TRẦN DZẠ LỮ

NHẬT KƯ HÀNH TR̀NH:

MỘT NGÀY CỦ CHI ĐÁNG NHỚ
Gửi ngũ nương: LTNQ,TG,HD,NV,KM và cháu Phi


Ngày… tháng…năm

SÁNG:

Y hẹn buổi cà phê ở Dinh Độc Lập ngày N cả nhóm Qx đi Củ Chi. 5 giờ sáng tôi đă thức dậy bỏ mấy tập thơ vào túi xách để tặng. Pha ly cà phê Sâm uống cho tươi tỉnh. Vận động thân thể một chặp và 7 giờ kém phải lên đường v́ tôi phải đón 3 chuyến xe bus mới đến Cà Phê Tâm Giao, nơi cô giáo Quư hẹn 9 giờ cà phê rồi sau đó về Củ Chi thưởng thức món ḅ tơ Xuân Đào ( cô ấy là Chủ Xị bữa nay ). Đi 3 chuyến xe bus thế mà tôi vẫn đến sớm. Ngó quanh quất chưa thấy ai. Nh́n sang pḥng bên cạnh th́ Quư đă ngồi ở đó ( cùng lúc Quư họp bạn khóa 8 Sư Phạm Quy Nhơn ). Quư nhắn là nhờ tôi đón tứ cô nương. Kêu trước ly cà phê đá. Đốt điếu thuốc, nhả khói và chờ đợi… ( Răng khi mô tôi cũng lại là người đợi chờ rứa hỉ?) Giật ḿnh nhớ mấy câu thơ của thi sĩ Hồ Dzếnh:

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để ḷng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay thuốc lá cháy lụi dần
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế ?

( Trích từ bài thơ NGẬP NGỪNG)

Lần lượt rồi KM cũng đến, LD cũng qua ( có dắt thêm một đệ tử trai), NV cũng tới đúng hẹn. Chỉ duy nhất Nàng chưa thấy tăm hơi. Nóng ruột tôi gọi máy. Không trả lời. Gọi lần 2 cũng rứa. Quái nhỉ ! Hồi hôm đă nhắn tin lại ( đă một lần nhắn tin) và hướng dẫn đường lên cà phê Tâm Giao rồi. Hơn 9 giờ 30 mới nghe Nàng thỏ thẻ: Anh ơi! Em bắt đầu lên taxi… phải đi theo bờ kinh nhiêu Lộc, ra Hoàng Văn Thụ không ? Tôi trả lời: Ừ, rồi đi tiếp đường Trường Chinh. Gặp Trương Công Định quẹo trái. Tưởng thế là yên. Ai ngờ chặp sau Nàng lại gọi: Anh ơi! Em đang ở đường Phan Đăng Lưu. Lại kẹt xe..” Tôi không dằn được nên kêu Trời! Nàng nói cho gặp chị Quư. Tôi đưa máy. Rồi than với mấy em gái: Bờ hơ rứa đó tề. Cà phê Tâm Giao cô ấy đă đến một lần rồi. Có tiếng của KM: Thôi anh đừng nói ǵ khi chị ấy đến nhé. Sẽ mất vui. Tôi gật đầu. 10 giờ 20 Nàng mới đến đúng điểm hẹn.Tôi hơi lạ lùng về anh chàng tài xế taxi này nếu không được Nàng giải thích: Anh à, cháu nó mới được tuyển dụng nên chẳng biết mô tê chi hết.  Mất thời gian th́ đúng thôi. Tôi dẫn Nàng lên chỗ tứ nương : Dù ǵ em cũng phải uống cà phê đă rồi đi…

10 giờ 30 trưởng đoàn Quư Lê Thị Ngọc ( chân vẫn c̣n đau, vẫn nhiệt t́nh) dẫn anh chị em đi bộ băng qua đường Trường chinh đón xe bus về Củ Chi. Cô ấy c̣n đùa: Củ Chi là Chỉ… K ! Cả đám cười vang. Ở nhà đợi, chỉ 15 phú sau là xe tới. Trên xe khá đông người nhưng Nàng và em gái KM gặp hên c̣n hai chỗ trống gần tài xế và phụ xế. Tội nghiệp Quư, NV và tôi ngồi dưới sàn xe ( thứ bảy nên rất đông người ra ngoại ô ). Trưởng đoàn nói lớn cho tài xế nghe: Khi nào tới Ḅ Tơ Xuân Đào cho xuống hí.

 

TRƯA

11 giờ 20 th́ xe đậu lại, không phải ngay Ḅ Tơ Xuân Đào mà quá đến 1km. Mắc dịch tài xế cho nhóm tôi lội bộ. Trưa nắng gắt tôi nghe em gái KM than thở ǵ đó. Nàng nói bên tai tôi: Em gái anh bị thằng cha phụ xế già ghẹo…Tôi nói sao không nói với anh. Nàng nói: Gặp người trây như rứa im lặng là hơn anh à. Tôi cười: Người mẫu em gái KM đi mô cũng bị ḍm ngó. Tài sắc cũng khổ hí.

Lần đầu tiên tôi mục sở thị Xuân Đào quán. Khu đất rộng bao la thế mà người đến ăn chật ních. T́m chỗ ngồi măi không vừa ư. Cuối cùng phải quay lại bàn phía ngoài cùng.

An tọa, lau mồ hôi v́ đi bộ cả cây số. Quư “đi chợ”: Đầu tiên cho món Bắp ḅ nhé. Phục vụ quán đem ra. Món này ăn bằng cách cuốn bánh tráng, rau sống, khế, chuối chát chấm với mắm nêm. Mỗi người tự cuốn cho ḿnh. Riêng tôi.  Nàng nhanh nhẩu cuốn trước v́ thừa biết Hai Lúa rất dở về thú ăn chơi. Danh bất hư truyền. Ngon thiệt. Rất ghét cuốn. Vậy mà tôi ăn liền tù t́ một lúc 5 cuốn. Món thứ hai là sườn ḅ nướng. Cũng ngon lạ. Món thứ 3 là cơm cháy ḅ. Ăn 3 món, uống bia cũng đă muốn đầy bụng. Quư kêu món thứ 4 là cháo ḅ khoai ḿ. Nhấm nháp cũng là lạ và ngon. Trong cháo có gừng… Điều dễ hiểu là quán tránh cho khách khỏi bị tiêu chảy. Nh́n toàn cảnh tôi nghĩ, bán quán ăn đông khách mau “phất” lắm cơ! Ngồi đây, Củ Chi tôi nhớ hơn hai mươi năm trước tôi cũng đă từng lên đây. Hồi ấy hai bên toàn là ruộng rẫy, nhà cửa lưa thưa. Nay vật đổi sao dời.

Củ Chi thay h́nh đổi dạng. Một kỷ niệm với Củ Chi mà tôi nhớ đời: Sau năm 1975, theo bạn bè hành nghề Răng vàng bạc vụn…Kiếm tiền cũng đủ nuôi vợ con. Hôm ấy tôi đạp xe đạp lên Củ Chi. Măi cất tiếng rao vô t́nh lạc vào một khu ấp chiến lược ( chế độ cũ). Một bầy chó mấy chục con xuất hiện vây lấy tôi. Tôi nghĩ chắc hết đường sống. Nhưng lúc cùng, tôi lại có sức mạnh thần kỳ: Quay xe đạp ṿng ṿng, vừa che chắn ḿnh, vừa hét to, vừa đi thụt lùi. Chó Củ Chi ( nơi vườn hoang, nhà trống gầm gè dữ tợn) phải chào thua! Thoát nạn lần đó, không bao giờ tôi dám hó hé về Củ Chi hành nghề nữa. ( Mạng tôi rất sợ chó. Một đứa em quen thân tôi thường ghé nhà chơi. Vậy mà từ khi chú ấy nuôi con chó Bẹc…to đùng là tôi biến.)

Ăn trưa no nê. Ngồi nghỉ đă đời, cả nhóm lại chuẩn bị quay về Nước mía Vườn Cau. Chầu ni tôi tự nguyện lo v́ những chầu cà phê trước TG, HD, KM đă lo. Cà phê sáng ở Tâm Giao th́ NV lo. Hiểu nhau như rứa, chơi mới bền lâu. Lại kéo bộ qua đường. Muốn đón xe bên kia đường phải chui “ lỗ chó” mà tôi kêu cho có văn chương là Khung Cửa Hẹp. Bảy mạng người tuần tự chui qua cẩn trọng v́ lơ mơ là xe tải liếm… bỏ mẹ đời! Khi qua hết rồi phải đi mấy trăm mét mới có trạm xe bus.

 

CHIỀU:

Mười lăm phút sau là đến chỗ Nước Mía Vườn Cau. Thương hiệu này mới nh́n là biết nổi tiếng. Đông kín người. Nàng nói nhỏ vào tai tôi: “ Rể em là tài xế nên rất rành: Nơi nào có xe hơi, xe tải đậu nhiều là nơi đó ngon, rẻ, bổ…” chừ tận mắt là y bon. Bảy người ngồi. Bảy ly nước mía mang ra trước mặt. Mấy cô tha hồ lia máy và nói cười như nhiên.

Nh́n đồng hồ đă 3 giờ chiều. Định giục ngũ nương quay về thành phố. Thấy họ đang vui như chưa bao giờ vui như thế nên tôi lại im lặng. Lặng lẽ một hồn nơi phố huyện Củ Chi.

3 giờ 30 cả nhóm bắt xe về thành phố. Tôi, Nàng và NV lên xe số 13. Em gái KM, HD, cháu nhóc trai, Quư lên xe 94. Khi về đến nhà cũng đă xế chiều. Một thoáng Củ Chi. Một ngày đáng nhớ trong đời. T́nh bè bạn ấm áp, thân thương. Cả nhóm c̣n hẹn nhau lần sau (nghỉ dưỡng quân mấy tuần) đến Đủng Đỉnh Đùng Đ́nh, nơi mà ngũ nương nói là chụp h́nh đẹp tuyệt ! Tôi đợi…Rồi cao hứng ngâm nga:

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé…( H.DZ)

Trần Dzạ Lữ


 

trang Trần Dzạ Lữ

art2all. net