Chuyện Cười Trung Học Nguyễn Du

CHÔM GIÀY TRÁO CHÂN

Thanh Trí


Sáng nay đọc thông báo buổi Hội Ngộ Nguyễn Du 2006, về đề mục “Hồi Kư Cười” của Ban Bao Chí. Tôi bật cười v́ hồi tưởng lại bao chuyện cười, kể cả chuyện cười ra nước mắt trong những năm tháng từ 75 đến 1981 dưới mái trường Nguyễn Du .

Thấm thoát trên 30 năm trôi qua. Thuở ấy chúng tôi , thầy cô của các trường thuộc Bộ Giáo dục TP.HCM thường tu tập tại một nơi như trường Hồng Gấm để học chính trị. Đó cũng là những dịp chúng tôi gặp nhau để hàn huyên, cười đùa cho quên đi thực tế khốn khổ, khốn khổ chật vật đến cả nụ cười. Nụ cười cũng khó nở, mà nở th́ “chớ hở mười cái răng”.. v́ ḿnh là kẻ “chiến bại “, thật trong tâm can có sung sướng chi mô mà cười, có cả trăm vấn đề nan giải. Rứa mà nụ cười vẫn dấu không hết trong vành môi của nhóm nam nữ giáo sư miền Nam trẻ đẹp chúng tôi.

Pḥng họp qúa đông. Chúng tôi nam nữ ngồi sát bên nhau trên băng ghế dài học tṛ kê gần nhau, như không có khoảng cách lối đi. Tuy vậy tôi vẫn không bỏ được cái tật ngồi vắt chéo chân . Hôm đó ,tôi ngồi cạnh thầy Lê Thế Nhiếp rồi đến cô Minh, cô Trần thị Yên ,cô Liên ,thầy Lục . Cái cặp sách vở của tôi , tôi để lên trên đùi , rất gọn gàng thoải mái. Rồi lấy tập ra để chuẩn bị ghi chép (tôi rất dốt về môn này , nên phải lo ghi chép đàng hoàng . Mấy lần trước không ghi đă phải nịnh cô Minh để mượn bài chép lại nộp cho Cán Bộ Kiểm tra tên Phương!!!)

Trong lúc tôi bận lo ghi chép th́ giác quan thứ sáu của tôi báo động ... có nhiều người đang nh́n … Tôi ngẫng đầu lên quả thật, các thầy ở bàn trên đang quay đầu lại nh́n tôi, rồi mỉm cười tinh quái . Tôi vội giở xách lên và kiểm soát lại tư thế của ḿnh, nhưng chẳng thấy chi lạ. Nh́n chân (chân vắt chéo) , chiếc giày rớt đâu mất . Nh́n xuống đất cũng chẳng có . Nh́n qua thầy Nhiếp, mặt thầy tỉnh bơ. Nhưng cái chân của thầy để gần tôi lại đưa thẳng ra ghế trước, gát lên đùi của thày Mậu , hay thầy Oanh , hay thầy Tứ ( tôi không nhớ rơ) . Thầy này lại đang vuốt ve vỗ vỗ cái chân ấy một cách âu yếm ,nhưng mắt vẫn nh́n Cán Bộ giảng viên, vành môi không dấu nổi nụ cười.

Trời ơi … Đất ơi … cái chân của tôi …ồ không phải …chiếc dày kín mũi màu xanh cao gót cua tôi , mà tôi đang t́m, nó đang nằm trước mắt tôi đang nhúc nhích, nhúc nhích, trông kiêu hảnh như thách đố tôi . Chính nó rồi nhưng sao lai mang vào chân của Nhiếp? và bàn tay của thày nào đó vuốt ve vỗ về nó ? Một thoáng tôi hiểu ra : cái tṛ chơi ỡm ờ của hai thầy này thật là quá đáng . Tôi gọi là tṛ chơi “chụp mũ, tráo chân “ hay “chôn sống người” - Nhin lướt qua, ai mà không tưởng chân cô giáo ngồi dăy ghế sau duồi ra trước để gát- gát lên đùi người ta !!!! - các thầy dăy ghế trên đă truyền mật tin cho nhau để nh́n chân kia , rồi các thầy lại nh́n tôi - Thật hư ai biết ??? sờ sờ như rứa đó , căi chối đường mô? Khi tôi hiểu ra th́ tṛ chơi đă chấm dứt trong chớp nhoáng .

Cám ơn mấy thầy ngồi ghế trước, và cũng nhờ tôi ăn ở tử tế , nên tṛ chơi không bị vo tṛn bóp méo, không bị chén vỡ dĩa bay, hay… bà xă của ai đó nghe được hai chữ “vuốt ve” này… th́ c̣n chi là “dưa giá”, là “tác phong mô phạm” đường đường một “đống” của tôi. Oan ơi là oan, tôi tức giận lắm, nhưng cũng bật cười v́ tṛ đùa quá độc đáo , phục tài nghịch ngợm, thông minh và nhanh tay của Nhiếp, thừa cơ cắp nhẹ chiếc giày trên chân tôi mà tôi chẳng hay biết! Sau đó chiếc giày đươc trả lại và mang vào chân cho tôi với nụ cười đắc thắng “nhưng lịch sự như Tây nịnh Đầm “

Thật là :“Nhất quỉ nh́ ma thứ ba học tṛ”. Thầy cô vốn từ gốc học tṛ mà ra cả …nên tôi chỉ c̣n biết cười trừ và c̣n cười măi mỗi khi nhớ đến buổi học chính trị thuở ấy.
Nay chừ về bên kia thế giới , thầy Nhiếp có c̣n nghịch như rứa nữa không?Hay đợi chúng tôi họp lại một đàn ?

Cô Thanh Trí Giáo sư Hội Họa (1975-1981)

-----------------

Hôm qua đang đánh bài này chưa kịp save th́ CP down , mất không c̣n một chữ , có lẽ anh Nhiêp lại nhanh tay cắp mang về âm ty rồi ? Báo hại, hôm nay tôi lại nhất dương chỉ gơ key board ( v́ hà tiện không dám dùng , để dành mấy ngón kia lại để vẽ tranh) hi hi

trang thanh trí

hội họa

art2all.net