THƠ TRẦN DZẠ LỮ


ĐỢI THƯ

 

Chính lúc bố nằm một nơi
Không săm soi được bầu trời xanh, đất đỏ…
Đấy là lúc rất nhớ
Đứa con tự kỷ lạc loài !


Chính lúc này bố hiểu ngày mai
Không c̣n kịp hái niềm vui gặp gỡ
Vẫn chờ thư con đấy chứ
Khi ngươn ngướn hỏi mẹ: “Thư nó đă về chưa ? “


Niềm kiêu hănh trộn trong nụ cười thơ
Con tung tẩy làm sao mà không biết?
Chỉ e rằng một lần thua thiệt
Con sẽ đau ngâm ngấm suốt đời…


Chính lúc này bố nằm một nơi
Lại ước được một lần về quê lụa
Mua cho con khiếc khăn quàng cổ
Hóa thân là công chúa Ba Tư…


Thời của bố không có Enter
Không nhấp chuột theo cùng sợi nhớ
Chỉ đợi thư … nên con hiểu rơ
T́nh thiêng liêng đâu lạt muối bao giờ ?


Nhưng thôi. Cái chết không hẹn giờ
Bố không muốn thấy mặt người hốc hác
Bố thiên thu…vẫn c̣n h́nh bóng khác
Là mẹ hiền dắt díu tiếp đời con…

Trần Dzạ Lữ


 

 

trang Trần Dzạ Lữ

art2all.net