Thùy An

 

MẶT TRỜI MÙA ĐÔNG

 

 

SÔNG QUÊ
 

     Buổi chiều, Hân ra bến chơi. Hơi nước từ mặt sông phả lên mát rượi. Ánh nắng trở nên dịu dàng, buông những mảng tơ vàng lên hàng dừa xanh xào xạc gió. Hân đến gần gốc dừa quen thuộc, một chân để lên đám rễ cuồn cuộn bám chặt vào bờ đất rắn, rồi chân kia nối tiếp chạy thoăn thoắt lên thân cây to sần sùi mọc ngang, vươn ḿnh ra bến, cách mặt nước chừng vài gang tay. Hân leo tuốt đến ngọn, lựa thế nằm dài thoải mái, mắt dơi theo từng đám mây trắng bay qua bầu trời trong suốt.

Những ngày đông giá đă qua. Hân cảm nhận hương xuân nồng nàn lan tỏa khắp nơi. Cỏ mọc xanh ngời trên con đường đất đỏ xuyên qua cánh đồng vừa xong mùa gặt hái. Hoa huỳnh anh, dâm bụt, b́m b́m x̣e rộng những cánh vàng, đỏ, tím… cùng lả lơi phô sắc trên dăy hàng rào bao quanh những ngôi nhà vừa thay ngói mới. Riêng trong ḷng Hân, sự nô nức trước những ngày sắp Tết dường như không c̣n nữa. Những trắc trở trên bước đường học vấn đă làm cho tâm hồn Hân trở nên dửng dưng buồn bă, và đôi lúc, thấy tủi thân làm sao! Không phải Hân kém thông minh, mà trái lại, từ những năm cấp 1, Hân đă là học sinh giỏi. Nếu ba má Hân không gặp tai nạn, giờ này Hân đă bước chân vào đại học như đám bạn Sơn, Liễu, Nga… rồi.

Mười hai tuổi, Hân đă mồ côi. Bà nội đem Hân về quê chăm sóc, thương yêu và cho Hân tiếp tục đến trường. Qua năm lớp chín, Hân đủ điểm được tuyển thẳng vào lớp 10, nhưng rồi Hân không thể học được nữa v́ nhiều lư do. Thứ nhất, trường cấp III ở tuốt ngoài thị xă, bà nội không kham nổi tiền thuê nhà trọ cho Hân, rồi c̣n tiền học, tiền sách vở càng lúc càng nhiều; thứ hai, bà nội ngày một già yếu, lợi tức cây trái trong vườn phải dành vào việc thuốc thang cho nội, Hân không thể nào ích kỷ được. Chính lúc này là lúc Hân phải cận kề bên nội, lo lắng miếng cơm, giấc ngủ cho nội. Đă bao lần, Hân tự nhủ: “Ḿnh phải kiếm thêm tiền để nuôi nội”. Nhưng biết làm ǵ đây khi Hân mới mười sáu tuổi, kiến thức c̣n hạn hẹp, lại không có một nghề trong tay. Phải học nghề thôi. Nghĩ là làm. Hân xin nội ra thị xă học một khóa cắt may. Nhờ đầu óc thông minh và đầy sáng tạo, Hân học một biết mười và nhanh chóng trở thành cô thợ may lành nghề trong xóm. Quê nội nghèo, ít người may mặc, nhưng lợi tức hằng tháng cũng đủ phụ vào tiền bán cây trái trong vườn, lo cho nội đầy đủ. Điều làm Hân vui nhất là sức khỏe nội chuyển biến tốt, thời gian sau này, nội đă đi chơi đây đó và c̣n ra đến thị xă thăm viếng những người quen nữa.

Gió mát quá làm Hân cảm thấy buồn ngủ. Hân nhắm mắt rồi mở ra ngay. Không khéo lại rơi xuống nước bây giờ. Hân ngồi dậy, vươn vai, vén mái tóc lên cao, buộc lại bằng cọng thun gọn ghẽ. Có tiếng bà nội gọi trên bến:

-       Hân ơi, cháu đâu rồi?

Chỉ một thoáng, Hân đă đến bên nội. Dưới gốc mai già lác đác những nụ hoa hàm tiếu, mái tóc nội bạc phơ, óng ánh nắng chiều, trông phương phi như một bà tiên.

-       Cháu đây nè, nội.

Bàn tay nội đặt lên thân cây mai xù x́:

-       Cháu đă nhờ thằng Sơn qua chặt mai chưa?

-       C̣n sớm nội ơi. Với lại… biết Sơn đă về chưa.

Nội nhíu mày:

-       Hăm lăm Tết rồi, sớm chi nữa. C̣n thằng Sơn, hôm qua nội thấy nó đi với hai con nhỏ ǵ đó… À, con Liễu với con Nga. Chà, tụi nó mới lên thành phố mới một năm mà đă lớn bộn, ăn mặc th́ cứ như trên ti vi.

Hân im lặng. Nỗi tủi thân lại dâng lên làm Hân nghẹn ngào. Thế mới biết t́nh đời, thế mới biết ḷng người đổi thay đến chóng mặt. Dạo c̣n học cấp ba trên thị xă, mỗi lần về quê là Sơn, Nga, Liễu đều tranh thủ sang thăm Hân. Rồi cả bốn đứa cùng kéo nhau ra bờ sông, mang theo bánh kẹo, leo lên cây dừa, vừa ăn vừa kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện. Vậy mà bây giờ, chỉ c̣n một ḿnh Hân đối diện với bến nước buồn tênh. Những đứa bạn thời thơ ấu đă lần lượt xa Hân, phải chăng giữa Hân và chúng đă có một khoảng cách về học vấn? Chúng nó đă là những sinh viên rồi th́ c̣n để ư ǵ đến con nhỏ thợ may thấp hèn này. Sao Hân muốn khóc quá.

-       Hân ơi, mày có nhà không?

Liễu vừa kêu inh ỏi vừa kéo tay Sơn và Nga chạy ṿng ra bến:

-       Chúng cháu chào nội. Hân, dạo này khỏe không? Chà, coi bộ hơi ốm đó nha.

Hân ngó lơ lên hàng dừa cao:

-       Ốm với chả mập. Quí vị về từ hôm qua, giờ mới chịu tới thăm tui.

Sơn tṛn mắt:

-       Hân nói ǵ thế? Tụi này mới về hồi trưa mà. Không tin, Hân hỏi Nga, Liễu xem…

-       Sao nội nói…

Bà nội ngắt lời:

-       Ừ, phải rồi. Nội đă già nên quên đầu quên đuôi, đúng là nội đă gặp chúng nó hồi… sáng chớ không phải hôm qua.

Nga bước tới ôm vai nội:

-       Hôm qua hay hôm nay cũng vậy thôi, nội thắc mắc làm chi cho mệt.

Sơn đến gần gốc mai:

-       Nội cần chặt mai bây giờ chưa hở nội?

Bà nội vui vẻ nh́n đám trẻ:

-       Nội định chặt vài nhánh làm quà Tết cho mấy bà bạn già, nhưng để sáng mai đă. Giờ cũng chiều rồi.

Hân lặng người trước cử chỉ thân t́nh của đám bạn. Vậy mà chưa ǵ Hân đă vội trách chúng nó. Hân đă đặt tự ái của ḿnh lên quá cao, Hân nghĩ đến ḿnh nhiều hơn mọi người, liệu Hân có xứng đáng là bạn tốt của ba con người dễ thương đó không? Liễu đập mạnh vào vai Hân:

-       Mày làm sao thế, Hân?

Hân cười:

-       Đâu có ǵ. Tụi ḿnh ra bến chơi đi.

Nga nhảy nhót như trẻ con:

-       Phải leo ra cây dừa chơi mới được.

Sơn bước theo Nga và Liễu:

-       Dạo này các bạn mập ra, coi chừng cây dừa không chịu nổi…

Hân khoát tay:

-       Không sao đâu. Cây dừa nhà Hân mạnh lắm, mang cả chục đứa cũng c̣n dư sức.

Chiều buông những đợt nắng cuối ngày trên ḍng sông xanh biếc. Đám lục b́nh trôi nhẹ nhàng qua bến nước nhà Hân, chở mùa xuân trong từng cánh hoa mỏng manh màu tím nhạt. Cả bốn đứa ngồi tḥng chân xuống nước, khuấy động mấy cây lác voi mọc gần bờ làm lũ chuồn chuồn ớt kinh động, tung cánh vọt ra xa. Sơn hỏi:

- Ngày mai Hân có rảnh không? Tụi ḿnh đi chơi nghe.

- Ờ. Để Hân xin phép nội.

Nga hỏi:

-       Hân may xong hàng Tết cho khách chưa?

-       Cũng c̣n vài bộ. Hân làm kịp mà. Toàn đồ con nít, nên cũng dễ.

Liễu nh́n vào trong:

-       Có ai t́m Hân ḱa.

Một phụ nữ c̣n trẻ mặc quần đen, áo bà ba trắng, tay cầm giỏ đệm bước ra bờ sông, đưa tay vẫy vẫy về phía Hân:

-       Cô Hân lên đây cho tôi gặp chút xíu.

Hân đứng dậy, cười rất tươi:

-       Mời chị vào nhà đă, em lên liền đây.

Người phụ nữ vẫn đứng yên, sốt ruột nh́n Hân và đám bạn vịn tay nhau từ thân cây dừa bước lên bờ cỏ. Hân đến gần:

-       Có chuyện ǵ vậy chị Tốt?

Chị Tốt lấy trong giỏ ra một xấp vải hoa và một xấp lụa màu hồng nhạt, ngập ngừng:

-       Cô Hân, cô c̣n nhận hàng may không?

Nga xen vào:

-       Cận Tết rồi, làm sao nó may cho kịp.

Chị Tốt nh́n Hân van lơn:

-       Chẳng dấu ǵ cô Hân, đến giờ này ba sắp nhỏ mới lănh được tiền thưởng Tết. Hai xấp vải này cũng là quà tặng. Tui định lên thị xă mua cho con Tí và con Tèo áo quần mặc Tết nhưng giờ có sẵn vải, thôi cứ may cho chúng hai bộ đồ là được… cô giúp tui được không cô Hân?

Hân đỡ xấp vải hoa trên tay chị Tốt, mở bung ra, ướm vào người:

-       Hoa này đẹp thiệt đó. Được rồi, em sẽ may cho hai cô bé.

Chị Tốt lại rụt rè ch́a xấp lụa màu hồng ra:

-       Cô Hân à, cô có thể may thêm cho tui cái áo bà ba ăn Tết được không?

Nga nh́n Liễu rồi nh́n Hân:

-       Nè, mày c̣n phải đi du xuân với tụi này đó nha.

Hân cắn môi, suy nghĩ. Nếu để một ngày đi chơi với bạn, Hân vẫn đủ thời gian giao hàng trước ba mươi, kể cả hai bộ đồ của con chị Tốt. C̣n nếu may thêm cái áo bà ba nữa, Hân làm sao giúp nội nấu nướng, lau dọn bàn thờ đón ông bà về? Nhưng ngoài Hân ra, c̣n ai giúp chị Tốt trong lúc này? Làm lụng cực nhọc cả năm trời, Tết đến ai cũng cần có áo đẹp cho bằng chị bằng em. Hân nỡ từ chối sao! Hân quyết định rất nhanh. Hăy khoan đi chơi đă. Du xuân trước Tết cũng như sau Tết mà thôi, v́ mùa xuân đâu chỉ thể hiện trong khoảnh khắc mà c̣n kéo dài sang giao thừa, qua những ngày Tết cho đến khi cây mai nhà Hân rơi rụng hết những cánh vàng.

Hân nh́n chị Tốt:

-       Em sẽ may cho chị. Chị về đưa hai cô bé sang đây em lấy số đo luôn! – Hân quay sang các bạn – Xin lỗi, ngày mai Hân không thể đi chơi được.

Sơn lên tiếng:

-       Không sao. Khách hàng là thượng đế mà. Chờ đến giao thừa, tụi ḿnh đi hái lộc cũng vui.

Nga và Liễu bảo Hân:

-       Nếu vậy th́ ngày mai, tụi tao qua phụ mày đơm nút, làm khuy nghe.

Nắng chiều nhạt dần. Sơn nói trước khi từ giă:

-       Ngày mai Sơn cũng qua chặt mai cho nội, rồi c̣n giúp nội mang đi biếu bạn bè nữa.

C̣n lại một ḿnh Hân trên bến sông. Gió chiều mơn man làn tóc rối, phả vào tâm hồn Hân niềm sảng khoái tràn đầy. Hân cảm thấy ḿnh thật trẻ con. Nếu bà nội không đính chính, chả biết Hân c̣n giận đám Liễu, Nga, Sơn đến bao giờ. Chúng nó về quê chưa kịp ghé thăm Hân không có nghĩa là chúng coi thường Hân. Chẳng qua là v́ Hân sai, Hân ganh tỵ với hoàn cảnh may mắn của các bạn. Chúng nó được học hành, được làm sinh viên, c̣n Hân… Có sao đâu. Bứt một cọng cỏ vân vê giữa hai ngón tay, Hân nghe ḷng thơ thới nhẹ nhàng. Nh́n lên không bằng ai, nhưng nh́n xuống, Hân c̣n hơn bao nhiêu người. Hân đang sống trong t́nh yêu thương của bà nội, của bạn bè, Hân lại có một nghề trong tay, có thể sống tự lập được. Hân mới mười chín tuổi, đường học vấn của Hân đâu phải chấm dứt hoàn toàn. Trong tương lai, khi có điều kiện, Hân sẽ tiếp tục học lên nữa. Các bạn đă hứa với Hân rồi, chúng nó sẽ ủng hộ, giúp đỡ Hân hết ḿnh. Hân lại nghĩ đến chị Tốt và hai cô bé Tí, Tèo. Chiều mồng một Tết, thế nào chị cũng dẫn hai đứa sang chúc thọ bà nội như mọi năm. Tưởng tượng đến ba mẹ con xúng xính trong bộ quần áo mới với nụ cười nở thắm trên môi, Hân quên hết cả mệt nhọc những lần ngồi bên máy đến hai, ba giờ khuya. Cuộc đời thật có ư nghĩa khi ḿnh c̣n cần thiết cho mọi người.

Hoàng hôn. Trời trở lạnh. Nơi bến sông nhà Hân, những ngôi sao mọc sớm thả những đốm lấp lánh trên ḍng xuân biếc xanh.

 

Trang Thùy An

art2all.net