TRẦN DZẠ LỮ

 

BÊN MỘ MẸ Ở TRÀ AM



Lời Phật dạy:” Tội bất hiếu là tội lớn nhất
May mà con chưa phạm phải sai lầm
Dù tha phương con vẫn về xây mộ Mẹ
Lời thơ con trên bia đá ân cần..

Bao năm rồi đời vẫn gặm ăn năn
Khi trên áo mình cài hoa hồng trắng
Giá như giờ này Mẹ còn sống
Thì hạnh phúc nào hơn nữa cho con ?

Bên mộ Mẹ dù tháng Giêng hồng
Trời cố xứ lạ thường không trở rét
Con vẫn thấy đồi Trà Am rất buồn
Như nỗi buồn ngày xưa trong mắt Mẹ!

Và lời ru răng mà da diết thế:
“ Nghe anh đau đầu chưa khá
Em vội băng đồng hái nắm lá cho anh xông
Ở làm ri mới phải đạo vợ chồng
Mồ hôi ra em chậm, ngọn gió lòng em che…”

Người đời nay làm răng như Mẹ
Thắp đuốc đi tìm khó “chộ” Mẹ ơi
Chắc Mẹ hiểu vì sao con không vui
Khi bươn bả đi tìm hoài chất ngọc…

Ôi quê hương con về để mất
Một vầng trăng thơ ấu trong lòng
Chừ cơm áo bôn ba rồi cũng nản
Bởi vô thường là chiếc gậy phân thân…

Xin lay Mẹ con đi
Dù sống thanh bần
Vẫn không hề khom lưng quỳ gối
Vẫn nhớ mãi lời xưa Mẹ dặn:
“ Ở nơi mô cũng phải nhớ cội nguồn…


Trần Dzạ Lữ

( Huế tháng Giêng Ất Mùi 2015 )

 

 

 

HOÀI XUÂN QUÊ MẸ

(Thơ khắc trên mộ Mẹ )

 

 


Con đi biền biệt xứ người
Tóc xanh nay đã bạc rồi mẹ ơi
Vẫn còn mắc nợ tao nôi
Ngày xưa mẹ đã đứng ngồi ru con

Ru quên tháng lụn năm mòn
Ru cho trái ấu nên tròn mới thôi…
Ru chồng ấm cuộc tình vui
Ru con giọng điệu của người bao dung!

Bao năm giữa cõi hồng trần
Tấc lòng cố xứ mẹ mong người về…
Vậy mà con vẫn xa quê
Lưng dài vai rộng để ghì xót xa

Ở đâu bằng được quê nhà
Mùa xuân hương bưởi thơm qua hồn người.

.
Trần Dzạ Lữ

 


 

art2all.net