Lư Quang Hoàn

 

KẺ TRỐN CHẠY DĨ VĂNG

 


          Long lên xe nổ máy chạy xuống phố, ghé vào một tiệm Cà phê Starbuck gọi cho ḿnh một ly đen nóng.Sau khi thanh toán tiền, chàng lững thững bước ra ngoài, đến chỗ dành cho người hút thuốc, ngồi một ḿnh với tách cafe bốc khói trước mặt, xa xa là một hai cặp nam nữ đang nói cười với nhau.

Chàng như đắm ch́m vào câu chuyện sáng nay với Di. Giữa hai người đă xảy ra một cuộc căi vă, chuyện tưởng không quan trọng vậy mà...

Một sự đông cứng đă bao trùm lên giữa chàng và Di bởi một lư do mơ hồ nào đó. Và bây giờ th́ Long đă không c̣n vui vẻ và ham sống như ngày nào. Để có được một người bạn tâm giao như nàng không phải là một điều đơn giản. Những buổi sáng, buổi tối chàng không c̣n cảm thấy cô đơn và buồn bă, bởi trước đây nhiều lúc tuyệt vọng, chàng đă nghĩ đến việc uống một nắm Valium. rồi ra đi một cách nhẹ nhàng êm ái để không c̣n phải ngày ngày chịu đựng sự dày ṿ trong chính tâm hồn ḿnh.

Bây giờ ngồi đây lắng ch́m trong cái cảm giác đơn độc và sự lạnh lùng của Di, chàng như chiếc bong bóng muốn nổ tung ra. Đầu nhức như búa bổ. Sau sự việc buổi sáng chàng đă uống một hơi gần hết chai Martini, ngà ngà say, phải thiếp đi một chút cho giă rượu và lái xe ra ngồi đây một ḿnh.

Cuộc đời vẫn diễn ra trước mặt. Nỗi buồn vẫn c̣n đó chưa nguôi ngoai. Và Di vẫn như một tảng băng.

Chàng nghĩ về Di nhiều và muốn nói với nàng:

 " Di à, cuộc đời vốn dĩ đơn điệu, buồn nhiều hơn vui và đôi lúc không như chúng ta nghĩ. Mỗi ngày đi và về từ sở làm, tâm trí anh đă không ngừng nghĩ về em như nghĩ về một sự tinh khiết và trong sáng giữa cuộc đời nhiễu nhương này. Khi đang viết những gịng này cho em, tâm hồn anh đang nghĩ về em khôn cùng. Em hơn mọi điều quư giá trong đời sống anh. Đă có những thời khắc mà trái tim anh luôn hướng về em với những nhịp đập rộn ră chen lẫn buồn vui. Không biết là từ đâu vọng về những âm vang dịu dàng " The language of love " của Ernesto Cortazar dường như đă làm tâm hồn anh dịu đi một chút.

Buổi tối lại sắp quay về nơi anh ở. Một ḿnh anh lầm lũi dưới màn mưa lất phất, anh không c̣n cảm nhận được sự lạnh giá của mưa và gió. Mưa đă quất lên mặt anh những ngọn roi vô t́nh bỏng rát. Nhưng tất cả vẫn không bỏng rát như sự lạnh giá giữa hai chúng ta.

Lại một ngày sắp qua phải không em ? Có những điều mà người ta không thể giải thích được bằng lời, bằng những con chữ vô nghĩa về những điều mà ḿnh đang cảm nhận và dù có nói bao nhiêu cũng bằng thừa.

Ngày mai sẽ là một ngày mới cho cuộc mưu sinh khốc liệt. Anh sẽ mang theo h́nh bóng em, người bạn thân thiết vào cuộc hành tŕnh. Anh sẽ vui như trẻ thơ khi có em, sẽ buồn bă như trời đất sắp tận thế khi.Anh không thể h́nh dung được điều ǵ sẽ xảy ra. Anh đă đánh mất ḿnh trong em từ lúc nào anh mà không hề biết."

Bây giờ, ở đây, là những ngày tháng đều đặn với công việc làm nhàm chán như mỗi ngày đi và về gần 50 miles với bóng đêm phủ kín khu rừng thông hai bên đường, mỗi ngày như chiếc đồng hồ cần mẫn tích tắc những âm vang đều đặn như càng làm cho Long nhận thức rơ rằng quỹ thời gian của ḿnh không c̣n bao lâu nữa.

C̣n nhớ những ngày c̣n ở trại Phillipine. Vậy mà thời gian thấm thoắt đă trôi qua. nhanh thật, nhanh hơn một tiếng thở dài.

 

Chiều hôm ấy Long chạy lên Hodges University đăng kư tham dự một khoá học về business. Khung cảnh sân trường vắng vẻ, lác đác vài tân sinh viên, trong số họ là một vài người châu Á. Long không đoán được quốc gia nơi họ xuất phát. Có thể là Việt nam, Hàn quốc hoặc Đài loan hoặc Hồng Kông, cũng da vàng mũi tẹt, cũng x́ xào x́ xồ bằng nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau, pha trộn lại thành một thứ tạp âm kỳ cục.

Trong sân trường rợp bóng cây xanh nằm cao trên đồi thông, sau lưng là một khoảng trời xanh bao la, khung cảnh làm chàng ngùi ngùi nhớ về một Giáo hoàng học viện của Viện đại học Đà lạt ngày nào, một thời chàng đă mài đũng quần sau nhiều năm tháng trước khi gia nhập quân ngũ. Chàng nhớ lại những buổi tối sương mù giá lạnh, cùng Ngân và vài người bạn nữa lang thang trên những con dốc mù sương và cả bọn kéo nhau vào một quán bánh căn trên lề đường Bùi thị Xuân mà hai bên đường là những dăy phố đóng cửa im ĺm chỉ để thưởng thức những chiếc bánh căn thơm ḍn được nhúng vào những chén mắm pha mỡ hành c̣n bốc khói như những vệt sương mù của thành phố cao nguyên.

Long đă quyết định ghi danh đi học lại để quên đi những buồn bă vừa xảy ra trong những ngày tháng tám mưa băo sắp qua để tránh thời gian trống trăi, tránh nghĩ về Di.

Măi lang thang với những hồi tưởng đă qua, chàng bổng sực tỉnh v́ tiếng chuông báo giờ vào lớp để kiểm tra kiến thức tổng quát và anh ngữ xem có đủ sức tham dự khóa này hay không ?

Mọi người vào pḥng vi tính. Mỗi người ngồi trước một máy tính. Sau một hồi chuông dài đề bài hiện ra trên màn h́nh : "Viết cảm nhận riêng của ḿnh về tác phẩm ' Ngư ông và biển cả ' của Hemingway ". Tất cả tập trung vào bài làm. Có vài người bỏ ra khỏi pḥng sớm. Long hên v́ đề tài này anh đă làm luận án tốt nghiệp ngày xưa ở Viện đại học Đà lạt và dù đă lâu nhưng mọi t́nh tiết trong tác phẩm này như đă nằm sẵn trong những ngăn kéo kư ức và bây giờ chỉ hồi tưởng lại, sắp xếp ra và dàn trải trên màn h́nh. Tiếng chuông báo hết giờ cũng là lúc anh vừa xong phần kết luận.

Sau đó là phần thẩm định các kỹ năng nghe nói và đọc hiểu. Kết quả được thông báo ngay. Anh đă qua và được chấp nhận tham dự lớp, kéo dài hai năm. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục nhập học bao gồm học phí, tŕnh thẻ ID., mọi người được thông báo ngày giờ nhập học, Long thở phào nhẹ nhơm.

Trên đường về Long đă nghĩ, đó cũng là một cách hay giúp anh không c̣n thời gian trống trải để cứ măi tự dày ṿ ḿnh về những ǵ vừa xảy ra với Di, những điều đă xảy ra trong quá khứ với Ngân. Anh chợt nhớ lại mối t́nh ngày xưa với Ngân cũng đă tan vỡ một cách lạ lùng không nguyên do.

Long chợt nhớ những câu thơ của Nhà thơ Hoài Khanh:

Rồi em lại ra đi như đă đến
ḍng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ văng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu


Nghĩ cho cùng cuộc đời mỗi con người h́nh như luôn có những cơn sóng ngầm như đang ŕnh rập đâu đó xung quanh mỗi người. Mọi người, ai cũng đều có thể bắt gặp những khổ đau chính ngay lúc hạnh phúc nhất. Long nghĩ : " Rồi cuộc đời cũng sẽ phải trôi đi, trôi đi, cho đến một ngày mà ai ai cũng có lúc phải trải qua và ra đi về cơi vô cùng. "

Long cũng đă nghĩ về Do, về Hội, Giáo, Hoan, Phương nhí, Kim Anh, những người bạn tuyệt vời và những ngày tháng gian khổ, những ngày tháng tràn đầy lăng mạn. Cả bọn chỉ sống với văn chương, âm nhạc, cà phê, thuốc lá ở một huyện miền núi. Do giờ này chắc hẳn đang thanh thoát ở trên cao và đă không c̣n phải chịu đựng những dằn vặt khốn khổ của thân phận làm người. Sự ra đi của Do như một điềm dữ đă được báo trước. Hai tuần trước ngày Do đi xa, Long chợt muốn có một món quà ư nghĩa gửi Do như một kỷ niệm của t́nh bạn. Đó một cây đàn guitar Yamaha.

C̣n nhớ cả bọn tập trung ở nhà Hội với một két bia, cây guitar gỗ và vài món nhắm được làm bởi Luyến, bà xă của Hội. Ngày hôm ấy Do đă hát và tự đệm đàn cho những ca khúc do anh sáng tác với chất giọng khàn đục khá truyền cảm. Thế rồi hai tuần sau nghe tin dữ: Do đă ra đi nhẹ nhàng bởi một cơn nhồi máu cơ tim, một ḿnh trong căn nhà vắng vẻ, trong lúc Phượng th́ đang ở Mỹ lo cho con gái vừa đi du học. Do đă ra đi đột ngột cũng như lúc đến với cuộc đời này, im lặng và nhẹ nhàng. Đă gần ba năm từ ngày Do ra đi, Long vẫn luôn tự trách ḿnh v́ đă không về kịp để tiễn Do. Lúc ấy Chàng đang kẹt tour với khách ở một tỉnh miền Tây nam bộ.

Long thầm nghĩ : " Nếu mà ḿnh ra đi như trường hợp Do chắc hẳn ḿnh cũng sẽ rất nhẹ nhàng và thanh thoát."

Và cứ như vậy Long đă cố quên mọi điều. Nhưng chỉ là vô ích thôi. Bởi v́ mỗi ngày, mỗi đêm những bóng ma dĩ văng dường như vẫn ẩn hiện đâu đó trong từng góc kư ức của chàng. Chàng thầm mong ước ǵ thời gian sẽ trôi qua thật nhanh và đó sẽ như một phép màu giúp chàng quên lăng được tất cả mọi điều buồn vui trong nỗi niềm riêng.

Cũng đă có lúc chàng chợt nhận ra rằng tất cả những nỗ lực của ḿnh cũng chỉ là hoài công khi mà bóng h́nh một ai đó vẫn c̣n ẩn hiện trong chàng mỗi sáng mai thức giấc, mỗi buổi tối về sau ngày nhọc nhằn với cuộc mưu sinh.

Long đă trốn chạy dĩ văng của chính ḿnh như vậy đó. Dĩ văng như chiếc ṿng kim cô xiết chặc trên đầu chàng, xiết chặc tâm hồn chàng.

Chàng nghĩ thầm giá như ḿnh bị một hội chứng nào đó như Alzeimer. Có lẽ...

Lư quang Hoàn

 

art2all. net