Thùy An



CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ...

 

 

Tuổi già ḿnh bây giờ c̣n chi vui hơn là lướt Facebook. Tha hồ gặp người quen. Thật cũng có mà ảo cũng có. “Ảo” là rơ ràng bạn ấy, h́nh ảnh, thông tin... đều đúng, nhưng kết bạn, thăm hỏi... th́ chỉ là “một sự im lặng... đáng sợ !!!”. C̣n “Thật” th́ khỏi nói, gần nửa thế kỷ, từ khi rời bỏ mái trường, giờ biết được tin tức của nhau, vui quá là vui.

Ḿnh kết Friend không nhiều, nhưng chọn lọc, ít nhất cũng phải biết, bạn ấy là ai? Ḿnh già quá rồi, bạn đồng trang lứa đă tới tuổi nhớ nhớ quên quên, nên phần lớn toàn bạn vong niên U60, U70... vui vẻ, nhiệt t́nh... và c̣n tài hoa nữa chớ cầm kỳ thi hoạ... đủ hết, không thiếu một ai. Đọc Status và xem những h́nh ảnh của các bạn ấy post lên, thật thú vị.

  Trên Status của Kim Hài mới đây đă nói: “ QUÊN là món quà Thượng Đế ban cho con người.” Số là khi bạn ấy dọn lại tủ sách, đă t́m được một b́a sách cũ, chỉ có tên nhan đề Đời Mù Sương, không in tên tủ sách, tên nhà xuất bản... và dĩ nhiên không có ruột sách rồi, bởi tác phẩm chưa sinh ra th́ trời đất đă nổi cơn gió bụi. . Càng cố nhớ lại nội dung cốt truyện, chủ đề, tên nhân vật... để trở về chút hoài nhiệm thời tuổi trẻ, th́ lại càng ch́m trong cơi mù sương (như tên gọi tác phẩm)... Bạn bè comment những ḍng chia sẻ, an ủi, động viên, rồi sẽ từ từ nhớ thôi mà. Và bạn ấy đă reply: “Không nhớ thêm được ǵ .”

Vậy th́ QUÊN có phải là “món quà” không? Đă gọi là “quà” sao ai cũng sợ, cũng t́m đường trốn tránh? chắc phải nghĩ lại quá .

Nhờ các comment bên dưới, ḿnh mới biết tác giả trẻ Lê Nguyễn Mai Trắng (Bạch Mai) đă có cùng chung số phận gấp 3 với Kim Hài, nghĩa là có đến 3 tác phẩm tuổi mới lớn chưa kịp phát hành . Không biết Mai c̣n nhớ tên 3 đứa con tinh thần của ḿnh không nhỉ? Thử check lại bộ nhớ đi em

Hồi đó, ngoài tủ sách Tuổi Hoa ra, c̣n có tủ sách Mây Hồng, Trăm Hoa, Ngàn Thông... được các cô chú trong ban biên tập khuyến khích, nâng đỡ những bạn trẻ có niềm đam mê viết lách, chọn lọc những bản thảo có nội dung tốt, để cho ra đời những tác phẩm hay, mà chủ đề nào cũng phong phú, hấp dẫn, ấm áp t́nh người, t́nh quê hương... mỗi cuốn sách là một đoá hoa rực rỡ tô điểm thêm sắc màu cuộc sống, mà măi đến bây giờ, ai cũng tiếc nhớ ngôi vườn kư ức đă bị sóng gió dập vùi .

Thời thơ ấu, ḿnh có nhỏ bạn thân người Hoa tên là Thiềm Tú Nhi, cùng ở trên đường Gia Hội. Ba của Nhi là một danh hoạ về hoa điểu Thiềm Quốc Hùng, Giáo sư trường Mỹ Thuật Huế. Thầy Hùng rất thân với ba mẹ ḿnh, nên ḿnh thường gọi Thầy là cậu Năm. Điều ḿnh muốn nói đây là nhà cậu có một vườn lan rất đẹp, tự tay cậu chăm sóc, đủ các loài... và lúc nào ḿnh cũng có ư định sẽ viết một truyện hoa tím nói về vườn lan của cậu. Cuối năm 1974, ḿnh viết xong bản thảo LAN RỪNG, bối cảnh là Đà Lạt và nội dung là t́nh yêu chớm nở giữa cô gái Huế tên Tâm lên Đà Lạt nghỉ hè và anh chàng sinh viên sĩ quan Đà Lạt tên Huy, con trai của một nghệ nhân trồng lan. Và dĩ nhiên là có những đêm sương mờ bên nhà Thuỷ tạ, Huy đă hát cho Tâm nghe: “Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng, có nàng thiếu nữ đẹp như trăng...” (Mộng Dưới Hoa, thơ Đinh Hùng –nhạc Phạm Đ́nh Chương), và những buổi chiều nắm tay nhau lang thang trên đường hoa... Ôi màu hoa đào, màu hoa đào chiều xuân nào, ôi màu hoa đào như môi hồng người ḿnh yêu, ôi màu hoa đào đă bao lần v́ màu hoa mà lữ khách lắng hồn thơ dừng chân lăng du... (Ai Lên Xứ Hoa Đào – Hoàng Nguyên) cùng những câu thơ mộc mạc Tâm viết cho Huy: “...Em thả tóc thề hong nắng say, sợi mềm lưu luyến ngủ trên vai, mà thương mà nhớ mà yêu dấu, mà để tâm tư đến một người...”

Tiếc là bản thảo bị bác Trường Sơn trả lại, đoạn kết buồn quá cháu à. Ḿnh biết bác không thích những nội dung truyện không có hậu, nên cũng rất đắn đo khi đưa bản thảo cho bác, th́ y như rằng... Các bạn biết không? V́ thời gian này, ḿnh rất thích bài hát Đừng Bỏ Em Một Ḿnh (thơ Minh Đức Hoài Trinh – nhạc Phạm Duy):... Đừng bỏ em một ḿnh, trời lạnh quá, trời lạnh quá, sao anh đành bỏ em... mà cuối chương kết, không thể thiếu bài hát này, nên LAN RỪNG của Thuỳ An chỉ c̣n trong kỷ niệm.

Kỷ niệm dù vui hay buồn đều đẹp măi trong kư ức mỗi người, phải không các bạn?

Nói đến “nhớ nhớ quên quên”, lại nhớ 4 câu thơ của chị Tôn Nữ Hỷ Khương:

Đến tuổi này không quên mới lạ

Chuyện lăng quên là chuyện b́nh thường

Mong sao Phật độ Trời thương

Quên in ít, đừng quên tất cả
 

Ḿnh hên là được Trời Phật thương nên cũng có quên, nhưng mà “in ít” thôi. Nghe nói thuốc giảm đau làm hại cho trí nhớ, không biết đúng không, nhưng ai đau mà bác sĩ không cho uống mấy loại thuốc này chớ. Chắc cũng tuỳ cơ địa mỗi người và ư Trời nữa, biết làm sao đây.

Chúc các bạn một ngày mới an lành.

 

Thùy An

 

 


 

art2all.net