CHÉN TRÀ NGUYÊN XUÂN
Xuân về, Tết đến ḷng bùi
ngùi, đầy tâm trạng quê hương khiến nhớ đến các câu thơ
của: Thiền sư Măn Giác, Nguyễn Du và Lư Ích.
1.
Lư Ích (748-829)*
Phong yên tịnh tại
tư quy xứ,
(Đăng Quán Tước lâu -
Lư Ích) Dịch thơ:
Gió khói đều vương
niềm tưởng nhớ
(Trần Trọng San) Phóng dịch:
Sương khói chạnh
niềm riêng cố xứ
(Nguyên Lạc) 2. Thiền sư Măn Giác (1052-1096)-(Đời thứ 8, ḍng Vô Ngôn Thông) Xuân về hoa Mai nở, thấy hoa Mai nở ta biết Xuân về. Mùa Xuân và hoa Mai liên hệ thấm thiết với nhau. Ai mà không biết hai câu này của Thiền Sư Măn Giác trong bài kệ Cáo tật thị chúng của Ngài:
Mạc vị xuân tàn
hoa lạc tận
(Thiền sư Măn Giác)
Mạc vị xuân tàn
tâm bất lụy
Chớ bảo xuân tàn
ḷng chẳng lệ
Chữ lụy / lệ: 淚 của 2 câu
thơ trên (của tôi) là do tôi nhớ đến 4 câu thơ đầu của
Nguyễn Du trong bài "Độ Long Vĩ giang"**
(Độ Long Vĩ giang -
Nguyễn Du)
Ngoảnh nh́n quê
hương, nước mắt rơi,
Quê nhà nh́n ứa lệ
Quê nhà đoài ấy
mắt lệ rơi Sáng sớm pha một b́nh trà ấm, nâng chén trà nguyên xuân: - Mời tha nhân!
|