đan thanh

 

LỜI SÓNG DỊU DÀNG

                    Tưởng nhớ BÙI THỊ H.



 

1. Tâm sự

Ở cái tuổi mới biết đón đưa, tôi cũng thầm thương trộm nhớ một “Dáng nhỏ nghiêng nghiêng, Che nụ cười duyên, Dưới vành nón lá”

Pḥng tôi học cách pḥng H. một hành lang dài chứ không được cái may mắn như Nguyễn Bính “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn “ nhưng tôi cũng “chiêm bao rất nhẹ nhàng” và thầm tự hỏi “hay tôi yêu nàng?

Năm đệ nhất ai nấy cắm đầu học cho qua cái ải tú tài, cái truông đại học. Con gái khỏe re, nhưng con trai “rớt tú tài anh đi trung sĩ, em ở nhà…” nên học là số một c̣n mọi thứ là số hai, trót yêu rồi nên tôi thường lầm lẫn giữa số một và số hai, tuy không “ra mặt” nhưng vẫn đưa đón để mong chạm dấu chân em trên con đường quen thuộc. ”Làm đuôi” một thời gian khá dài, t́nh cảm trong tôi càng sâu nặng. Niềm tương tư cứ trổ chồi xanh lá, đă có bao đêm thức trắng, thư viết dập xóa nhiều lần, làm đau những ḍng chữ yêu thương.

Rồi một tờ thư “đă bao lần viết lại” nằm trong trang sách “Hồn bướm mơ tiên” đă trao đi như một lời nhắn gửi, đến với H. Tôi không hóa bướm như Trang Chu nhưng hồn tôi th́ vẫn phiêu du quanh quẩn bên nàng. Hồi hộp, lo lắng mong đợi, nhiều đêm không ngủ v́ sợ “em sẽ ghé qua khi tôi chợp mắt”. Thư không có hồi âm, nhưng từ đó mỗi lần tôi bước kịp, H. không bước nhanh nữa mà lặng im đi cạnh tôi để nghe những lời vu vơ, không hiểu sao tôi nghĩ một đằng mà nói ra một nẻo, như khi thầy gọi lên bảng dù bài đă thuộc mà vẫn lúng túng ngập ngừng .Đúng là “nhát gan cứ ngậm lời t́nh trên môi”. Thương quá là thương và tôi tự an ủi : được đi cạnh nhau là hạnh phúc lắm rồi, bởi ông Xuân Diệu đă từng nhắc “anh tham lam anh ḍi hỏi quá nhiều”, nên dù muốn chạm khẽ vào bàn tay đang vân vê tà áo mà đâu có dám

Một hôm đến trường tôi bỗng ngỡ ngàng nh́n những chùm hoa phượng nở ̣a trên ngọn cây. Thời gian trôi nhanh quá… ngày thi đă cận kề, tôi tạm gác chuyện đón đưa để chú tâm vào việc học, tôi c̣n phải cố gắng để bù lại những ngày tháng mộng mơ …

H. không là giai nhân cũng không là “thiết tỏa” nhưng với tôi tất cả những ǵ thuộc về H cũng tuyệt vời. Tôi yêu đôi má ửng hồng, nét mày thanh tú, vẻ duyên dáng dịu dàng, ”có nghĩa là yêu quá mất rồi, và nghĩa là em là tất cả…

Sau một thời gian bận rộn thi cử và công việc, tôi nôn nao t́m đến nhà H. . Thấy tôi lượn qua lượn lại mấy bận, cô cháu gái, h́nh như học thất lục ǵ đó cùng trường nên biết tôi, đứng trong cửa hỏi ra:

- Chú t́m ai ?

- Cho… hỏi có cô H ở nhà không ?

- D́ H về Vĩnh Trinh cả tuần nay rồi chú ơi!

Tôi chưa kịp hỏi Vĩnh Trinh là ở đâu th́ cô bé đă chạy vào nhà, h́nh như có ai đang gọi…

Tôi đứng lơ ngơ một lúc rồi quay về, tôi nghĩ nhất định sẽ đến t́m H. Không ngờ v́ hoàn cảnh gia đ́nh và vô số những vướng bận khác tôi phải xa Đà Nẵng đột ngột, chưa kịp nói với nhau một câu từ biệt…

Thời gian mải miết trôi, nhưng trong tôi, mối t́nh thơ và h́nh ảnh của H. vẫn xao xuyến khôn nguôi. Em đă một thời là sóng trong tôi. Đam mê đă qua, ưu phiền trĩu nặng cũng đă xa nhưng nhớ thương vẫn là măi măi. Dù biển có thành sa mạc th́ lời sóng vẫn ŕ rào, và sóng vẫn hát lời t́nh tự dịu êm.

Bỗng t́nh cờ, một lần tôi được tin H qua một người bạn cùng trường… Tôi bồi hồi nhớ lại thời hoa mộng cũ và chợt hiểu ra, chút t́nh thơ ngày ấy vẫn c̣n nấp vào một nẻo khuất trong trái tim tôi.

Tôi vẫn mong có lần sẽ được về lại chốn xưa, sẽ đi trên những con đường quen Lê Lợi, Thống Nhất, Pasteur...để nghe nhịp đập của :

Trái tim mới lớn h́nh như

Đă yêu mà cũng h́nh như...thất t́nh

Trong vườn, mùa xuân đến chậm sau những ngày "nước Mỹ đông đá", những đóa hoa hớn hở đón nắng ấm sang mùa. Tôi nhận được mail của Đan Thanh sau gần một năm không liên lạc. Tôi đọc mấy ḍng tin ngắn ngủi. Tim tôi nhói đau như bị một vật nhọn cứa vào…

Ngoài kia tuyết đă tan nhưng dường như trong tôi một mảng tuyết mới đang h́nh thành. Mấy chục năm rồi...

H. ơi, H. của tôi ơi.

Phía không anh bây giờ cũng đă không em …

H. ơi. H của tôi ơi.

 

 

Một đóa Hồng xin tiễn biệt bạn

 

2. Đoạn kết:

Nh́n số thẻ điện thoại, Thanh biết ngay người gọi:

- Anh Thi hả?

- Chào chị…

Im lặng…, Thanh định “a lô” nhưng kịp dừng lại v́ nghe tiếng nấc, dù cố nén nhưng vẫn bật ra ở đầu dây bên kia.

Thanh hiểu và tôn trong giây phút ấy của anh... Thanh đợi vài phút rồi bắt đầu nói… Bên kia vẫn im lặng, cái im lặng hụt hẩng xót xa.

Vẫn im lặng nhưng Thanh biết là anh đang lắng nghe.

- Xin lỗi…

Thanh ngừng một lúc rồi nói tiếp...  Bên kia không ḱm giữ nữa, tiếng khóc bật ra đau nhói. Và Thanh hiểu, sóng đă tràn trong anh, con sóng bấy lâu ở trong một góc khuất nào đó chợt vỡ ̣a…

 

Đà Nẵng ngày 10/03/2014

Đan Thanh

 

 


art2all.net