CÓ THỂ
Trần Dzạ Lữ
Có thể em là Tần phi xưa Để anh đứng đợi đã bao mùa Ai vô trong Nội ôm niềm nhớ Ai ở ngoài thành hứng gió mưa?
Có thể đêm trăng cũng bằng thừa Khi tình đứt đoạn, xót xa đưa… Anh ở bên ni sầu bấn loạn Cấm Thành dấu ngọc đã buồn chưa?
Có thể anh là vua-ngu-ngơ Qua thành hát dạo mấy câu thơ Người đời đâu mấy ai tri kỷ Chiều hỡi! Ai về nơi dấu xưa?
Có thể là em biết đợi chờ Ngọc ngà trong tiếng nói như mơ Đường bay số phận: Thiên tình lụy! Nên vẫn đăm chiêu mãi đến chừ…
Có thể anh buồn như củi khô Bên thành tắt nắng một thu xưa Ai cùng chúa Thượng say men rượu Để mộng anh phơi áo hải hồ?
Tần phi ! Tần phi còn bơ vơ Một ngôi sao lẻ đến không ngờ Đêm nay ta vẫn chôn chân nhớ Em cấm cung rồi em biết chưa?
Trần Dzạ Lữ
~~oOo~~
HOÀNG THỊ BÍCH HÀ Bình thơ: CÓ THỂ của TRẦN DZẠ LỮ
Một hồn thơ nồng nàn và dạt dào đa cảm trong một bút pháp điêu luyện .CÓ THỂ là một thi phẩm quá hay, mang lại thật nhiều cảm xúc cho người đọc Nên không thể chỉ đọc một lần ! Có thể cảm hứng sáng tác gần như là một sự ngẫu hứng khi cảm xúc bỗng ngập tràn trong tim rồi tự nhiên bật ra khỏi lồng ngực và chảy tràn lên câu chữ . Và đó là sự kỳ diệu của một áng thơ tình. Ở trái tim thi nhân lúc ngọt ngào êm đềm , lúc sóng trào dữ dội … Có tuyệt đỉnh hạnh phúc nhưng cũng có tận cùng cay đắng . Từ đó bạn đọc sẽ hiểu các cung bậc trong thơ tình Trần Dzạ Lữ.
Thi nhân là người của công chúng văn học . Anh viết nhiều thể loại thơ , tùy bút ,ký sựu, tản văn… cho các vùng miền- nơi anh từng đặt dấu chân qua .Hiện nay thi gia đã xa Huế và sống ở một thành phố phương nam hoa lệ. Nhưng nếu một mai có một dự án đưa các thi nhân lên mặt trăng , he…he…theo đề nghị của Tản Đà ngày xưa chưa thực hiện được thì có lẽ hành trang mang theo trong tiềm thức của Trần Dzạ Lữ cũng chỉ Huế mà thôi.
Hoàng Thị Bích Hà
|