Thùy An

 

 

  NHÂN SINH NHẬT LẦN THỨ 74,

TẢN MẠN TUỔI GIÀ…

 


            Nhớ hồi đi học, tôi có rất nhiều bạn. Thân chỉ vài đứa nhưng sơ th́ gần như hết cả lớp. Có những buổi trống giờ (thầy cô đau hay bận việc), cả đám kéo ra bờ sông Hàn, nh́n nước chảy mây trôi, huyên thuyên đủ thứ chuyện, và điều chúng tôi nghĩ đến nhiều nhất là: “Không biết năm 2000, sẽ xảy ra chuyện ǵ?” Thế là lao nhao, tranh nhau ư kiến ư c̣. Lạc quan th́: “Con người lên được mặt trăng”, bi quan th́: “Thế chiến thứ ba bùng nổ.” bỗng có nhỏ bạn rú lên: “Trời ơi, tui… tui… năm mươi sáu tuổi!!!”


Bây giờ th́ đă “mười tám năm trước, tôi năm mươi sáu tuổi”!!! sự thật phũ phàng không tránh được, bạn bè phiêu bạt tứ phương, biết ai c̣n ai mất? Càng nghĩ càng thấm thía câu nói của ba tôi khi ông luận về “tuổi già.”: TERRIBLE! Chỉ vỏn vẹn một chữ, nhưng bao hàm nhiều ư nghĩa sâu xa. Thứ nhất, nói về sự thoái hóa ngoại h́nh. Mắt mờ, mí sụp, tóc rụng tả tơi, bàn tay nhăn nheo thấy sợ, bỗng nhớ đến 4 câu thơ của Nguyên Sa mà một “cây si” đă chép lên tờ pelure xanh, tặng tôi năm học đệ tam: “Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay, tóc em anh sẽ gọi là mây, ngày sau hai đứa ḿnh xa cách, anh vẫn được nh́n mây trắng bay…” mà tức cười.


Thứ hai, nói về sức khỏe. Chị Hỷ Khương có 4 câu thơ tôi rất tâm đắc: “Tới tuổi này không đau mới lạ, chuyện ốm đau là chuyện b́nh thường, mong cho Phật độ Trời thương, đau nhè nhẹ tai ương đừng vướng.” Đúng là không đau mới lạ. Cho nên một buổi sáng cách đây hơn 10 năm, tôi thức dậy đầu óc quay cuồng, ra ghế ngồi một lát thấy ổn, nên yên tâm mở computer gơ vài chữ, bỗng… nghe ai đập nhẹ vào lưng, tiếng ông xă tôi hoảng hốt: “Mẹ bị sao vậy? .” Th́ ra, tôi đă nằm lăn ra đất lúc nào không hay. Đi bác sĩ, đo tension 170/100. Bắt đầu cho bệnh huyết áp, sau đó là Cholesterol cao, loăng xương trầm trọng… Nhớ thời gian dạy học sau 75, cứ mỗi hè phải đi lao động 1 tháng, cuốc đất trồng cây, gánh bùn, xúc cát… mỏi gối oằn vai nhưng không thấy cực, tại hồi đó c̣n sức trẻ. Qua tuổi 50, cánh tay bỗng đau nhức, có đêm không ngủ được, nước mắt tuôn như mưa. Chữa trị cách nào cũng vô ích, kể cả nhân điện của bác sĩ TT. Rồi tự dưng… bỗng hết, như có ơn trên phù hộ. Thời gian sau này th́ cánh tay có nhơng nhẽo một chút, lâu lâu trở chứng, nhưng cũng chỉ vài ngày thôi.


Tôi có cô bạn đồng nghiệp, bị bệnh khớp nặng, nhỏ thua tôi vài tuổi, nhan sắc vẫn c̣n mặn mà lắm. Mỗi lần tôi khen đẹp là nó nói: “ Tao có gương mặt 70 tuổi và đôi chân 80 tuổi.”, nghe buồn cười và lại nghĩ đến ḿnh. Đôi chân tôi th́ khá hơn nó một chút, chưa đau nhức nhưng trái tim chắc cũng đă 80 rồi. Nhớ tháng trước được con cháu dắt đi chơi, thăm các vườn hoa trái của Đại Hàn, Nhật Bản… ngắm nh́n đàn cá Koi bơi lội tung tăng… tự nhiên tim đập nhanh, khó thở, mặt mày xây xẩm, tay chân ră rời suưt té, chúng nó hết hồn chở về không kịp, bỏ dở cuộc du ngoạn, thấy mà tội, lần sau ở nhà cho xong. Không biết bệnh chi, người th́ bảo tôi bị say nắng, kẻ nói chắc là thiếu máu rồi. Say nắng th́ dễ chữa, nhưng thiếu máu th́ phải ăn nhiều thịt ḅ. Biết làm sao đây? Bệnh huyết áp tuyệt đối phải kiêng thịt đỏ (ḅ), chỉ ăn thịt trắng (gà) và cá. Thật là oái oăm!

 


Nhưng không phải ai cũng tệ như tôi. Các bạn của tôi nhiều người vẫn c̣n phong độ lắm. Ở tuổi này th́ cháu chắt cũng đă lớn hết rồi, khỏi giữ, khỏi chăm sóc đưa đón, nên rảnh rỗi sinh ra đủ thứ chuyện. Chẳng qua là t́m niềm vui cho tuổi già mà thôi. Có người đi chùa chiền nghe thuyết pháp, kinh kệ tối ngày. Có người t́nh nguyện làm bạn với… bác thằng Bần, tuần nào cũng gọi nhau ơi ới, nay họp nhà này, mai họp nhà kia. Có người chăm sóc vườn tược hoặc thành lập hội hè, lâu lâu gặp nhau đàn hát, b́nh luận âm nhạc, văn chương... Một vài người c̣n hăng hái… đi thêm bước nữa. Biết làm sao được, le coeur a des raisons que la raison ne connait pas mà. Riêng tôi, thích nhất vẫn là đi du lịch để biết đó biết đây trước khi về với cát bụi. Chừ th́ yếu không dám ra gió, nhưng hằng ngày tôi vẫn theo dơi bước chân các bạn già in dấu khắp nơi… Luân Đôn, Paris, Bắc Âu, Thụy Sĩ, Địa Trung Hải, Ai Cập, Nhật Bản, Đại Hàn, Malaysia…. Nh́n h́nh mấy ôn mệ post lên FB mà muốn tẩu hỏa nhập ma, diện quá, tươi quá, ganh tị quá. Rơ ràng là những gương mặt trên 70 nhưng đôi chân mới dưới 30, nên mới có một comment dí dỏm: “Em chưa 18.” Theo trưng cầu ư kiến, đây là câu b́nh luận độc đáo nhất trong năm. Đúng quá, xem ra lăo bà trong ảnh c̣n sinh động hơn cô nàng hotgirl trong bộ phim cùng tên từng nổi đ́nh nổi đám một thời.


Thứ ba, nói đến sự “quên”, thật muôn h́nh vạn trạng. Qua Mỹ gặp lại nhỏ bạn cũ thời đại học, mừng quá, hào hứng nhắc lại những kỷ niệm xưa như hai đứa thường đi đóng giày ở tiệm Bell đường Lê Thánh Tôn, thường mua vải may áo dài bán sale ở Crystal Palace, thường đi chơi chỗ này chỗ nọ… vậy mà nó cứ ngớ ra, rồi đổ hô cho… bác sĩ: “Tại tao bị mổ gây mê nhiều lần nên quên chớ bộ. Mi nhớ giỏi quá, giỏi thiệt đó.” Tôi mà giỏi chi, mạng nơ ron có vấn đề lâu rồi. Cất giữ cái ǵ, ở đâu, phải ghi vô giấy, kẻo t́m không ra. Có những lần uống thuốc rồi mà cứ nghĩ ḿnh chưa uống, lại uống thêm lần nữa (!!!???). Thấy nguy quá, nên con cháu mua cho hộp đựng thuốc uống trong một tuần, cứ để sẵn thuốc vào, uống xong th́ ô sẽ trống, không nhầm lẫn được nữa. Vậy mà vẫn nhầm đó, v́ ngày thứ năm tôi lại uống thuốc trong ô thứ sáu, xem lại thấy ô thứ năm có thuốc, thế là uống nữa hi hi.


Thứ tư, cái này dễ thương nhất, đó là sự “chướng”. Các bạn đă từng nghe câu trách: “Chưa già đă chướng”chưa? Bởi v́, người già mới có quyền được chướng thôi đó nghe. Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng không biết chướng chỗ nào, v́ nếu biết chướng chỗ nào th́ ḿnh đă không chướng rồi he he. Xin kể một chuyện vui “người thật việc thật” về cái sự “chướng” cho các bạn nghe. Tôi có anh bạn học, càng già càng lăng tai nhưng đổ chướng, cứ cho ḿnh là ngon, không chịu đeo máy trợ thính. Anh ở trên lầu, đến bữa, vợ gọi ăn cơm không thấy xuống, lên hỏi th́ gắt: “Tui không nghe.” Lần sau vợ gọi thiệt lớn: “Ḿnh ơi xuống ăn cơm” th́ bắt bẻ: “Tui đâu có điếc”, bà vợ kêu trời không thấu, cuối cùng, con cháu làm một cái chuông, mỗi lần gọi là rung, từ thấp đến cao, khi nào anh ta nghe được th́ xuống, khỏi cằn nhằn ai.


Vừa rồi, cô cháu gọi bằng bà khoe h́nh con trai đầu ḷng trên FB. Tôi comment: “Vui quá, vậy là ḿnh được lên chức cụ rồi”. Nó reply: “Bà ơi, cháu bé không nói được tiếng Việt, không biết gọi cụ được không nữa.” Tôi nghĩ, lo chi cho mệt, gọi cụ là YOU được rồi.


H́nh như trái đất càng nóng dần lên th́ con người càng lâu già hơn trước. So với các cô U50, U60, U70 vẫn mơn mởn đào tơ, đám bạn U80 của tôi cũng không thua kém, ăn diện ngất trời, đôi lúc cũng có nhờ bàn tay dao kéo, nhưng không sao, níu được bước thời gian là vui rồi.


Lại nghĩ đến chữ “terrible” của ba. Tuổi già có ǵ đáng sợ đâu, miễn là luôn giữ ḷng thanh thản. Ai nói những lời khó nghe, không giận. Ai đối xử tệ bạc, không phiền. Giờ này, thấy ḿnh vẫn c̣n sống, c̣n gặp gỡ, liên lạc được với bạn bè trên khắp năm châu, là Trời Phật quá ưu ái rồi, cho dù hoa nở rồi tàn, trăng tṛn rồi khuyết và gịng thời gian vẫn lạnh lùng trôi….

 


TATháng 12/ 2018


 

Trang Thùy An

art2all.net