủ loại xấu tốt cứ măi dùng xa luân chiến tấn công tôi không ngừng nghỉ! Đếm măi vẫn lẫn lộn, tôi dùng thêm cách nhớ số lần đếm của phút thứ 10 và phút thứ 20 để hỗ trợ. Phải tốn lâu ngày dài tháng tôi mới gần được như ư! Những lúc thanh thản vui sống th́ tôi vẫy nhanh và đều đặn hơn khi tâm hồn bất an buồn bực! Hàng ngày tôi vẫn vẫy đều và nhanh như đă định. Dậy sớm để hưởng nhiều hơn những giây phút quư báu trong ngày trước khi tôi về thăm ông bà! Tôi đang cảm thấy được vui khi cho đi hơn là đón nhận. Tôi kéo dài bài viết này với hy vọng sẽ giúp người đọc quên đi vài phút giây không được thoải mái cho lắm khi g̣ bó ngồi nhà suốt nhiều tuần lễ v́ phải tránh xa Cô Vy 19 đang tác yêu tác quái ngoài kia!

Tôi mới vừa gọi thêm cho mấy người quen đang bó gối ở nhà, hí hửng bắt họ nghe chuyện đời của tôi trong ba năm qua. Có người thích lắm, vui vẻ hăng hái hứa đủ điều. Có người hờ hững “Thế à?!”. Có người nghe xong phán ngay “Ối dào! Tưởng ǵ chứ thứ này th́ tôi đang tập 5-7 năm nay! Chuyện xưa rồi diễm!”
 

Thái Cát Thân Trọng Tuấn (VH-LVC)

California April 03, 2020

 

Thơ Văn

art2all.net