VĂN HỮU

Số 24 Mùa Xuân 2014

____________________________________________

 

Lê Thu Hương - Seattle 

 

Thụy Sĩ và tôi

( Lang thang phố núi Thụy Sĩ)

 

 

          Phải chăng màu xanh mát mắt của các thảm cỏ trải dài trên triền núi cho đến thung lũng và các hồi chuông ngân dài trong không gian tĩnh lặng vẳng từ gác chuông các ngôi nhà thờ nhỏ từ thôn xóm làng mạc, và các thành phố xa xôi miền thôn dă Âu Châu mang tôi đến Switzerland?

Ngày 15 tháng 08 năm 2009, người t́nh và tôi hiking ở Switzerland vùng Valais và Berner Oberland. Phải nói rằng chúng tôi được hiking trên các rặng núi đẹp nhất của Switzerland và Europe trên cao độ từ 6,000 FT cho tới 11,000FT của ALPS: núi Eiger, Jungfrau and Monch.

Bạn có thích được lang thang trên các đường ṃn trên triền núi xanh rờn, được nh́n gịng băng hà uốn khúc lượn quanh giữa các đỉnh núi nơi băng hà ngự trị hàng trăm triệu năm, được nghe âm thanh cuồng nộ của các ḍng sông xủi bọt trắng, được nghe chuỗi âm thành trầm hùng của các con suối vỡ ra từ các tảng băng hà, được nh́n mây trắng rủ nhau về phủ đầy đỉnh núi hay nh́n các xóm làng trên triền núi ch́m trong cơn mưa? Switzerland của bạn và của tôi?

 

Thứ Bẩy, ngày 15 tháng 08 năm 2009:

Nhóm mountaineer gồm 12 người ở tiểu bang Washington và một cặp vợ chồng từ Canada. Chúng tôi rời phi trường Sea-Tac trưa ngày 15/08/2009. Máy bay ngừng ở phi trường Am¬sterdam, Holland sau một đường bay dài 9 tiếng đồng hồ. 24% diện tích Holland nằm dưới mực nước biển. Từ trên cao nh́n xuống, ngoài màu xanh đậm của biển, các cánh quạt của hệ thống tạo điện được trồng trong nước xa bờ (người Mỹ gọi là wind farm, trại làm điện) các cánh quạt sơn màu trắng trông như các thiên thần đang bay. Holland, xứ của các cánh đồng hoa chạy dài tới chân trời.

Chúng tôi có được hai tiếng dung dăng dung dẻở phi trường nh́n ngắm quần áo thời trang và các cửa hàng bán chocolate.

 

Chúa Nhật, ngày 16 tháng 08 năm 2009:

Tới phi trường Zurich sau hơn 2 giờ bay, khoảng 3 giờ chiều của Switzerland. Sau thời gian nghỉ ngơi, đi ṿng ṿng khu phố nhỏ và vào nhà hàng Ư cho bữa cơm chiều.

 

Thứ Hai, ngày 17 tháng 08 năm 2009:

Chúng tôi trở lại phi trường, để đến ga xe lửa đi chuyến Furka -Oberalp bahn tới một thành phố nhỏ có tên Betten và chuyển sang cable car đi Bettmeralp.

 

Bettmeralp

Bettmeralp là một làng nhỏ, hẻo lánh nằm trên thềm một triền đồi cao 2000 met nh́n xuống Rhône Valley. Đối diện với Bettmeralp là các đỉnh núi tuyết đẹp nhất của vùng Valais. Trên cùng triền đồi có vài hồ nhỏ: Blausee, Bettmeralp và hai hồ nhỏ không tên. Làng gần đường viền của Grosser Aletsch Glacier, dài nhất trong các rặng núi Alps. Phương tiện di chuyển duy nhất là cable car từ làng lên đỉnh núi hay xuống các làng khác. Phương tiện di chuyển thứ hai là đi bộ. Từ làng có thể nh́n thấy các đỉnh núi trùng trùng điệp điệp vây quanh, dài khoảng 25 ki lô mét từ Aletsche Glacier cho đến đỉnh núi cao nhất của Berner Oberland bên này Rhône Valley. Bên kia Rhône Valley có thể thấy các đỉnh núi từ Matterhorn và Weisshorn.

Cable car mang chúng tôi từ ga xe lửa lên Bettmeralp vào buổi trưa chan ḥa nắng ấm. Làng như một thôn nữ duyên dáng với các khách sạn có hoa tươi muôn màu sắc trồng trong các chậu hoa ngoài patio, trước cửa khách sạn, và các cửa sổ. Chúng tôi lạc vào một làng thần tiên quá, lên cao, xuống thấp, nhà nào cũng có hoa tươi. C̣n triền đồi cỏ xanh lẫn màu sắc muôn loài hoa rừng. Rời nhà ga, chúng tôi theo con dốc nhỏ dể đến khách sạn. Tiếng nói tiếng cười rộn ràng khu phố. Mắt tôi sáng rực ngắm nh́n các căn nhà xinh.

Chỉ thoáng mươi phút cái đám bạn và người t́nh của tôi đang đứng trước khách sạn chỉ chỏ. Tôi thở một hơi dài lấy sức để lên dốc, tay mặt kéo cái va li nhỏ, vai đeo ba lô với hành trang hiking. Con đường vào khách sạn chẳng lấy ǵ làm cao cho lắm nhưng tôi chỉ hăng hái bước khoảng năm phút là quá nhiều, hơi thở có phần nặng nhọc, và chân tôi không muốn bước. Tôi dừng thở không khí trong lành vào phổi hy vọng sẽ quen với khí núi. Tôi bước đi mà chân h́nh như nặng cả ngàn ki lô, cả người tôi đang trong trạng thái phản kháng, chân tôi không chịu bước. Tôi thở một hơi dài khác rồi đi tiếp, mặt đỏ như cháy nắng, mồ hôi nhỏ giọt. Mỗi bước đi mỗi nhịp thở, khó khăn. Tôi nghĩ, đă nhủ thầm đừng đi theo cái đám moun¬taineer mà tôi vẫn đánh đu với tinh. Vừa đi tôi vừa đếm, one-two –three, thở rồi lại đếm one –two –three …thở tiếp …đi tiếp …thở tiếp …Tôi có cảm tưởng phổi tôi nhỏ như hạt mè, máu tôi h́nh đặc sệt đen đậm như chè kho, chẳng có một khe hở nào cho không khí len lỏi vào.

Tôi tự trách ḿnh và lầm bầm như có bệnh tâm thần: cho đáng đời, ai bảo thích hiking. Tôi bào chữa cho tôi:

-Tôi đâu có thích hiking, chỉ thích nh́n đỉnh núi tuyết, chỉ thích nh́n ḍng băng hà, chỉ thích nh́n hoa rừng, chỉ thích nh́n cái đẹp.

-Nếu vậy c̣n than thở ǵ nữa.

-Than thở là bệnh của tôi. Nếu không th́ có ai bênh vực cho đôi chân mỏi, đầu gối lỏng lẻo.

Vừa đi vừa lầu bầu, rủa thầm con đường dốc, rủa thầm cái nóng ban trưa, ngửng lên cái đám hiker chết bầm đang hí hửng trong tay ly bia rồi. Tôi cúi đầu, đi nhanh, c̣n đang khổ sở v́ con dốc. Tôi nghe một giọng rất ấm:

-May I…

David, anh chàng trẻ tuổi Canadian, dang hai tay … nh́n tôi mỉm cười…

Chưa kịp trả lời, anh chàng đă kéo cái va li của tôi đi phăng phăng. Mười phút sau cái thân thể lười biếng của tôi cũng đến sân trước của khách sạn. Cảđám vỗ tay chào mừng con rùa tôi. Chàng của tôi đang quay phim, đang hí hởn quên mất rằng tôi đang ḅ trên đoạn đường đến nhà trọ. Thấy tôi chàng cười thích thú, kéo cái ba lôi tôi đang đeo, kéo ghế cho tôi ngồi rồi bảo:

-Ngồi nghỉ đi con rùa ơi. Thấy làng đẹp không? Ngày mai cô sẽ khá hơn. Cần một đêm để quen với cao độ.

Tôi cười như mếu và không trả lời. Chàng của tôi mê các đỉnh núi, mê băng hà và quên mất con rùa ngu ngơ. Tôi định bụng nói vài lời mát mẻ, nhưng nh́n mọi người vui vẻ, cảnh đẹp quá, hoa đẹp quá tôi bị hớp hồn. Tôi quên khuấy giận chàng. Chung quanh tôi ngồi nơi nào cũng hoa đủ màu hớn hở trong nắng và đám bạn cũng như hoa, hớn hở nốc bia, hớn hở ăn ice cream và hớn hở nói.

Khách sạn tôi ở nh́n ra các đỉnh núi tuyết trùng trùng điệp điệp, hết đỉnh nhọn này tới đỉnh nhọn khác. Bên kia đường, lẻ loi trên một nền đất cao, đỉnh tháp chuông ngôi nhà thở nhỏ nổi bật trên nền trời trong xanh. Tôi quên hết giận hờn. Gió nhẹ ve vuốt má môi tôi, tôi quăng cái mũ che nắng xuống đất và ngắm nh́n khung cảnh như muốn thu hết vẻ đẹp vào hồn. Có ice cream, ngồi dụa lưng vào thành ghế, nhắm mắt để nắng ấm hôn mắt môi, để khí núi vuốt ve mặt, để tim thở nhè nhẹ và để hồn lang thang. Tôi thoải mái ngắm nh́n. Nửa giờ sau chúng tôi lên pḥng riêng. Chưa kịp rửa mặt chàng hối tôi:

-Mau lên con rùa ơi, mọi người đang đợi ở dưới nhà.

Theo chương tŕnh, sau khi đến khách sạn chúng tôi sẽ đi bộ từ khách sạn theo đường ṃn trên đỉnh núi để ngắm nh́n Grosser Aletschgletscher, ḍng băng hà dài nhất của Alps ở Âu châu. Ḍng băng hà dài 26 ki lô mét này phát xuất từ trung tâm vùng Jungfrau. Trên đường đi chúng tôi được nh́n thấy cái đẹp tuyệt vời của mặt hồ tĩnh lặng Marjelen phản chiếu quang cảnh tuyệt vời chung quanh.

Thế là tôi lôi cái ba lô có áo mưa, quần mưa, khăn quàng cổ cho ấm, bao tay, kẹo chocolate và nước. Cái bọn nốc bia như uống nước, đứng tụm nhau trước khách sạn, thấy tôi nhô đầu ra khỏi cửa sổ, Francis khoa tay ra điều OK, đừng vội rồi lại tiếp tục nói cười, máy ảnh lại được dịp lách tách. Tôi chạy bay xuống cầu thang. Shari, cô trưởng nhóm nh́n thấy tôi, nheo mắt, nói to: cơm chiều đúng sáu giờ, chúng ta có ba tiếng, chúng ta sẽ được nh́n sông băng từ một góc độ khác với các cuộc đi núi khác. Cả bọn đi dọc theo con dốc quanh co trong làng, nói cười như bắp rang, coi như chỉ có bọn đi núi là chủ con đường làng nhỏ bé này mà thôi. Mới đầu tôi đi trước, mươi phút sau tôi đi ở giữa đám, mươi phút sau nữa tôi đi ở phía chót và từ đấy tôi đi một ḿnh. Tôi sải bước, thở ra hít vào từ từ để lấy sức, vài phút sau tôi lại thở hụt hơi chạy theo cái đám mèo rừng cọp beo đang tṛ chuyện một khoảng cách khá xa trước mặt coi bộ thoải mái lắm. Chàng âu yếm nhắc nhở:

-Bọn nó đi khá xa tụi ḿnh. Con rùa nhớ đừng chụp h́nh nữa nha. Ḿnh c̣n nhiều ngày. Sau các ngọn đồi kia là giải băng hà đẹp kinh hồn. Con rùa ráng ḅ nha.

Tôi lấy cớ chụp h́nh để nghỉ, tôi biết chàng sẽ chụp rất nhiều h́nh đẹp. Tôi yên lặng có nghĩa là tôi đồng ư. Đồng ư đó không có nghĩa với cả trái tim mà chỉ có vài mươi phần trăm thôi.

Chàng đi dáng ngựi thanh thản, như khách nhàn du, chỉ trỏ phong cảnh c̣n tôi đi theo chàng hấp tấp vội vàng lật đật như con quay. Tiếng chuông kêu leng keng treo ở cổđàn ḅ đang ăn cỏ bên đường ṃn như các nốt nhạc reo vui. Con đường càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng quanh co, càng ngày càng dốc và lồi lơm với đá lớn đá nhỏ. Chàng vẫn kiên nhẫn đi trước tôi khá xa, quay phim hay chụp h́nh chờ tôi. Sau khi đi khoảng hơn một tiếng đến một cái hồ khá lớn, nước lấp loáng dưới nắng, có đàn ḅ đang đứng nằm nhai cỏ vô tư. Tôi thấm mệt và không muốn đi tiếp. Chàng nh́n tôi thương hại, chụp h́nh mấy chị ḅ sữa vú dài, rồi chỉ mấy cái ghế gỗ trống ven hồ:

-Con rùa hôm nay đáng thương quá. Ngày mai sẽ khá hơn. Bao giờ cũng khó thở trên cao độ nhớ không.

Tôi chẳng thèm lên tiếng, nh́n lên con dốc ngoằn ngoèo ngao ngán. Bóng dáng 12 mạng biến mất, chỉ c̣n tôi và chàng. Chàng nh́n lên dốc, và các đám mây đang tụ họp trên cao rồi nói:

- Con rùa khốn khổ của anh ơi. Em có thể nghỉ ở đây. Mấy cái ghế dài đang cô đơn đấy. H́nh như chúng đang đợi em đó. Anh đi đây cho kịp để anh về cho đúng giờ cơm chiều.

Chàng giao cho tôi cái ba lô và nhàn tản bước các bước dài theo con dốc ngoằn ngoèo quanh co. Nh́n chàng biến mất sau một triền đồi thấp, tôi t́m được một cái ghế kế bờ nước, nằm gối đầu trên ba lô nh́n mây trời, thở …thở ….và thở. Lúc này các đỉnh núi sau các ngọn đồi kia chẳng hấp dẫn tôi tí nào. Sợ bị nhiễm lạnh v́ khí núi từ các băng hà trên cao, tôi mặc áo nhồi lông cho ấm, nằm dài trên ghế ngắm trời mây, nh́n mặt hồ gợn sóng nho nhỏ theo cơn gió núi và rơi vào giấc ngủ rất nhanh, có nắng sưởi ấm trên triền đồi cỏ xanh và bên cạnh đàn ḅ sữa đang nhai cỏ.

Từ giây phút bước đi cạnh các đám phân ḅ, tôi lại nhớ một nhà thơ dễ thương và biết rằng … hương đồng cỏ nội ở miền núi Switzerland sẽ ôm ấp tôi trong ba tuần hiking. Không biết tôi có duyên dáng hơn không nhưng tôi ghét cái mùi phân ḅ này lắm lắm. C̣n cơm chiều không thịt heo th́ cũng thịt trừu. Điểm tâm lại phô ma lại bánh ḿ đủ loại, các món ăn thông thường của dân Âu. Có lẽ v́ leo cao xuống thấp quanh co theo các triền núi cả đời người, có lẽ v́ thịt trừu, thịt heo, có lẽ v́ bánh ḿ, phô ma, sữa và ice cream cho nên phụ nữ Âu người nào cũng tṛn trịa rắn chắc như củ khoai tây. Khó mà kiếm được một một dáng người thon nhỏ, một khuôn mặt dịu dàng của người nữ giữa khung cảnh hùng vĩ tuyệt vời của thiên nhiên. Phải nói rằng khó sống ở nơi khí hậu khắc nghiệt của dân Âu dọc theo các thung lũng nhỏ và các rặng núi chọc trời đầy băng hà. Tôi cảm thấy ḿnh may mắn không làm dân Âu. Không hiểu sao cứ mỗi khi leo núi tôi lại nghĩ đến phở, đến cà phê starbucks, đến bánh bèo, bánh cuốn ở cao độ 10,000FT.

Khi tôi tỉnh giấc, khí núi lành lành, nắng đă tàn, mây đang bay về núi, đàn ḅ nằm dài lười biếng và tiếng cười nói của các bạn tôi đang trên đường dốc xuống núi. Tôi thấy họ nhưng chẳng một ai nh́n thấy tôi đang ngơ ngẩn đứng kế hai nàng ḅ sữa vĩ đại, chiều xuống chầm chậm. Tôi lười biếng nh́n lên dốc không một bóng người, ôm hai cái ba lô ngồi giữa ngă ba con đường ṃn đợi. Mười lăm phút sau hai cái bóng đi vội xuống dốc, tôi nhận ra chàng và người bạn. Ba chúng tôi trên đường về khách sạn.

Đi trước chúng tôi trên con đường dốc nhỏ lồi lơm đá và đất lở sau một mùa đông dài, hai đứa bé gái khoảng ba hay bốn tuổi tay cầm bánh ḿ, miệng đang nhai nhồm nhoàm và bà mẹ trẻ lùn mập thù lù đang thong thả đi. Chúng cười đùa vô tư, bà mẹ tỉnh bơ không âu lo cho con chút nào trong khi ba chúng tôi nào giầy leo núi, nào trekking poles mà vẫn khó khăn lắm trên đường đi xuống. Đúng là dân miền núi. Tôi nh́n đến thân thể gầy c̣m ốm nhom của tôi mà tội nghiệp. Có lẽ tôi sẽ lên kư, mập thù lù, tṛn trịa như ba mẹ con người này chắc là tôi sẽ không phải vất vả ḷng ṿng quanh núi thế này.

Giă từ các chị ḅ sữa, đám cỏ xanh, các băi phân ḅ, tôi chạy về khách sạn nhào vào pḥng tắm xả nước, úp mặt vào mùi sà pḥng dove cho đỡ nhớ cái mùi thành thị.

 

Thứ ba, ngày 19 tháng tám năm 2009:

6:00 giờ sáng, đường lộ yên ắng lạ thường, các cửa hàng tiệm ăn c̣n đóng cửa, mặt trời c̣n say ngủ. Francis, Harvey, Mi¬cheal đang lang thang trên con đường dốc về khách sạn. Tôi chụp h́nh các nụ hoa blue bell mọc dại trên thảm cỏ bên cạnh các bậc thang làm bằng xi măng bị vỡ lở trơ các ḥn sỏi nhỏ, sau nhiều năm dăi dầu tuyết trắng của một căn nhà nhỏ bỏ hoang. Hoa vô tư, ngây thơ không co ro trong áo ấm, mũ len và găng len như tôi; chúng chiêm ngưỡng các đỉnh núi bên kia đường, chúng đang đợi các tia nắng ấm, hay chúng đang đợi bọn tôi dí ống ảnh, xôn xao reo mừng khám phá một nét đẹp miền núi? Tôi chụp ảnh hoa e ấp trong nắng sớm, tháp chuông nhà thờ chênh vênh trên bờ vực thẳm, các căn nhà xinh xinh cửa sổ c̣n đóng im ĺm, nằm song soài đối diện với rặng bạch sơn.

Khi tôi trở về khách sạn gần đến giờ ăn sáng (7:00 giờ là giờ ăn sáng). Cỏ hoa c̣n ướt đẫm sương đêm, nắng chan ḥa trên mảng cỏ dại có các cụm hoa trắng, hoa vàng lẫn trong cỏ non và lá nơn của cỏ bồ công anh (dandelion). Vạt cỏ lẫn hoa chuông màu xanh dương (Blue bell), những đóa hoa dại và màu sắc mê hoặc tôi trong phố núi hơn chục căn nhà, vẫn nhu ḿ trong nắng. Đám leo núi chẳng để ư đến hoa dại ven đường (nét đẹp đon sơ ấy chỉ có con rùa tôi ưa thích), mọi người hí hởn chụp h́nh các đỉnh tuyết. Tôi nằm nghiêng kế bậc thang, dí máy ảnh vào blue bell đang khiêm nhường trong nắng. Tia nắng đầu ngày, xuyên qua lá cỏ non, xuyên qua màu xanh dương của hoa chuông đẹp lạ thường, vô tư và thánh thiện biết bao. Nắng cho hoa thêm linh động, trong nắng sớm tôi t́m được nét đẹp khác của hoa, những đường ven như các sợi chỉ, màu nắng xuyên qua các cánh hoa làm chúng trong như giấy mỏng, cuống hoa và cành mong manh với một vài lông măng, màu hoa chỗ đậm chỗ lạt. Tôi hy vọng bắt được cái mong manh, duyên dáng của một loài hoa dại bên lề đường. Tôi nghe tiếng ai đó:

-Time to eat. Time to eat.

Tôi ráng chụp thêm vài bức h́nh trước khi vào pḥng ăn.

-Your pictures would be very pretty. I saw you....

Th́ ra tiếng nhắc tôi giờ ăn là của Mike. Tôi không ngại ngần cho Mike xem mấy bức h́nh vừa chụp. Tôi thích Mike, người có gương mặt rất hiền và ít nói. Mike đi một ḿnh.

-They are so special. Are you an artist?

(Vài ngày sau tôi biết vợ Mike là một họa sĩ, bà bị ung thư và vừa hết chemotherapy.) Tôi hứa sẽ chụp thêm h́nh hoa để gửi cho vợ Mike. T́nh bạn chúng tôi đậm đà hơn. Mike yêu vợ nhiều, khi cho tôi biết t́nh trạng của vợ Mike dơm dớm nước mắt. Chúng tôi thân nhau từ đó. Mike không phải là người đi núi như người t́nh của tôi, hay cái đám cọp beo mê núi. Anh  chàng rất vất vả, có phần c̣n hơn tôi. Tôi sợ Mike bi lạc nên chúng tôi luôn đợi Mike trên đường xuống núi.

-No. Tôi lắc đầu.

Tôi ngồi vào ghế bên cạnh anh ( người t́nh của tôi), cách xa Mike khoảng hai ghế.

-Em chụp h́nh ǵ nào mà anh không t́m ra em? Chàng hỏi.

Tôi chưa kịp trả lời, Francis, một góa phụ dễ thương, đang uống cà phê, mỉm cười trả lời thay tôi: “cô ấy nằm ngắm hoa dại ven đường đang tắm nắng đầu ngày làm sao Lauren t́m được cô ấy, trong khi Lauren chỉ nh́n đỉnh tuyết chạy lên chạy xuống con phố nhỏ nằm trên bờ vực chụp h́nh quay phim."

-À ra thế.

Anh cười thật tươi. Cà phê, nước cam tươi trước mắt, người hầu bàn mang thức ăn sáng đến cho tôi: trứng chiên, bánh ngọt, trái cây. Tôi ăn vội vàng, chạy lên pḥng lấy ba lô, và những thứ cần thiết cho một ngày lên núi.

Chúng tôi rời khách sạn lúc 9:00 ǵờ sáng, đi bộ đến Gondola station (gondola giống như chairlift cho người trượt tuyết nhưng lớn hơn nhiều, có thể chở 50 người một lần) đi lên bờ con sông băng (river of ice). Mọi người hồ hởi, riêng tôi một niềm vui đang vẩn vơ trong đầu với h́nh blue bell tôi vừa chụp và các bức h́nh sắp có. Chàng của tôi hănh diện với bạn đi núi và hứa sẽ quay phim phong cảnh cho tôi có thời gian chụp h́nh hoa lá và sẽ không cằn nhằn nhiều về sự chậm trễ của tôi.

Đứng chen chúc trong Gondola treo trên các sợi dây cáp bằng các ḍng dọc, một hệ thống tối tân, cảnh bên dưới nhỏ dần, triền núi đá, rừng thông, làng xóm trôi nhanh, các đỉnh tuyết rất gần, các tiếng…wow …oh …ah …x́ xào và tiếng máy ảnh bấm nhanh.

Ra khỏi Gondola, khí lạnh phả vào mặt như hơi nước đá cho dù tôi chuẩn bị chu đáo. Chúng tôi đi nhanh trên lối nhỏ ghồ ghề ven núi, có đoạn xây xi măng, có đoạn lót gỗ dầy. Đoạn đường rất ngắn dẫn vào một toà nhà vĩ đại hai ba tầng. Trước khi đặt chân vào nhà là một khoảng sân rộng dùng làm nơi ăn uống, trong những ngày ấm hay đẹp trời có thể chứa cả ngàn người và bên trong là nhà hàng ăn bàn ghế rất trang nhă có thể chứa vài trăm người trong các cuộc hoà nhạc hay các chương tŕnh đặc biệt trong những ngày trời tuyết hay mưa lạnh.

 

 

Ḍng Sông Băng (River of Ice) khổng lồ như một xa lộ, ai nấy chụp h́nh cho đă trước khi đi men theo con đường đá tảng ven ḍng sông băng đang uốn lượn duới sâu. Ḍng băng hà vẫn trôi xuống thung lũng mỗi giây mỗi phút, không ngừng nghỉ và trôi rất chậm, mắt thuờng không thấy sự chuyển động của các khối băng vĩ đại hàng trăm triệu năm, mỗi ngày khối băng hà này trôi khoảng một phút xuống chân núi.

Các đỉnh tuyết, các rặng trường sơn với các mảng băng hà treo giữa các khe hở hay chỗ trũng trông như các mảng tuyết không di động. Có mảng nằm trên đỉnh, có mảng chảy dài vào sông băng. Khoảng cách từ đỉnh tới ḍng sông khá xa cho nên sườn núi đôi khi lởm chởm đất đá, đôi khi phủ đầy tuyết. Sông ṿng vèo giữa các đỉnh trường sơn, mắt người thường chỉ thấy các vết nhăn giữa ḍng nhưng nếu dùng ống nḥm người ta có thể thấy được màu xanh hồ thủy trong kẽ hở của các tảng băng nằm kế nhau, có chiều sâu vài trăm mét, cho nên người leo núi (climber) không những chết v́ lạnh, v́ băo, v́ trơn trượt của băng hà trên đinh núi, mà c̣n v́ rơi xuống các khe hở (crevasses).

Sau màn chụp ḿnh là hiking có nghiă là đi theo con đường men theo ven núi, bước trên các tảng đá lớn. Tôi thích đi trên đá, bước từ ḥn này qua ḥn kia, nhảy từ tảng này qua tảng khác nếu các tảng đá không trơn v́ ướt. Chỉ cần giữ thăng bằng, đừng sợ ngă, và tự tin. Muốn ngắm cảnh, nghỉ mệt, uống nước, hay ăn kẹo, bạn phải ngừng hoàn toàn, t́m chỗ an toàn và nhường chỗ cho người khác để không bị tai nạn v́ bất cẩn và không cản đường. Đừng để bị lạnh. Khi đi núi cơ thể nóng ra mồ hôi rất nhiều cho nên khi nghỉ bạn cần mặc áo ấm để giữ nhiệt. Mất hơi ấm trong cơ thể rất nguy hiểm.

Triền núi đá trên cao và dưới thấp có nhiều hoa dại nhưng không đẹp và bắt mắt người nh́n như hoa rừng các tiểu bang ở Mỹ hay các nơi khác ở Switzerland. Một loại hoa người ta gọi là monster v́ to và nhiều gai, màu sắc không được đẹp.

Đường đi khá dài theo ḍng sông băng, có đoạn gần mặt sông tôi gặp đám dê rừng nằm ngồi nhai cỏ dại, coi giang sơn là của chúng cho dù lũ chúng tôi reo ḥ cười đùa chúng vẫn tinh bơ tự tại. Chúng tôi đôi khi len lỏi qua các con đường đá nhỏ hẹp cho nên tôi không dùng được đôi trekking poles (gậy) và phải dùng tay bám vào các tảng đá để leo lên cao. Vài người trong bọn tôi không thích đi trên đá v́ không giữ được thăng bằng làm họ rất mệt và nghỉ nhiều. Buổi đi núi này tôi thấy tôi cũng không đến nỗi nào. Tôi vừa đi vừa nghêu ngao một ḿnh giữa cảnh núi non hùng vĩ. Một ngày con rùa tôi không nhăn nhó hay phàn nàn. Nắng trên núi có phần ấm hơn, tôi chỉ mặc một áo. Nghỉ và ăn soup nóng trong một lều (cottage) nhưng lớn như một căn nhà to rộng bê tông cốt sắt để tránh mưa rừng đất lở và tuyết đổ ập từ các tảng băng trên triền núi. Tṛ truyện mươi phút trong bữa ăn đơn giản, rồi bọn tôi chia tay, mạnh ai nấy đi. Mike, Rick, chàng và tôi v́ chụp h́nh nhiều cho nên chúng tôi là những người sau cùng. Đường về đi theo con đường ṃn ven núi, lên cao xuống thấp. Núi, các hẻm núi sâu bên đường đẹp tuyệt vời. Triền núi hoa dại và các bụi cây rất đẹp. Nh́n phía trước, Mike biến mất sau các đoạn đường zic zắc đầy cây, ngoái lại đằng sau tôi không c̣n ai, tôi chạy nhanh cho kịp người t́nh. Con rùa tôi lại có dịp thở và thở cho dù đang đi xuống.

Buổi cơm chiều đúng 7:00 giờ. Sau nhiều tiếng đồng hồ đi chạy xuống dốc, làng tôi ở hiện ra trước mắt. Tôi thở phào, lê chân về khách sạn và biết ḿnh không lỡ bữa cơm chiều. Tôi mường tượng chàng sẽ có một ly bia, một chất ghiền không thể không có của dân Âu và của bọn đi núi. C̣n tôi ly kem ba màu đang hiện ra trong đầu chào mời.

(C̣n tiếp)


Lê Thu Hương

 

Trang Văn Hữu

 

art2all.net