Thương Tiếc Nhà Thơ Lâm Anh

 

 BUỔI VỀ QUẢNG NGÃI

về không kêu ... ai dạ sau lưng
ngoảnh lại buồn thiu ráng nắng
dựa ngõ gió nghe đời đứng thẳng
mà mẹ còng hơn lưng đòn gánh cong

tay bỗng què khi đụng cửa song
nhúm tuổi rớt ra hiên giọt giọt
vẫn ai dạ trầm đầm sau ót
ta với hái điều gì mà quê nhón chân

vậy là mây cao trắng vẫn gần
xuôi theo khói em vào gan ruột
thôi thì cầm nỗi nhớ ...châm thuốc
phà hơi khắp xóm đỡ thèm ...

như giọt đường phèn thuở trước
cho buổi ta về thơm lựng tuốt vào trăng .


Lâm Anh
trích - Gói Mây Trong Áo


 

 

Văn Hữu

 

art2all.net