VĂN HỮU

Số 15 Mùa Đông 2011

____________________________________________

 

Lêthuhương/Seattle 

những đóa hoa vàng 

 

Hoàng Yến đang nằm nghe nhạc trong pḥng khách sau buổi sáng nhổ cỏ dại ngoài vườn.  Nàng không trả lời điện thoại, nàng không tiếp khách và nàng không muốn bị ai quấy rầy trong những giây phút riêng tư.  Yến có cảm tưởng nàng là nữ chúa khu vườn xinh xinh sau nhà, vườn nàng có một vài gốc hồng, một vài buị huệ, một vài bụi lồng đèn đong đưa trong nắng.  Nàng thấy đời ḿnh thật hạnh phúc.

Reng!  Reng!  Reng.

Hoàng Yến nghe tiếng chuông reo nhưng nàng không nhúc nhích, phân vân nên hay không nên mở cửa.

Reng!  Reng!  Reng!

Lần này tiếng chuông reo rất gần nhau, có vẻ khẩn cấp không nhẫn nại của người bấm chuông.  Hoàng Yến nhổm dậy đi về hướng cửa chính không vui vẻ mấy.  Nàng hé mở cửa và nh́n xem ai là người muốn gặp nàng.  Một người đàn ông c̣n trẻ đứng trước cửa lưng  đang nh́n các rặng núi trôi trên mặt nước bao la, nghe tiếng cửa mở tuy rằng rất nhẹ, hắn quay lại cúi đầu chào nàng.

-Chào cô.

-Chào ông.  Ông cần t́m ai.  Yến hỏi với một giọng tuy lễ độ nhưng rất lạnh lùng như ông này vô duyên thật, ông không biết là tôi không muốn tiếp khách hay sao

-Thưa cô! Cô là cô Hoàng Yến?

-V..â ..n..g

 

Tiếng vâng kéo dài, ngại ngùng như không muốn tiếp khách của nàng không những không làm người đàn ông nản ḷng trái lại hắn vui mừng ra mặt v́ người cần giao món hàng đang đứng trước mặt hắn.  Hoàng Yến khó chịu khi nh́n ánh mắt người lạ.  Nàng nh́n hắn nhíu mày như hỏi ông t́m tôi có việc ǵ, ông có biết hôm nay là ngày thứ bảy không, một ngày riêng của tôi.  Để phá bầu không khí lạnh nhạt, người đàn ông cười rồi đưa trước mặt nàng một tờ hoá đơn.

-Nếu thế xin cô kư vào hoá đơn này chỗ đánh dấu 'X' là cô đă nhận món hàng tôi mang đến cho cô.

Nghe đến đây nàng có vẻ dịu dàng hơn, nàng nh́n tờ biên lai trên tập giấy và cây bút như ḍ hỏi xen lẫn ngạc nhiên.  Tựa vào vách tường cửa trước, một hộp giấy h́nh chữ nhật khá lớn.  Nàng phân vân cố nhớ xem nàng mua món hàng này ở đâu.  Nh́n nét  đăm chiêu của nàng, người đàn ông vẫn chờ đợi, hắn kiên nhẫn, mắt nh́n nàng chăm chú như nhắc nàng, nếu đúng là tên cô, địa chỉ cô, cô kư ngay cho v́ tôi c̣n phải đi một vài nơi nữa.

Nàng kư tên và đưa trả tờ biên nhận, hắn cám ơn nàng rồi hối hả trở ra xe.  Xe không bảng hiệu của hăng cho nên nàng không biết hăng nào gửi cho nàng.   Người đàn ông đi rồi, nàng vội kéo chiếc hộp giấy để dựa vào tường pḥng khách, nàng nh́n đằng trước, đằng sau, bên trái chỗ viết điạ chỉ người gởi của cái hộp giấy không có một chữ, ngoài tên nàng H.  Yến, địa chỉ và số điện thoại được viết ngay giữa hộp. V́ tính hay quên nàng không đọc xem món hàng từ hăng nào gửi về trên tờ biên nhận, nàng nghĩ địa chỉ của hăng sẽ có tên ngoài cái hộp giấy như các món hàng nàng đă nhận nhiều lần.  Nàng bực ḿnh cho cái vô ư của ḿnh.  Nàng lấy con dao cắt từ từ lớp băng keo và mở nắp hộp, món hàng được bao cẩn thận bằng một lớp giấy plastic nổi các bong bóng nhỏ cho món  hàng không bị vỡ,  nàng  tiếp tục cắt hai mép hộp từ cao xuống thấp, khi miếng bià rơi trên sàn  nhà, nàng biết đấy là một bức tranh.  Các lớp plastic trong, bao bọc bức tranh được dán bằng nhiều miếng băng keo cho nên nàng phải dùng kéo cắt các lớp plastic thật cẩn thận, khi lớp plastic mong cuối cùng rơi trên sàn nhà, nàng ngạc nhiên sững sờ đến lặng người.   Quá hồi hộp xen lẫn vui mừng, tay ôm ngực lùi vài bước Hoàng Yến khẽ nói với giọng đầy xúc cảm:  Poppies, những đoá hoa vàng.  Tại sao lại gửi đến đây?  Không lẽ người mua tranh đổi ư.”

Trước mặt nàng, ba đóa hoa poppy màu vàng cam, bức họa nàng yêu thích đang có mặt trong pḥng khách nhà nàng, bức họa nàng ngắm đến thẫn thờ khi viếng pḥng triển lăm tháng trước.  Nàng mừng đến độ muốn khóc và không đoán ra được ai là người gửi bức tranh này. Các đóa hoa poppy đang khoe màu trong nắng sớm, vài hạt sương c̣n đọng trên cánh hoa mong manh, màu lam đậm gần như đen của nhụy hoa và trên cánh hoa gần đài hoa như thu hút ngươi thưởng lăm vào cơi sâu thẳm nào đó của hoa hay của ḷng người.

 

Mấy tháng nay nàng đang t́m một bức tranh cho hợp với pḥng khách, pḥng này nh́n ra vịnh qua hai tấm cửa kính vĩ đại, thêm hai cửa kính cũng khá lớn xiên xiên hai bên.  Các màn cửa voan màu kem thả dài chạm sàn nhà, mỗi khi ngồi trong pḥng khách nh́n ra vịnh,  Hoàng Yến có cảm tưởng nàng đang trên một chiếc du thuyền khổng lồ nào đó với sóng nước lăn tăn, các đỉnh núi tuyết và các đám mây.  Đồ đạc pḥng khách đơn giản đến mức tối đa, nàng chỉ dùng một cái love seat dựa theo chiều dọc bờ tường, và một cái ghế bành nhỏ  dựa vào tường đối diện kế ḷ sưởi nhưng rất êm màu rượu chát ngả chút màu hồng đậm, một gị lan thiết hài đang nép ḿnh một góc cửa sổ trên chiếc bàn cao hơn thước hai, nhỏ, thanh tú một góc pḥng.  Nàng cần một bức tranh treo trên ḷ sưởi.

 

Hoàng Yến ngồi trên chiếc ghế bành êm nghĩ ngợi, nàng nhớ buổi trưa ngày hôm đó, khi nàng bước vào pḥng triển lăm, đă có khá nhiều người đang ngắm tranh, chỗ này vài người chỗ khác vài người, rải rác trong pḥng.  Pḥng triển lăm rất rộng cho nên nàng cảm thấy rất thong thả ngắm nh́n.  Ngay giữa pḥng một nhóm vài người đang vây quanh một bức hoạ để trên giá vẽ, họ suưt soa th́ thầm, trầm trồ khen ngợi.  Ṭ ṃ nàng muốn xem bức hoạ đẹp thế nào mà quá nhiều người vây quanh.  Tuy đi giầy cao gót nàng vẫn không nh́n được, nên nàng phải kiễng chân, nghển cổ ngó bức tranh, qua vai một người đàn ông Á.   Vô t́nh cô ngă chúi về phiá trước.  Ngượng ngùng cô lí nhí nói "sorry", má nóng bừng v́ ngượng.  Người đàn ông hơi nhích người sang tay phải cho nàng nh́n.  Hoàng Yến mỉm cười nh́n người đàn ông như thầm cảm ơn.  Mấy phút sau mọi người bỏ đi, nàng có dịp đứng gần tranh hơn.

-Tôi chưa thấy người nào đạt đến mức độ về màu sắc và vẽ hoa tài t́nh như hoạ sĩ Bích Phượng,' người đàn ông lên tiếng phá vỡ giây phút ngượng ngùng hai người đứng bên nhau.

-Thưa ông!   Ông biết khá nhiều về người vẽ? 

-Không! Thưa cô, đây là lần đầu tôi đến pḥng tranh này.  Tôi được biết sáng hôm qua có buổi tiệc trà tiếp tân quan khách đến thưởng lăm tranh của bà, nhưng tôi bận thành thử không đến được.

-Tôi cũng thế, chỉ có thể ngắm tranh ngày cuối tuần thôi.

-Bức hoạ này được nhiều người thích và có lẽ là bức hoạ mới, ưng ư nhất của hoạ sĩ cho nên nó được đứng một chỗ đặc biệt như thế này.

-Phần lớn nam giới không chuộng các bức hoạ vẽ hoa.  Các bức tranh trừu tượng khó hiểu quá thành ra như ông thấy đó, đa số người có mặt trong pḥng này hôm nay là phái nữ.

-Nhưng có nhiều bức tranh vẽ về hoa nổi danh lắm, chẳng hạn như? ...

Cả hai nói cùng một lúc ?'Van Gogh và Georgia O'Keeffe ?chẳng hạn', họ nh́n nhau cười nhẹ như đọc được ư nghĩ của nhau.  Sau giây phút đó cả hai có vẻ tự nhiên hơn chứ không giữ kẽ như mấy phút đầu.

- Ông thấy không, các đoá hoa thật linh động, màu vàng cam đẹp như màu trời chiều trên đỉnh núi cao.  Bích Phượng cho hoa, màu giáng chiều vàng đậm nhưng trong veo, như các tấm lụa muốn kéo người vào thế giới mê hồn xa xôi.

-Ư cô muốn nói người hoạ sĩ này đưa màu sắc vào ḷng người, đưa hoa vào giáng chiều, màu hoa và giáng chiều vàng, ngọt lịm hồn người phải không.  Xin lỗi cô, tên tôi là Dũng.  Hân hạnh được biết cô. Dũng nh́n Yến cười thật tươi. 

-Hoàng Yến tên tôi.  Tôi thật có lỗi đă không cám ơn ông Dũng, nếu không có ông nhường chỗ cho, tôi cứ phải nghển cổ hoài.

-Cô Yến hay thăm các pḥng tranh?  Cô là một hoạ sĩ phải không? 

-Trời ơi!  Tôi không có khiếu hội hoạ.  C̣n ông Dũng?  Yến ngước nh́n Dũng với cái nh́n tinh nghịch.

-Tôi cũng không có khiếu này. Dũng cười nhẹ nh́n Yến.

-Cô ở gần đây, Seattle?

-Vâng, muốn xem các buổi triển lăm, tôi chỉ cần vượt vịnh bằng cái ghe (water taxi) và chỉ tốn hai đồng là tôi có thể lang thang đó đây, tôi ở West Seattle.  C̣n ông, ông cũng là dân Seattle?

-Xin lỗi cô, trên đường Alki có một căn nhà rất lạ, kỳ dị th́ đúng hơn. ?Dũng chưa kịp ngắt lời. Yến tiếp theo: ?

-Căn nhà có hoa trên nóc nhà, trên lan can, trước nhà có một cái đu với các sợi dây thừng to, trên nóc nhà có tượng một người đàn bà ngực để trần, tóc bay theo gió, như các tượng nữ thần trước các thuyền lớn cổ điển.

-Đúng đấy cô?. Thế cô là thổ địa Alki hay sao?  Cô tả căn nhà này thật đúng. Dũng cười thành tiếng khi nghe nàng nói.

-Tôi biết người chủ căn nhà là một  người đàn bà độc thân, thuở c̣n bé bà sinh trưởng trên đảo Big Island của quần đảo Hawaii, bà là người bán nhà, tôi quen bà là thế.   Bà rất hănh diện về nó v́ đa số khách du lịch thích chụp h́nh căn nhà này.  Bà bảo tôi bà mua căn nhà này v́ nó trông ngộ nghĩnh làm sao.  Mới nh́n cứ tưởng là một ngồi chùa cổ nào đó.

-Cô Hoàng Yến, chị ba tôi ở trong condo có tên là Sonara trên đường Alki.  Năm nào tôi cũng thăm chị một hai tuần vào mùa hè.  Seattle đẹp quá.  Tôi ở Sedona, cô biết Sedona chứ?   Một thành phố nhỏ, bang Arizona, tôi thích các thành phố nhỏ cô ạ.  Dũng cười cởi mở, cử chỉ chững chạc như một người anh, nh́n Hoàng Yến như thân quen.

-Hoàng Yến mở tṛn mắt ngạc nhiên.  Sonara!   Thế th́ chị ông có cảnh trước nhà đẹp lắm.  Ông nghĩ ǵ về Seattle?

-Hằng năm tôi thăm chị ba một hay hai tuần là cô biết tôi thích Seattle thế nào.  Bất cứ nơi nào cũng có thể nh́n được núi, nh́n được nước và vào tháng này có  hoa Đỗ Quyên là đẹp nhất.  Đẹp hơn cả, người ở đây rất hiếu khách, họ hay cười và chào hỏi thân t́nh tuy rằng tôi chẳng biết họ là ai.

Hoàng Yến thấy anh chàng này hay hay, nói chuyện điềm đạm, người có vẻ hiểu biết.  Hoàng Yến thích bức họa quá cho nên ngẩn ngơ nh́n và mường tượng cái khoảng trống trên ḷ sưởi trong pḥng khách nếu có bức hoạ này th́ tuyệt quá. 

 

Yến đang mải mê nh́n tranh, có linh cảm Dũng đang nh́n nàng, nàng ngước mắt nh́n Dũng, mắt chàng đang nh́n nàng âu yếm.  Yến cảm thấy tim nàng xao xuyến các nhịp đập hơi lạ.  Có thể nào mới gặp Dũng lần đầu nàng đă có cảm t́nh.  Hoàng Yến cố dấu nỗi xúc động, cúi đầu và t́m giá bức tranh, nàng thấy một tấm thiệp nhỏ với chữ ?tranh đă bán? nàng tiếc ngẩn ngơ.

-Tiếc quá có người mua bức tranh rồi, ông Dũng.   Tôi đang t́m một bức hoạ hay hay để treo trên tường ḷ sưởi.

-Cô thích bức hoạ này lắm phải không? Và cô yêu giáng chiều nếu tôi không lầm v́ cô ở Alki.  Người yêu thương màu trời chiều là những người yêu các màu sắc lạ, v́ chỉ có họ là người biết thưởng lăm tranh với cả tâm hồn, v́  màu sắc là nghệ thuật.

-Thưa không, tôi thích làm vườn, trồng hoa nên không dám ở condo, nhà tôi nhỏ tí teo trên đường Admiral nhưng cũng có cảnh giống như condo của chị ba.  Có lẽ tôi nên cho cô Huyền, thư kư pḥng tranh biết, nếu người mua đổi ư tôi muốn có bức tranh này. Yến trả lời Dũng, môi trên cắn nhẹ môi dưới, trán nhăn nhăn như suy nghĩ.

- Ông Dũng nghĩ thế nào.  Nhỡ người mua bức hoạ này cũng thích nó như tôi th́ sao.

Dũng nh́n Yến như an ủi rồi bước theo nàng đến bàn cô thư kư.   Yến để tên  điạ chỉ cùng số điện thoại  trên cuốn sổ của khách và cho Huyền biết nàng muốn mua bức tranh nếu người mua đổi ư.  Dũng mỉm cười nghe Hoàng Yến nói với Huyền, nụ cười có phần hóm hỉnh có phần dịu dàng tŕu mến, như đang nh́n một con bé con đang nhơng nhẽo.  Yến nh́n đồng hồ rồi từ giă Dũng. 

-Rất hân hạnh gặp ông, hy vọng Seattle không đến nỗi làm ông thất vọng.

- Cô Hoàng Yến, tên cô đẹp quá.  Tôi phải nói là tôi may mắn và hân hạnh gặp cô hôm nay, và có dịp nói chuyện với cô về bức tranh.  Tôi rất thích Seattle.

Dũng vui vẻ nói. 

 

Hoàng Yến dơ tay bắt tay Dũng, mắt chớp nhẹ, mỉm cười, quay ḿnh bước nhanh ra cửa, bên ngoài nắng thật đẹp.  Dũng nh́n theo Yến cho đến khi nàng khuất bóng sau gốc sồi già sần sùi bên đường.  Dũng rút trong túi áo một cuốn sổ nhỏ ghi vài hàng rồi anh cũng rảo nhẹ ra đường lẫn vào gịng người ngược xuôi bên ngoài.  Ngọc Dũng người dong dỏng cao, tóc ngả hoa râm, gương mặt cương nghị và có nụ cười khoan dung.  Anh mua bức tranh để biếu người chị nhưng thấy cô gái dễ thương này mê say quá nên anh giữ yên lặng. 

 

Riêng về phần Yến, nàng cảm thấy nàng và Dũng có sự thân quen thế nào ấy và rất tự nhiên trong khi nói chuyện.  Mặc dù Hoàng Yến đă bốn lăm  tuổi nhưng trông chỉ ngoài ba mươi.   Cao hơn thước rưỡi nhưng nàng có một thân h́nh đều đặn gợi cảm cho nên ai cũng thích dáng người Hoàng Yến và tưởng nàng cao khoảng thước sáu mươi.  Hoàng Yến thích mặc Jean, blue Jean và giầy cao gót.  Tóc cắt ngắn hợp thời trang.  Yến có đôi mắt màu nâu đậm, hàng lông mày thanh tú, gương mặt dễ nh́n.  Nhưng quyến rũ người khác phái nhất vẫn là nụ cười  của Yến.  Khi Yến cười, mắt nàng long lanh như cười cùng nàng.  Nàng rất tự tin và yêu đời.  Nàng vẫn đang t́m môt người để yêu.  Nàng thích có một người vừa là người yêu vừa là bạn.  Nàng đôi khi nghĩ có một ngày nào đó nàng yêu một người nào đó th́ tất cả những cái “?me… ?me …? me …?” chút cứng đầu, ích kỉ  trong người nàng sẽ biến mất.  Không lẽ cả đời nàng không t́m được người tâm đầu ư hợp,  một người cùng sở thích, yêu nàng, và rộng lượng.  Chàng tuy không phải là một người hùng nhưng phải là một người có tâm hồn. Hoàng Yến có một trái tim mẫn cảm nhưng nàng hay suy nghĩ, có lẽ ảnh hưởng bởi cái nghề điện toán của nàng.  Nàng có vài người t́nh, có người gần đi đến hôn nhân lại đổi ư, có người nàng yêu một thời gian rồi chính nàng thay đổi.

 

 Hoàng Yến nghĩ liên miên, nàng nhớ đến Dũng khi hai người tṛ truyện,  mắt Dũng làm tim nàng rung động, nàng nhớ đến nụ cười hóm hỉnh của chàng, nghĩ đến đây nàng như bị điện giật, đứng bật dậy như chiếc ḷ so và chạy ra chỗ bức tranh.  Nh́n các miếng plastic bừa băi trên sàn nhà, nàng ngồi sụp xuống, hai tay quơ quơ t́m trong đám giấy plastic xem có ǵ lạ, mươi phút sau nàng thấy một cái thiệp nhỏ có hàng chữ viết bằng tay nghiêng nghiêng cứng và rất đẹp: “Bức tranh này cần có người chủ như H. Yến.  Hy vọng cô vui.  Ngọc Dũng/Sedona.”

 

Hoàng Yến reo vui như đứa trẻ được quà, nàng có cảm tưởng nếu Dũng có mặt trong pḥng khách lúc này anh cũng sẽ hóm hỉnh cười.  Nàng mỉm cười tay cầm tấm thiệp trở về ghế bành và nhấc điện thoại.

 

Trang Văn Hữu

 

art2all.net