|
Vơ Hương An
Nguyễn
Phụng
ĐỌC
LỊCH SỬ ĐÀ NẴNG CỦA VƠ VĂN DẬT
Hà
Nội, Huế và Sài G̣n, ba thành phố của ba miền, ba địa danh gợi lên trong ḷng
mỗi chúng ta nhiều cảm nghĩ và ấn tượng. Đà Nẵng không có được cái vinh dự đó,
đó là điều hiển nhiên; nhưng không phải v́ thế vai tṛ lịch sử của Đà Nẵng trong
sự thăng trầm của đất nước Việt-Nam lại bị lăng quên. Đó là điều tác giả Vơ Văn
Dật muốn nhắc nhở chúng ta trong Lịch Sử Đà Nẵng*. Để làm công việc nhắc nhở đó,
tác giả thu thập tất cả tài liệu liên quan đến Đà Nẵng -- nhưng tài liệu về
thành phố này rất hiếm hoi và tản mác, có lẽ đó là hậu quả của việc bị lăng quên
-- và sắp xếp lại cho có hệ thống để người đọc có một cái nh́n tổng quan và
trung thực về lịch sử của thành phố này.
I
Tốt nghiệp Phân Khoa Sử, Đại Học Huế, trước 1975, tác giả là một sử gia chuyên
nghiệp. Huế Của Một Thời (2006) và Vua Khải Định (2006) là hai công tŕnh nối
tiếp Lịch Sử Đà Nẵng, phản ảnh sự ham chuộng và căn bản sử học của tác giả; và
căn bản này được thể hiện rơ ràng qua việc sưu tầm, giải thích và chọn lựa sử
liệu liên quan đến Đà Nẵng. Tác giả dùng cả ba nguồn sử liệu (mà các sử gia
thường dùng) để hoàn thành Lịch Sử Đà Nẵng: tài liệu viết (như sách báo, tờ
tŕnh hành chánh...), phỏng vấn các nhân chứng lịch sử, và nghiên cứu các chứng
tích lịch sử.
Nguồn sử liệu thứ nhất chiếm vai tṛ trọng yếu, được dùng cho cả cuốn sách và
bao gồm tài liệu liên quan đến khung cảnh chung đất nước Việt-Nam (như Đại Nam
Nhất Thống Chí, Phủ Biên Tạp Lục của Lê Quư Đôn, Đạo Thiên Chúa và Chủ Nghĩa
Thực Dân ở Việt-Nam của Cao Huy Thuần) và tài liệu liên quan đặc biệt đến Đà
Nẵng (như Campagne Franco-Espagnole du Centre Annam: Prise de Tourane của A.
Saller, Từ Faifo-Tourane đến Hon Cohé-Nhatrang của Thái Văn kiểm). Tác giả tỏ ra
rất cẩn trọng trong việc dùng sử liệu. Qua các tài liệu dẫn chứng trong các chủ
đề từng chương hay từng mục, độc giả có thể cảm nhận được rằng các câu hỏi phẩm
định sử liệu (tài liệu được viết ra thời nào, tại đâu, ai viết, với mục đích ǵ,
căn cứ vào nguồn xứ nào, giá trị nội tại như thế nào) được tác giả nêu lên cẩn
thận. Trong suốt tác phẩm không thấy tác giả nêu lên một nghi vấn nào về một sử
liệu quan trọng hay đề nghị một lối giải thích mới cho một sự kiện lịch sử nào.
Việc này có thể giải thích bằng lư do là lịch sử Đà Nẵng không liên quan nhiều
đến những nghi vấn hay những vấn đề cần bàn cải từ nhiều quan điểm khác nhau (như
sự suy tàn nước Chiêm Thành chẳng hạn). Ngoài ra, tuy dùng nhiều nguuồn tài liệu
khác nhau nhưng tác giả chỉ chú trọng đến các sự kiện biên niên hay các yếu tố
địa lư thiên nhiên; các sự kiện và yếu tố này thường không đặt ra nhiều nghi vấn
hay luận đề cần bàn giải.
Nguồn sử liệu thứ hai và thứ ba chỉ được dùng trong một chương ngắn, Phần Đọc
Thêm; nói về lăng Quan Lớn Bảo hộ, sinh Nguyễn tử Trần và đảo Cô. Đảo Cô là một
đảo nhỏ gần núi Sơn Trà. Vua Gia Long cho đắp một con đường đá nối liền đảo Cô
với núi Sơn Trà để tiện việc đi lại và canh pḥng. Khi Pháp chiếm Đà Nẵng, đặt
tên đảo này là l' Îlot de l' Observation. Năm 1965 công binh Mỹ lấp cái vịnh nhỏ
làm cho đảo Cô mất dấu tích. Tác giả t́m hiểu và định vị trí của đảo này bằng
cách quan sát, nghiên cứu bản đồ và hỏi han các vị bô lăo trong làng An Hải.
II
Lịch Sử Đà Nẵng được giới hạn trong giai đoạn 1306 đến 1975, sắp xếp theo cuộc
Nam Tiến và sự thăng trầm của đất nước Việt-Nam và bao gồm 13 chương. Mười ba
chương này mô tả Đà Nẵng trong thời b́nh minh (Chương I, II); Đà Nẵng qua các
giai đọan phát triển dưới thời các chúa Nguyễn và các vua đầu nhà Nguyễn (Chương
III - VII); Đà Nẵng và lịch sử vong quốc (Chương VIII - X); Đà Nẵng trong 62 năm
Pháp thuộc (Chương XI, XII); và Đà Nẵng từ 1950 đến 1975 (Chương XIII).
Nh́n một cách tổng quát, ưu điểm thiên nhiên của Đà Nẵng là Sông Hàn, Vịnh Đà
Nẵng và bán đảo Sơn Trà; và thành phố với sông, núi và biển này mang ba tên gọi
khác nhau, Hàn, Tourane và Đà Nẵng, mỗi tên đánh dấu một thời kỳ lịch sử riêng
biệt. Đà Nẵng là một phần trong món quà sính lễ đắc giá vua Chiêm Thành là Chế
Mân dâng vua Trần Nhân Tông trong năm 1305 để cưới Công chúa Huyền Trân; quà
sính lễ đó là hai Châu Ô và Châu Lư và Đà Nẵng nằm trong Châu Lư.
Đà Nẵng trong thời Trịnh Nguyễn phân tranh, Tây Sơn và Triều Nguyễn chứng kiến
nhiều biến cố lớn trong lịch sử phân tranh đất nước. Đà Nẵng là địa chiến đưa
đến sự khốn cùng của Chúa Nguyễn, một mặt bị quân chúa Trịnh tấn công từ phía
bắc, một mặc bị quân Tây Sơn công hảm từ phía nam. Đà Nẵng là mục tiêu then chốt
của thủy quân Nguyễn Phúc Ánh. Nương theo gió mùa, năm 1797 Nguyễn Phúc Ánh đem
hạm đội hơn 100 chiến thuyền đủ loại gồm cả tàu bọc đồng theo kiểu Tây phương
với đại bác cỡ lớn do các sĩ quan Pháp chỉ huy, tấn công Đà Nẵng. Nguyễn Phúc
Ánh chiến thắng lớn và chiến thắng này mở đầu cho việc uy hiếp kinh đô Phú Xuân
và sự suy sụp của Tây Sơn. Đà Nẵng là nơi đầu tiên giáo sĩ Tây phương đến truyền
đạo Thiên Chúa; năm 1615 nhà thờ nơi đây đă có cả trăm tín đồ. Đà Nẵng là nơi
tàu bè Tây phương thường lui tới với nhiều ư đồ khác nhau. Sự việc này là mối
quan tâm lớn của các vị vua đầu nhà Nguyễn, và sự quan tâm đó được thể hiện bằng
chính sách bế môn tỏa cảng và nhiều biện pháp hành chánh và quân sự, nhằm tăng
cường khả năng pḥng thủ của Đà Nẵng và kinh đô Huế.
Đà Nẵng trong bước đầu của lịch sử vong quốc cũng là giai đọan đen tối nhất
trong lịch sử của thành phố này. Giai đọan này bắt đầu bằng hai cuộc tấn công mở
màn của liên quân Pháp-Tây Ban Nha trong thánh 1 năm 1858 (nhắm vào đồn An Hải
và các pháo đài pḥng hải chung quanh) và tháng 2 năm 1858 (nhắm vào thành Điện
Hải -- khu collège Français trong thời trước 1795). Liên quân Pháp-Tây Ban Nha
toàn thắng và họ phong tỏa Vịnh Đà Nẵng và sông Hàn. Trong năm 1859 sau ba lần
tấn công vào thành Điện Hải, Hải Châu, Thạc Gián, Liên Tŕ và đồn Sơn Sản gần
Liên Chiểu liên để án ngữ đường ra Huế, quân Pháp đề nghị ḥa đàm và triệt thoái
để vào Nam và ra Bắc. Từ đó Đà Nẵng tuy không bị lửa đạn của Pháp nhưng luôn
luôn dính liền trong các đ̣i hỏi của Pháp và sự nhượng bộ của triều đ́nh Huế khi
Biên Ḥa, Gia Định và Định Tường lọt vào tay quân Pháp, khi Hà Nội thất thủ và
khi Thuận An bị chiếm đóng.
Tài liệu về việc Pháp tiến hành cuộc xâm lược Việt-Nam rất dồi dào và dễ t́m; ưu
điểm chính của tác giả trong phần này là kiến thức uyên bát và khả năng tŕnh
bày sự kiện có thứ lớp với lời giảng giải các liên hệ nhân quả hợp lư. Với lối
tŕnh bày đó, sự việc này đưa đến sự việc khác, người đọc bị lôi cuốn theo sự
tất yếu của gịng lịch sử với nỗi đau xót và thắc mắc trong ḷng. Tại sao phải
bế môn tỏa cảng? Tại sao không mở rộng Đà Nẵng và các hải cảng khác để đón nhận
nhiều nước Tây phương (để các nước này ḍm ngó lẫn nhau, nghi kỵ lẫn nhau và
kiềm chế lẫn nhau) và canh tân như Nhật Bản dưới thời Minh Trị Thiên Hoàng? Nhật
may mắn nhờ trận cuồng phong nên không bị quân đoàn quân bách chiến bách thắng
Mông Cổ xâm chiếm, nhưng Việt-Nam đă hai lần đánh bại đoàn quân này. Nhưng tại
sao đất nước bây giờ phải chịu nỗi nhục vong quốc. Kẻ chiến thắng cứ huênh hoang
đ̣i hỏi và kẻ thua trận cứ phải cúi đầu nhượng bộ; và đ̣i hỏi này đến đ̣i hỏi
khác, nhượng bộ này đến nhượng bộ khác; người đọc phải gấp sách tạm thời ngưng
đọc hay phải hớp một hớp nước lạnh cho bớt đau ḷng.
Trong 62 năm Pháp thuộc, Đà Nẵng (cũng như Hà Nội và Hải Pḥng) là nhượng địa
của Pháp; người Pháp có toàn quyền làm những ǵ họ muốn như tổ chức và phát
triển thành phố. Cơ cấu hành chánh, đương lối phát triển hạ tầng cơ sở và sự
khai thác kinh tế của thành phố do người Pháp thực hiện được tŕnh bày chi tiết
theo tài liệu hành chánh của chính phủ bảo hộ. Tuy vậy, phần này có thể được
tŕnh bày sáng tỏ hơn nếu tác giả đặt tất cả công việc trên trong khung cảnh
chung của chính sách thuộc địa Pháp. Theo chính sách này, tất cả đầu tư nhân sự
(như giáo dục) chỉ nhằm đào tạo một lớp người với kiến thức tối thiểu (tŕnh độ
tiểu học) và một thái độ cúi đầu vâng dạ để phục vụ bộ máy thuộc địa; tất cả đầu
tư hạ tầng cơ sở (như đường sá, cầu cống) chỉ nhằm khai thác tài nguyên địa
phương để làm giàu cho mẫu quốc; và tất cả sinh hoạt tôn giáo chỉ nhằm phục vụ
nhu cầu tâm linh của người Pháp và tạo điều kiện thuận lợi cho việc phát triển
đạo Thiên Chúa. V́ không được quy chiếu về chính sách chung đó nên tất cả sự
tŕnh bày cơ cấu chính quyền thành phố, việc xây dựng hải cảng, mở đường sắt,
thiết lập pḥng thương mại...đều thiếu chiều sâu, bề ngoài (như bức h́nh mặt
tiền của Pḥng Thương Mại), không nói lên được mục đích thực sự của những thực
hiện đó (mục đích này khác hẳn với mục đích công bố của chính phủ bảo hộ) và sự
liên quan giữa những mục đích thực sự đó với đời sống của người dân bị trị.
Đà Nẵng trong giai đoạn 1950 - 1975 bắt đầu bằng việc người Pháp trao trả Đà
Nẵng lại cho Việt-Nam vào ngày 3 tháng 1 năm 1950 và từ ngày đó, thành phố này
phát triển theo một chiều hướng hoàn toàn mới mẽ trong mọi lănh vực hành chánh,
kinh tế (thương cảng, phi trường, đường sắt), giáo dục, văn hóa ... Đà Nẵng lại
thêm một lần đổi mới vào tháng 3 năm 1965 khi thủy quân lục chiến Mỹ đổ bộ lên
băi biển Nam-Ô để bắt đầu cho việc phát triển quy mô phi trường, cảng Hàn và
cảng Tiên Sa. Qua sự tŕnh bày với nhiều chi tiết địa phương chi li, người đọc
nhận ngay ra rằng tác giả là một nhân chứng lịch sử, viết từ cuộc sống với những
điều tác giả thấy, nghe và suy tưởng. Tuy vậy, phần tŕnh bày này có thể dồi dào
và sâu sắc hơn nếu tác giả để ư đến hai sự kiện có ảnh hưởng rất lớn trong việc
phát triển Đà Nẵng trong giai đoạn này. Thứ nhất, sau hiệp định Genève, v́ lư do
địa lư, kinh tế và chiến lược, Đà Nẵng trở nên thành phố quan trọng nhất của
Miền Trung; tuy vậy, chính phủ Ngô Đ́nh Diệm vẫn gắng gượng dành địa vị đó cho
cố đô Huế. Thứ hai, tuy gặp khó khăn v́ chiến tranh, chương tŕnh phát triển dài
hạn Đà Nẵng rập đúng theo kế họach Phát Triển Hậu Chiến của chính phủ Việt-Nam
Cọng Ḥa. Theo đó, cảng Đà Nẵng sẽ là một thương cảng với sự quân b́nh giữa nhập
cảng và xuất cảng (chứ không phải là một nhập khẩu chú trọng nhiều đến sinh họat
nhập cảng) và việc xuất cảng sẽ được thực hiện với các dự án phát triển công kỹ
nghệ trong những vùng phía tây của thành phố (như khu An Ḥa Nông Sơn, khu kỹ
nghệ Ḥa Phát, Liên Chiểu). Ngoài ra, Đà Nẵng sẽ là hướng đến mục tiêu phát
triển chung của các nước Đông Nam Á; theo đó, Đà Nẵng sẽ là xuất nhập khẩu của
Lào và và Cambot.
III
Đà Nẵng không là ǵ cả nếu không có Vịnh Đà Nẵng và sông Hàn. Vịnh Đà Nẵng là
một phần của biển Đông bị ôm choàng bởi một nhánh của của dăy Trường Sơn đâm
ngang ra biển Đông. Nhánh núi này như một cánh tay vươn ra để dành biển rồi ch́m
sâu xuống biển để tạo một cửa rộng cho thuyền bè ra vào và nổi lên lại làm thành
núi Sơn Trà. Núi Sơn Trà là bức b́nh phong chắn gió cho thành phố và là địa phận
của hải cảng Sơn Trà, một hải cảng thiên nhiên, thuận tiện cho tàu viễn dương
với trọng tải lớn (33,000 tấn) và du thuyền lui tới. Sông Hàn đổ vào Vịnh Đà
Nẵng và và tạo thành một cảng thứ hai tiếp đón các tàu duyên hải (trọng tải
5,000 tấn) ngay tại trung tâm thành phố. Biển, sông và hải cảng là ưu điểm thiên
nhiên của Đà Nẵng. Với các ưu điểm đó, tác giả kết luận: "Nếu được khai thác
đúng mức, Đà Nẵng sẽ có tầm vóc quốc tế, mà sự đóng góp của nó sẽ vượt biên giới
quốc gia để đẩy tới tận miền Trung và Nam Lào cùng Đông Bắc Thái Lan" (trang
376). Đó là một ước mơ.
Lịch Sử Đà Nẵng được viết xong trong năm 1974 (tại Đà Nẵng?) nhưng măi đến năm
2007 (nghĩa là hơn 33 năm sau) mới xuất bản tại Hoa Kỳ. Trong 33 năm đó tác giả
đă sửa chữa nhiều và bổ sung cho tác phẩm thêm hoàn hảo; tuy vậy tác giả vẫn giữ
nguyên kết luận nêu trên, "Nếu được khai thác đúng mức..."; đó cũng chỉ là một
ước mơ, một ước mơ lớn.
Đà Nẵng trong thời Pháp thuộc (1888 - 1950) và Đà Nẵng trong thời đất nước chia
đôi (1954-1975) với chiến tranh tàn phá phải khác với Đà Nẵng trong thời kỳ "thống
nhất" và "thanh b́nh" sau năm 1975. Nhiều người nghĩ rằng lịch sử luôn luôn thụ
động v́ chỉ quan tâm với những sự kiện quá khứ, cứng chắc, chết khô, và chẳng
bao giờ thay đổi. Sự thực không phải vậy, lịch sử rất năng động; sự kiện quá khứ
(như nhượng quyền khai thác núi Tiên Sa mới đây cho một công ty ngoại quốc)
thường đ̣i hỏi một cách nh́n mới, một lối giải thích mới và những cuộc đối thoại
thường xuyên giữa quá khứ và hiện tại; hiện tại đây là hoàn cảnh "thống nhất" và
"thanh b́nh" của đất nước. Ngoài ra, lịch sử c̣n có nghĩa là làm nên lịch sử --
making history, fabrication de l'histoire. Trong hoàn cảnh "thống nhất", "thanh
b́nh" và "đỉnh cao trí tuệ" của đất nước và với điều kiện thiên nhiên thuận lợi
của Đà Nẵng, Đà Nẵng chắc sẽ làm nên lịch sử cho chính ḿnh và cả đất nước?
Trong một phần ba thế kỷ với phương tiện sưu tầm hữu hiệu, tài liệu dồi dào và
cố gắng bổ sung cho tác phẩm hoàn hảo, tại sao tác giả không viết ǵ về Đà Nẵng
sau 1975? Tác giả đă thấy ǵ, nghe ǵ và biết gi? Sự thật là Đà Nẵng đă làm nên
lịch sử ..., nhưng là một thứ lịch sử quá xa với điều tác giả ước mơ.
***
Lịch Sử Đà Nẵng là một cuốn sách hay, lập luận hợp lư, sưu tầm công phu, tŕnh
bày trang nhă với nhiều h́nh ảnh và bản đồ đáng ghi nhớ và cần biết. Đọc Lịch Sử
Đà Nẵng để t́m lại chính ḿnh nơi quê hương trong những ngày tháng đă qua nếu
độc giả sinh ra và lớn lên trong vùng sông Hàn, biển Mỹ Khê, hay bán đảo Sơn Trà;
đọc Lịch Sử Đà Nẵng để thấm nỗi đau vong quốc trong thời Pháp thuộc; đọc Lịch Sử
Đà Nẵng để thấy vai tṛ của tự do và giáo dục nhân bản trong sự phát triển thành
phố này trong giai đoạn 1955 - 1975; và đọc Lịch Sử Đà Nẵng để ưu tư về tương
lai của thành phố này và miền Trường Sơn khi ưu điểm thiên nhiên sông, biển và
núi chỉ được dùng để thu hút du khách đến vui chơi, hưởng thụ, cờ bạc.
Nguyễn Phụng
Raleigh, North Carolina 11/2007
_________________
(*) Lịch Sử Đà Nẵng dày 429 trang do nhà Nam Việt (San José, CA) xuất bản năm
2007, tác giả giữ bản quyền, giá bán 18 Mỹ kim. Độc giả có thể liên lạc với tác
giả qua huonganvo@yahoo.com hoặc tại số 1464 Sunbeam Circle, San Jose, CA 95122.
Lịch
Sử Đà Nẵng - Vơ Văn Dật
Đà Nẵng 150
năm nh́n lại
art2all.net |