Võ Thạnh Văn

 

 

Bài thơ "GỌI HỒN CỐ QUẬN" làm những 40 năm về trước. Đây là bài thơ tâm đắc ruột gan của VTV. Xin ưu ái gởi GS NGUYỄN LIỆU, Quảng Ngãi Nghĩa Thục và quý ĐỒNG HƯƠNG cùng Tao Nhân Mặc Khách.

 

GỌI HỒN CỐ QUẬN

 


Mai ta về, môi mọng còn cười tươi lá mạ
Má còn hồng và mắt còn sáng thuở mười lăm
Ta sẽ đưa em thăm lại ruộng vườn hoa lá
Kỷ niệm một thời tuổi tình tự rất xa xăm

Khi ta về, mắt sâu còn khóc dầm mưa lũ
Tội SÔNG TRÀ trơ bờ cát mỏi ngóng lòng nông
Ta đền em một chiều qua LONG ĐẦU HÝ THỦY
Cùng ngắm trăng rằm lên rọi CỔ LŨY CÔ THÔN

Lúc ta về, BÌNH SƠN còn buồn giăng mây tím
Mây chiều nào trôi qua trời THIÊN BÚT PHÊ VÂN
Mây nào quấn quít vương tóc bung ai thắt bím
Mây dỗi hờn, rồi mai, mây cũng sẽ ăn năn

Buổi ta về, chân thon còn ngoan, thơm đọt lúa
Vụ gặt tháng Ba: SƠN HÀ, ĐỒNG KÉ, BA GIA
ĐỨC PHỔ, SƠN TỊNH, NGHĨA HÀNH mấy mùa nắng úa
Đò SÔNG VỆ chở gió qua THẠCH TRẬN LA HÀ

Hồn THIÊN BÚT, tim thổn thức, thơm nồng gốc rạ
THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG ai qua đó những chiều xưa
Giờ trở lại, em có còn nghe buồn xa lạ
BA LA ngập đồng, không thương, trời cũng đổ mưa

Tay dài BA LÀNG AN, còn mừng reo sóng vỗ
Trề môi dày hơn viền cát NƯỚC MẶN, CHU LAI
Dấu chân nào thơ ấu quen qua cầu bước vội
THIÊN ẤN NIÊM HÀ, dẫu vàng đá, nét chưa phai

Tóc thẩm TRÀ BỒNG còn nồng cay mùi gỗ quế
Sáng THẠCH AN, chiều CHÂU Ổ, CHU ME
Hồn sỏi đá, thương VIÊN SƠN, ngậm ngùi hoang phế
BA TƠ, GIÁ VỰC, SA HUỲNH rã mộng hồn quê

Có buổi nào trước, hẹn GIAO TRÌ cùng ngoạ
Nước BÌNH THỦY, THU XÀ còn trông bến MỸ KHÊ
Đừng trăn trối, mai TẾ HANH bơi thuyền về tao ngộ
Sương đẩm trăng, hồn BÍCH-KHÊ còn nhớ nẻo đi về


phù hư dật sĩ võ thạnh văn

~~oOo~~

 

Thơ Võ Thạnh Văn

Photo Võ Thạnh Văn

 

art2all.net