võ công liêm

 

 

TUYẾT RỤNG (2)

 

 

trắng một mùa tuyết rụng
lạnh bầm
đôi chân gầy guộc
bước âm thầm giữa bãi không
mặt trời rúc vào căn buồng nhỏ ngủ tạm
thời gian đổ lệ khóc đêm nay trên phiến đời bỏ lại
tôi . ngoài vòng tay của biển
em . thấy không những đám lục bình xưa là mộng
trôi vào đời giữa trời cát bụi với hư vô
của một chiều sập xuống hôn mê trong chăn chiếu mục
rã ảo ảnh xóa bờ dĩ vãng một thời sa đọa nâu say đắm
mùa trăng thôi về
hạnh ngộ bay đi
lênh đênh những nhánh sông trôi dài vô hạn lạc cuối trời
đường về thăm thẳm bóng xanh um
quá khứ lột trần nhem nhúa da đen
bóp nát những mảng đời vụn vặt hóc búa
có khi là tiếng thất thanh hấp hối chiều tiễn biệt
trên cánh đồng nứt đất . con dê tôi ngơ ngáo đứng chầu hầu
mùa đông bất chợt đến khi thu chưa vàng lá rụng bay
những ô cửa buồn nôn. tôi . thèm khát như thèm chơi
và . trả ơn đời một tiếng như không ngoài xa đó
sự thật trắng trợn như vũ điệu trần truồng . chẳng manh áo
dưới trời tuyết rụng đầy sân . nghe trong tôi nỗi muộn phiền
bầy sẻ nhỏ thì thầm hơi ấm mùa đông xây tổ yêu đương
trên cánh tay tuổi trẻ phơi phới đường trần một nguyệt dư
sông nhả khói chiều hoàng hạc vu vơ tiếng lau thưa dã vỹ
trắng đêm làm tình vụng chơi vơi lạc thú giữa cõi đời
đêm đưa tôi và em hấp thụ những vì sao lạc. bốn mùa
nẻo về thấp thoáng tình xưa ấy . tuột khỏi vòng tay thuở ấu thời

tuyết rụng

xô ngã

vào . đường . cùng ./.



VÕ CÔNG LIÊM (ca. ab.yyc Lễ Tạ Ơn 10/10/2016)

 

 

art2all.net