Trần Dzạ Lữ
MÔI
Môi người chạm với môi tôi Chợt nghe ấm cả một đời yêu thương Mùa xuân sà xuống trong hồn Trái tim cũng biết rung chuông, cùng chiều… Môi người thơm biết bao nhiêu Môi không bùa ngải, lại xiêu ḷng này! Một trưa kỷ niệm đong đầy Ái ân ngỡ đă ở đây bao giờ… Môi người đỏ đến hoang sơ Đậu vào nhau đến thẩn thờ, phải không ?
Trần Dzạ Lữ ( SàiG̣n tháng 10 năm 2011 )
|