VĂN HỮU số 37

 

  Mùa Hạ 2017

 

 

 

MÙA HÈ, LAN MAN TÙY BÚT

Linh Vang

 

 

 

Năm nay, Tây Bắc mùa hè đến trễ, cuối tháng sáu mà vẫn c̣n có những buổi sáng lành lạnh đầy sương mù. Lịch bảo mùa hè nhưng cảnh vật lại bảo mùa thu. Nhất là có một ngày bỗng dưng ầm ầm mưa đá đổ xuống, nh́n mà tưởng như ông Trời là một đứa con nít thấy không c̣n biết chơi ǵ nữa nên đă nghịch ngợm đem đá sỏi đổ ra con đường lớn, gây khó khăn cho người qua lại. Rau cỏ ương trong nhà đem ra ngoài trời trồng cứ đứng yên một chỗ. Đă vậy, c̣n bị sóc, thỏ tới đào bới lên, cây nào lá thơm ngon th́ ăn sạch từ ngọn tới gốc. Kể chuyện 4 cây sơn trà be bé, năm ngoái Ng đă mang từ Houston về. Tôi đặt tên cho mỗi cây - cũng đă từng đặt tên cho những con chó, con mèo nuôi trong nhà; những con cá Koi trong hồ nhỏ. Tôi chọn cái cây bé nhất làm của riêng ḿnh, dĩ nhiên là được tôi "cưng" nhiều nhất. Có lẽ nhờ vậy mà từ cây bé nhất, nó đă vượt lên mấy cây kia để trở thành cao lớn nhất, lá to và xanh tươi nhất. Đang hí ha hí hửng về thành quả tốt đẹp này th́ một chiều đi làm về, tôi thấy hai cây cao nhất đă bị con ǵ ăn trụi, chỉ c̣n phơi cái gốc. Chắc chắn là chết rồi, sức đâu mà sống nổi chứ!

Ôi, buồn! Thấy tiếc, tiếc. "Ngựa đă về ngược", hai cây đứng hạng ba, tư, giờ lại thành nhất, nh́.

Lại thấy buồn cười. Ai bảo chơi tṛ thi đua, giờ bị tổ trác chứ.

Cuối cùng, mùa hè cũng đă có mặt ở nơi này. Nhiệt độ đă trên 70, có những ngày gần 90. Có điều ngạc nhiên là vào một ngày cuối tháng sáu, bỗng dưng mà nhiệt độ đă lên tới 106 độ. Rơ ràng là tôi đă nh́n thấy cái đo nhiệt nằm trong xe tôi đă chỉ con số đó, khi đi qua Highway 18. Trời! Sao nóng kinh khủng vậy ta? Lúc đó, Ng và tôi đang trên đường đi gặp thi sĩ Yên Sơn và phu nhân vừa từ Houston qua Seattle chơi. Vừa gặp anh, tôi cười đùa hỏi, có phải anh đă mang cái nóng của xứ Houston qua đây không? Anh cười trả lời, cũng đă bị mấy người hỏi như vậy rồi.

Hơn một tháng không có một cơn mưa nào; mà muốn phá kỷ lục th́ phải có thêm một tháng không mưa nữa. Tin tức cho biết như vậy. Thế rồi, vào một ngày đầu tháng tám, Seattle đă phá kỷ lục thật!

    Trong thời gian hai tuần mà ngày nào cũng trên dưới 90 độ này th́ Tây Bắc lại bị ảnh hưởng bởi những trận cháy rừng ở Vancouver BC, Gia Nă Đại, phía bắc, theo luồng gió, khói bay về hướng Nam, làm bầu trời Seattle đục mù. Tôi chụp được một bức h́nh lúc mặt trời sắp lặn trên mặt hồ mang tên Lake Washington - nơi có nhà của tỷ phú giàu nhất thế giới, Bill Gates, người đă sáng lập ra công ty Microsoft.

  Với người ở xa tới chơi, tôi hay khoe là vùng Tây Bắc có ngọn Rainier mà hầu như khi loanh quanh ở đây, chỗ nào cũng có thể thấy được nó. Tôi đă có lần tả về nó, và trong đời sống hằng ngày của tôi, ở những địa điểm nào tôi có thể nh́n thấy nó, để biết ra rằng hầu như là ở khắp mọi nơi. Vậy mà tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi có thể thấy nó từ American Lake, cho tới ngày Lễ Độc Lập năm nay khi đi chơi tàu trên hồ. Lại thấy rất rơ. Sừng sững, hùng vĩ. Vẫn phủ một màu tuyết trắng. Bữa đó, trời nắng thật đẹp, bầu trời xanh, nước hồ trong xanh. Cái nóng vừa phải, 75, 76 độ. Một khám phá vừa ngạc nhiên vừa thích thú đối với tôi.

  Vào sở, tôi đă kể cho một đồng nghiệp nghe. Cô đồng ư và c̣n nói thêm, "nơi tôi ở, những ngày đẹp trời, tôi c̣n có thể thấy ngọn núi St. Helens nữa". Tôi lại ngạc nhiên, vậy à?

Năm 1980, ngọn St. Helens đă phun tro làm chết người và thiêu hủy bao nhiêu là cây cỏ, thú vật quanh vùng. Tro của nó đă bay tới tận thành phố tôi ở, bằng chứng thấy được là lớp tro bám trên xe. Bây giờ, cảnh vật đă có sinh khí, cây mọc lại, những con thú và chim chóc đă trở về. Nhưng cũng phải cần cả trăm năm, nó mới thật sự trở lại như xưa, v́ thành rừng th́ lại đ̣i hỏi thời gian lâu hơn.

Lại thêm một sinh nhật khác đă qua. Thật ra, sinh nhật của tôi nằm vào tháng c̣n là mùa xuân. Nhưng năm nay nó lảng vảng trong đầu tôi qua tới những tháng mùa hè. Và c̣n kéo dài bao lâu nữa, ai mà biết được!

Bao nhiêu năm qua, "nó" đă không làm tôi bận tâm. Vẫn "hồn nhiên yêu đời", năm nay không phải tự dưng tuổi tác đă làm tôi nghĩ nhiều. Biết ngay là tại sao! Bởi v́ một đồng nghiệp nộp đơn xin Medicare, quyền lợi về sức khỏe. Nàng ta bảo họ đ̣i ḿnh phải nộp trước 3 tháng, để có đủ thời gian lập hồ sơ, làm tôi chợt nhớ ra là không c̣n bao nhiêu năm nữa, tôi sẽ được hưởng… quyền lợi này. Nghĩa là ḿnh... già rồi! Kể cho bạn bè nghe niềm cảm xúc này, ngoài mặt tôi cười, nhưng trong bụng không mấy vui. Tháng tháng tôi vẫn thích nhận cái check, đúng ra là thấy được con số tiền đă đi vào trương mục nhà băng. Về hưu th́ cũng nhận cái check, mà là từ ở văn pḥng An Sinh Xă Hội, quyền lợi của bao năm đi làm. Cũng nhận cái check từ bộ hưu bổng của tiểu bang. Vẫn có tiền xài mà. A, mà khác chứ, v́ một check là do công ḿnh đi làm, một check là thành quả bao năm ḿnh đi làm, và cũng có nghĩa là ḿnh...già. Nghe nói có người khi về hưu, họ lại nghĩ là họ bị phế thải, không c̣n được...dùng nữa, nên sinh ra buồn nản, chán đời.

Cũng phải chấp nhận thôi. C̣n đường đó...rồi ai cũng phải đi qua.

  C̣n nếu ai có cái nh́n lạc quan th́ về hưu sẽ thú vị lắm, v́ có nhiều th́ giờ để làm những việc ḿnh thích. Buổi tối, không c̣n phải tự nhắc, đi ngủ để sáng mai dậy sớm đi làm. Như tôi, có đang dở dang chuyện viết lách hay coi phim bộ Đại Hàn tới hồi mà không ngưng lại được, th́ có thể nhún vai, ồ, mai ngủ nướng cũng được mà. Buổi sáng, không cần cái đồng hồ báo thức, muốn dậy lúc nào th́ dậy. Đi đâu mà có phải đứng xếp hàng th́ cũng không phải bồn chồn, cũng có thể nhường cho đám trẻ c̣n bận rộn và ḿnh sẽ nói, không sao, "bác" có th́ giờ thong thả mà. Tôi có thể đi du lịch với cuốn sổ, cái laptop mang theo, ngồi viết trong quán cà phê Starbucks nơi tôi sẽ đi qua. Trong khách sạn. Ở phi trường khi chờ đợi chuyến bay. Trên máy bay. Trong một trung tâm buôn bán. Trên băi biển cát trắng mịn màng êm ái. Giữa núi rừng thiên nhiên.

Thú vị quá đi chứ! Chắc là không chờ nổi cho tới ngày về hưu đâu.

 

Linh Vang

 

 

 

vanhuu08@yahoo.com

 

Trang Văn Hữu

 

 

 

art2all.net