Thơ
viết về Mẹ và những lời b́nh
Ở mảng thơ viết về gia đ́nh cho thấy
thơ Ngô Thị Hạnh đằm thắm, dung dị, sâu lắng hơn trong những cảnh huống
tâm trạng đời thường.
“Con lạnh nh́n
nắng khóc v́ yêu…” (Mẹ ơi)
“Mẹ đă là chuông gió
Khóc theo chiều cha xô?” (Nỗi đau chuông gió)
Thơ Hạnh thành công nhất khi nói về
mẹ, về nỗi yêu thương cháy bỏng của chính ḿnh.
Nhà thơ Trần Hữu Dũng
Qua những bài thơ viết về mẹ, Ngô Thị
Hạnh đă thể hiện cái nh́n của ḿnh về vai tṛ của người phụ nữ Việt. Họ
đă không c̣n nỗi lo của Hồ Xuân Hương phải đi làm lẽ, không c̣n nỗi niềm
của chị Dậu phải bươn chải v́ miếng ăn mà họ khát khao được là chính
ḿnh. Dù có thương chồng con đến đâu, họ cũng nên ư thức về chính giá
trị chân thiện mỹ của ḿnh. Họ đau đớn khi bị ḥa tan vào những chộn rộn
đời thường.
Nhà báo Thất Sơn
H́nh ảnh người mẹ trong thơ Hạnh đau đáu, Hạnh đă ví mẹ là "Chuông bằng
xương, bằng thịt/ đau muôn đời xanh xao". H́nh ảnh người mẹ trong thơ
của Hạnh đầy những nhọc nhằn. Đó là nỗi niềm khát khao yêu thương bị
quên lăng v́ cuộc sống quá khó khăn "Mẹ quét nhà, rác chảy ra sân/ cha
quét nhà, rác chảy vào ngực mẹ/ rát buốt"…
Nhà báo Đoàn Phú
Trong thơ của Ngô Thị Hạnh, người đọc thấy từng giọt thời gian vương
trên tóc người mẹ, nắng không nhuộm nhưng tóc mẹ dần phai màu. Ứa nước
mắt và càng thông cảm hơn những nhọc nhằn của người mẹ như thế, hy sinh
v́ con cái, gia đ́nh. “Thương cha mẹ xát muối vào ḷng/ thương con mẹ
tảo tần lặng bước/ những lúc buồn nước mắt nghẹn rơi…” hay “Con khóc mẹ
đau/ Cha sầu mẹ héo/ Ruộng vườn khô mẹ nứt nẻ cơi ḷng…” Với cách diễn
đạt đơn giản, nhưng khắc họa được h́nh ảnh người mẹ lầm lũi, vất vả,
buồn vui nhạy cảm, dễ bị tổn thương nhất trong gia đ́nh. T́nh yêu bắt
nguồn từ những điều giản dị nhất, và cũng có thể ra đi v́ những điều nhỏ
nhất mà ta không ngờ tới. Chữ t́nh, chữ hiếu của người con đă được tác
giả thăng hoa bằng t́nh thương yêu không kém phần nuối tiếc, tạc vào tâm
khảm suốt cuộc đời. “Ngày nào mẹ cũng lau nhà/ sàn nhà sạch tâm hồn mẹ
rỗng/ ngày nào mẹ cũng nấu cơm/ bữa cơm đầy hạnh phúc dần vơi…”
Nhà báo Nguyễn Thị Ngọc Trâm