Thơ Thiền #13:

Bảo Tánh - Minh Tâm - Quảng-Trí thiền-sư

Phái Vô Ngôn Thông

Nhạc : Beethoven

H́nh ảnh : Liên Như


Nguồn :  YouTube Liennhu

 

Thơ Thiền 13

Quảng Trí & Phổ Minh thiền-sư-Thập Mục Ngưu Đồ Tụng

Nhạc : Schubert Symphony n.9-

H́nh ảnh và video: Liên Như

Trích đoạn trong Thập Mục Ngưu Đồ Tụng- Quyển Thượng - Tỳ-kheo Quảng Trí hiệu Pháp Thông ở Kinh đô nước Việt luận giải Nói về Chưa Chăn.


...Xưa kia, đức Thích ca thẳng đến núi Tuyết, xả bỏ mọi thứ vinh hoa tôn qúy của bậc vua chúa mà chịu sáu năm đói lạnh. Vào ngày mồng 8 tháng 12 , giữa đêm sao sáng, lúc mới thành bậc Chánh giác. Ngá bảo rằng : Lạ thay! tâm này quả là Phật. Tất cả chúng sinh có đủ đức tướng, trí-tuệ của Như-Lai.Chỉ v́ vọng tướng chấp trước mà không ngộ được . Nên tại Bồ để đoạ tràng , ngài mới thuyết giảng kinh Hoa Nghiêm , đó là pháp môn vi diệu, về sự viên đốn của Nhất thừa, mở bày cho chúng sanh hiểu, Cũng như sách của Khổng truyền lại rằng ‘ Từ bậc vua chúa đến hạng thứ dân đầu lấy việc tu thân làm căn bản’.

C̣n pháp môn này, trước khi baỏ rằng chăn là cũng chưa biết, chưa biết tức là chưa tu, chưa tu tức là chưa chăn. Sách Nho “Từ bậc vua chúa đến nhân dân” th́ nên biết trong đó gồm cả vương hầu công khánh sĩ đại phu.

Bậc vua chúa mà chưa Chăn là thế nào?

Đó là, thân chốn giàu dang, quyền quư, có con trai, con gái, ngọc gấm, châu báu, kho tàng, hàng ngày giải quyết vạn việc, làm sao có lúc rảnh rỗi để ‘ Hồi quang phản tỉnh’ ngơ hầu có thể chăn được?

Các bậc vương hầu mà chưa chăn là thế nào?

Đấy là họ cứ bận ḷng con cái, thê thiếp, ngoạ gấm, nắm quyền bính, mưu xâm lăng nên không thể chăn được.

Hàng công hầu, dĩ đại phu th́ lo dua nịnh quyền thế, đắm say bổng lộc, khoe khoang danh lợi, hoặc lo góp nhặt của dân chỉ đễ cho ḿnh qúy hiển, nên không thể chăn vậy.

C̣n như đám học tṛ lao tâm nhọc sức mưu công danh, vinh hiễn há rảnh được mà chăn đâu? Đến hạng nông, công , thương lo việc sinh sống, phải bận rộn gieo trồng, gánh nước, bữa củi , dệt vải , may vá, gặt, phơi, sàng, giả…bận rộn lăng xăng , siêng năng lao nhọc, đêm ngày lo nghĩ cho đũ sự chi dùng, trăm cách ngàn kế. Nói về chuyện gia đ́nh, th́ nhiều việc nhỏ nhặt lôi thôi, không bút nào tả hết, chỉ vỉ gốc nghiệp sâu nặng, ngày tháng miên man làm sao chăn được?

Từ vua đến hàng thứ dân, hăy gác lại không bàn đân nữa. C̣n ngay đây trong bốn hàng đệ tử nhà Phật (15), do làm được chút ít việc thiện nên sanh làm người, may gặp được truyền thống xưa mà xuất gia, cắt tóc, mặc nâu ṣng, lạm hưởng sự cung kính, ăn rồi xúm đâu bàn chuyện huyện thuyên, chỉ nói toàn là chuyện tạp nhạp của thế gian ( linh hưụ cảnh sách văn) nói theo dấu cũ tham lam hưởng thụ, chẳng làm nên việc ǵ hoặc nhiễm phải thói xấu ở đời mà thành thô lậu, hoặc theo ḍng ứng phó để mưu lợi dưỡng quên hết sơ tâm, cố phụ chí xuất gia, ngày nào mới biết bật ư, ngưng duyên, phản tỉnh mà chịu chăn?

Cứ suy nghĩ như vậy đều gọi là chưa chăn? Tr. 17

Kỳ sau bài ( tr. 18 -26 ) Luận về Chưa Chăn và Youtube Thơ thiền 14- Quang Trí và Phổ Minh tranh thứ 2 Mới Dắc
 

 

art2all.net