Bùi Kim Chi

 

TIM TÍM HUẾ
 


 

1. Đây là lần đầu tiên tôi nhận hoa. Một đóa hoa violet nho nhỏ, xinh xinh thay cho tiếng ḷng ai. Hoa được gửi đến qua chiếc guidon xe đạp của tôi. Cầm đóa hoa trên tay tôi ngỡ ngàng nhưng vui. Đưa mắt nh́n quanh. Rất yên ắng. Đóa hoa theo tôi về nhà.

- Me ơi! Me cho con xin cái ly nhỏ .

Cầm chiếc ly thủy tinh nhỏ trên tay me cười:

- Violet ở đâu thế con ? Dễ thương quá hí.

Chắc me đang nhớ đến thời con gái của me. Không trả lời me, tôi vội vàng lấy ly cắm hoa đặt ở bàn học.

Tôi ngồi yên ở bàn lắng hồn nh́n hoa. Hoa nh́n tôi mỉm cười “Hoa đẹp lắm hoa ơi!” tôi nói thầm. Hạnh phúc đầu đời đến với tôi nhẹ nhàng, dễ thương với những đóa hoa violet tim tím giắt trên guidon xe hàng ngày cùng tôi trên đường tan học. Những ngày sau đó là những chuỗi ngày tôi sống trong tưởng tượng. Một bạn gái nào đó đă mến tôi nên tặng hoa nhưng sao lại giấu mặt? Là Tú, là Thạch? Không, tôi không tài nào nhận ra người tặng hoa. Hoa vẫn đến với tôi hàng ngày, tôi rất vui và hạnh phúc; riêng ngày chủ nhật là buồn nhất v́ không có hoa. Trường tôi học toàn là con gái đa số rất xinh. Tôi cũng là một trong số những nữ sinh duyên dáng và xinh xắn của trường v́ vậy khi nhận hoa của một bạn gái nào đó tặng tôi vui và hănh diện lắm. Con gái Đồng Khánh mà.

Con đường học tṛ vẫn nhộn nhịp với những tà áo dài lụa trắng tung bay dưới nắng trưa của buổi tan trường. Sáng nay ai đó không c̣n tặng hoa cho tôi nữa. Tôi băn khoăn hết nh́n xe lại nh́n vào giỏ xe trước mặt rồi thẩn thờ đạp xe về nhà…

“Chào em”. Tôi giật ḿnh ngước mặt nh́n sang bên cạnh. Không quen biết anh nên tôi cứ thế đạp xe không nói, không nh́n. Xe anh vẫn nổ máy chạy đều đều, chậm chậm bên tôi. Có lẽ gương mặt tôi nghiêm và căng thẳng quá nên anh không dám mở lời. Anh đi bên tôi đến tận ngơ. Tôi vào nhà và anh quay xe. Để cặp sách lên ghế, nh́n bàn học không có hoa tôi buồn buồn. Me lại hỏi: “Mấy hôm nay răng không có hoa?”. Tôi nhanh nhẩu trả lời me: “Nhà bạn ấy không c̣n hoa me ạ”. Me cầm ly cất vào tủ.

Trống tan trường, tôi vội vàng ra xe, nh́n guidon và giỏ xe trống không ḷng tôi buồn rười rượi: ḿnh không c̣n là thần tượng của bạn ấy? Dưới nắng trưa, hàng cây bên đường reo vui đón những cánh hạc trắng rời trường trang điểm cho con đường học tṛ vui hơn, duyên hơn, đẹp hơn. “Chào em”. Cả hai cùng im lặng cho đến khi tôi lặng lẽ quẹo xe vào ngơ. Thứ hai, thứ ba rồi thứ tư tôi vẫn không c̣n nhận hoa. Thế là hết hy vọng. Buồn ơi! Chào mi. Bạn gái ấy là ai nhỉ, có xinh không và sao lại ngưng tặng hoa cho ḿnh đột ngột. Chắc có đối tượng nào khác dễ thương hơn ḿnh. Trưa thứ năm vừa tan trường đạp xe được một đoạn, bất ngờ nh́n sang bên cạnh tôi đă thấy anh. Giữa ḍng người áo trắng nườm nượp nối đuôi nhau hàng ngang, hàng dọc, anh lọt thỏm ở giữa bên cạnh tôi với chiếc áo màu xanh. Tôi mắc cỡ cố đạp xe thật nhanh nhưng xe anh vẫn ngang bằng xe tôi.

“Chào em”. Anh từ tốn nói và vội vàng bỏ vào giỏ xe tôi đóa hoa violet tươi roi rói. Thế là anh cho xe vọt nhanh. Bóng anh chao đảo và mất hút giữa ngàn cánh hạc. Một thoáng ngơ ngác, tôi định thần mỉm cười khi nhận ra chủ nhân của những đóa hoa violet ở trường. Nhưng ai là người giúp anh gửi hoa cho tôi? Đến nhà. Cầm đóa hoa tím trên tay tôi đi thẳng vào pḥng, ngă ḿnh xuống giường chiêm ngưỡng hoa. Ôi màu tím Huế dịu dàng, e ấp, kín đáo nhưng rạng rỡ. Nhờ nét rất riêng này mà màu tím Huế đẹp mơ màng nhưng không buồn và tôi rất không đồng t́nh với ai đó khi bảo rằng màu tím Huế buồn. H́nh ảnh anh lại đến với tôi. Một thoáng rồi thôi.
 

2. Cầm chiếc áo dài lụa tím trên tay tôi thầm cám ơn me. Me biết được ư thích của gái Huế nên đă may cho con gái cưng của me chiếc áo dài tím thật duyên. Tôi bỗng nhớ bản nhạc Tà áo tím mà chị Hoàng Lan hay hát.

Ôi nàng áo tím của Hoàng Nguyên sao đẹp và xinh quá. Tôi đang mơ ḿnh cũng là một nàng áo tím của ai đó không đẹp lắm nhưng có duyên.

Chiều nội thành yên ả, trong tà áo dài lụa tím tôi như đang bay giữa không gian ngan ngát khói chiều. Tôi đi bộ, thong thả dọc đường có hai hàng long năo giao nhau. Con đường thật đẹp và thơ trong cảnh chiều thanh vắng. Vài chiếc lá vàng rơi, nhẹ nhàng, thanh thản. Tôi đi lang thang. Tà áo tím vờn quanh tôi mỏng manh, làm cho dáng người tôi như xinh hơn, mảnh mai hơn. Giữa đất trời mênh mang t́nh tự, tôi hiện lên như một nụ hồng ôm ráng chiều dịu ngọt nh́n cuộc đời màu hồng. Tôi nhắm mắt tận hưởng phút giây lành và cảm thấy ḿnh hạnh phúc với gương mặt của me đang rạng rỡ nh́n tôi. Không biết ba mất khi nào, chỉ biết khi lớn lên tôi chỉ có me và me đă dành trọn t́nh yêu cho tôi. Thời sinh viên me là một cô gái đẹp của trường Đại học Văn khoa Huế. Tốt nghiệp cử nhân me đi dạy và gặp ba, cũng là một thầy giáo. Cuộc sống của me êm đềm, hạnh phúc cho đến khi ba mất v́ bệnh nghề nghiệp. Tôi chỉ biết có thế. Tôi không có ư định hỏi me ǵ thêm nhưng để ư cuốn nhật kư của me. Sẽ có một ngày nào đó me sẽ trao cho con gái “Cuộc đời của me”. Tôi thương me lắm. Một phụ nữ Huế nền nă, quí phái. “Con gái phải để ư, để tứ nghe con”, “ra đường phải nh́n trước ngó sau”, “con gái phải ăn nói nhỏ nhẹ, lễ phép”, “có ai để ư phải nói với me, đừng có dại dột nghe con!”. Tôi mỉm cười: “Thương me quá đi thôi!”. Me là cô giáo dạy văn ở một trường trung học chỉ toàn là con trai. Bọn học tṛ rất quí và mến me, vẫn thường đến nhà tôi để trao đổi văn thơ với me. Học cũng có mà mơ mộng thả hồn lên ngôi một chút “v́ con gái của cô” cũng có. Nhưng học tṛ của me tôi coi như con nít dù bọn hắn học hơn tôi một lớp. Bọn con gái chúng tôi vẫn thường tự cao như thế. Nhưng v́ vậy mà me yên ḷng khi thấy tôi cứ: “tui và bạn, bạn và tui” tía lia rất tự nhiên. 

- Chào em. 

Tôi giật ḿnh. Lại là anh - người tặng hoa bữa trước. Tôi run lên, ngập ngừng: “Dạ” rồi cúi mặt đi thật nhanh. Chân tôi luống cuống như muốn ngă. Tự nhiên tôi sợ, không hẳn là sợ anh. Tiếng của me vẫn ngọt ngào bên tai tôi: “Ra đường phải nh́n trước ngó sau”, “quen ai phải nói với me đừng có dại dột”. Sao lại “dại dột” nhỉ? Như cảm nhận được trạng thái bất an của tôi anh nói: “Em đừng sợ. Anh là anh của Túy Tùng, bạn em”. A, con nhỏ Tùng nó là người đặt hoa violet ở xe đạp của tôi. Một phút tôi quên mất anh đang đi bên cạnh. Ngày mai vào lớp tôi sẽ hỏi tội hắn, cô bạn nhí nha nhí nhảnh đáng yêu của tôi. Tùng có cái miệng rất duyên nhờ chiếc răng khểnh. Con nhỏ kín miệng ghê, suốt một thời gian dài tặng hoa giùm anh hắn mà hắn không hề hở miệng dù ḿnh là bạn thân. “Con khỉ”. Tôi mắng yêu Tùng. H́nh như anh này là anh Huân, anh hai của Túy Tùng.

-Em đi đâu trong thành nội ?

Tôi lại giật ḿnh: “Dạ”, “Lại dạ” anh nói nhỏ rồi tiếp: “Nghe Tùng nói em thích violet. Ngày mai anh tặng hoa cho em nữa nghe”. “Dạ thôi”, “Sao lại thôi”, “Dạ em sợ”. Anh cười, nụ cười rất đàn ông mặc dù tôi không nh́n anh: “Sao lại sợ? Anh có làm ǵ em đâu?”. Tôi lấy hết can đảm để trả lời anh: “Nhưng sao em vẫn cứ sợ”. Giọng tôi lạc đi v́ run.

- Em ơi, em đi chậm lại . Con gái mà đi nhanh thế mẹ la.

Lại là mẹ. Ừ mà me vẫn thường nhắc nhở: "Con gái phải đi đứng chậm răi, từ tốn th́ cuộc đời mới sướng được”. Sao anh lại biết được ư nghĩ của me? Nhớ lời me dặn, tôi đi chậm lại và có phần b́nh tĩnh hơn khi nghĩ anh cũng là “người lớn như me”.

- Anh đi trước đi. Me mà biết được me la em chết .

Giọng anh vẫn từ tốn:

- Ừ, nhưng cho anh làm quen em nghe.

Tôi không nói, c̣n anh cho xe nổ máy và xa dần, xa dần. Tà áo dài tím của tôi vẫn duyên dáng tung bay trong nắng chiều tặng đời yêu thương. Ôi màu áo tím, màu tím của t́nh yêu. Nghe nói t́nh yêu bao giờ cũng đẹp. Cái đẹp chất chứa hạnh phúc và khổ đau đan xen. Ḿnh chưa yêu nên chưa thưởng thức được “cái đẹp” của t́nh yêu. Một ngày nào đó ḿnh sẽ yêu. Sẽ cùng “người ấy” sẻ chia những sợi nắng vàng ngày xuân; sẽ d́u nhau qua các ngơ của chiều hạ nội thành; trời thu bàng bạc sẽ cùng nhau ngậm ngùi bên chiếc lá vàng rơi và rồi đông về “chiều tím, chiều nhớ thương nhau” sẽ âm thầm khép lại nỗi ḷng của hai người thương nhau. Ôi, t́nh yêu!
 

3. Đạp xe lên đến dốc Nam Giao th́ trời đă về chiều. Sầu Đông tím ngát bên đường theo tôi xôn xao trong gió tỏa hương trinh nguyên, huyền hoặc quyện vào hồn con gái. Tôi mơ màng nh́n chiều tím đang lên lăng du cùng mật ngọt của thời gian. Đây rồi đồi Quảng Tế. Cả một khoảng trời tím về dần trên đồi. Dưới gốc ngàn thông tôi bồi hồi nh́n mây tím thả một dăi lụa ngọt ngào gửi người đang yêu.

Giọng nói của anh thật ấm như vẫn đang th́ thầm bên tai tôi. “Em đang nghĩ ǵ?”. “Màu tím. Màu của t́nh tự, yêu thương và nhớ nhung”. “Anh có thích màu tím không”. “Anh yêu em nên thích màu tím”. Anh chàng láo thật. “Tại răng anh yêu em”. “Ừ anh yêu em, yêu em lắm!”. “Nhưng tại răng?”. “Tại rứa”. Tôi cười vu vơ ḷng ngập đầy hạnh phúc. Cứ thế h́nh ảnh anh lại về cùng tôi trên đồi tím lúc tinh nghịch lúc nghiêm túc: “Nhất định tan học em phải cho anh đưa về”. “Không được, me la”. “Anh người lớn nên bảo bọc được em”. Đúng là anh người lớn thật, anh hơn tôi năm tuổi nhưng dưới mắt của me anh cũng chỉ là một gă con trai lăng tử nào đó đang giương mắt biếc dẫn dồn con gái me.

Một ḿnh trên đồi, tôi ngồi nh́n chiều tím ḷng lâng lâng một niềm vui khó tả. Ngày xưa me yêu ba có như con gái của me bây giờ nhỉ? Me có yêu màu tím không. Ba có v́ yêu me mà thích màu tím. Cuộc t́nh của me có bắt đầu từ màu tím? Riêng tôi, con gái me, 16 tuổi thích hoa violet, thích mặc áo dài lụa tím đi lang thang dưới những hàng cây long năo trong nội thành và thích ngồi mơ màng dưới rặng thông già nh́n chiều tím về trên đồi Quảng Tế. Có lẽ thời của tôi con gái lăng mạn hơn thời của me.

Nhạc thông thầm th́ reo, lá mềm như sợi tóc phiêu bồng giữa không gian chiều. Chiều tím dần, tôi lặng lẽ cùng chiều tím lăng đăng trong chiếc thuyền t́nh ngà ngọc tiễn thời gian qua…
 

4.

- Túy Ngọc, con đang yêu? 

- Dạ không, thưa me. 

- Răng me thấy con buồn? 

- Dạ không. 

Tôi trả lời me rồi đi nhanh vào pḥng cố che giấu khóe mắt rưng rưng. Trong pḥng tôi như nghe rơ tiếng ḷng me thổn thức: “Tội nghiệp con gái của me”. Tôi buồn và cảm thấy như không có nỗi buồn nào hơn thế nữa. Anh lại về trong tôi: “Tuần sau anh sẽ từ giă em, giă từ Huế để vào Sài G̣n học. Em ở lại chờ anh”. Tim tôi như vỡ ra. Tốt nghiệp cử nhân Luật vừa xong bây giờ anh phải vào Sài G̣n học cao học. Tương lai mở rộng trước mắt anh. Nhưng c̣n em, anh ơi! Em sẽ sống như thế nào trong những tháng ngày xa vắng anh? Tôi gục đầu xuống gối nức nở. H́nh như anh. Nhưng sao lại là anh. Anh dám đến nhà. Tôi ngồi bật dậy tai áp vào cửa pḥng.

- Thưa cô, con là ... anh ... của Túy Tùng, bạn của Ngọc . Tùng nhờ con đến mượn Ngọc cuốn vở, Ngọc có nhà không thưa cô ?

Trời ơi, gan dễ sợ dám đến nhà ḿnh. Bên ngoài tiếng của me đằm thắm, dịu dàng làm tôi yên tâm hơn.

- Mời anh vào . Em nó đang có ở nhà .

Tim tôi đập rộn ră. Tôi nh́n tôi trong gương. Một nét sầu vương trên tóc. 

Sau bữa đó, anh từ giă tôi vào Sài G̣n. C̣n lại ḿnh tôi với những tháng ngày sầu muộn theo từng sợi nhớ, sợi thương. Tôi vẫn chờ, vẫn đợi anh…

Mùa thu năm sau anh trở về thăm tôi. Huế và tôi vui mừng đón anh. Quanh tôi hoa lá nhảy múa xôn xao trong vũ điệu đẹp nhất, lăng mạn nhất của một khúc t́nh ca. Chiều nội thành hẹn ḥ tôi với anh. Vẫn tà áo dài lụa tím ngan ngát hương chiều tôi mơ màng đi bên anh. Hạnh phúc dâng đầy. Trong một phút xao xuyến tôi bỗng thấy như anh và tôi đang bay giữa không gian tim tím lung linh mây trời Huế. Me ơi! Con gái của mẹ đang vui. 

- Túy Ngọc, em đang nghĩ ǵ ? 

Tôi nép đầu vào cánh tay anh thầm th́:

- Anh ơi! Một chút xinh của cành violet tím, một nét duyên của tà áo tím và cả một trời tím lăng mạn trên đồi đă đưa hồn em đến với anh .

Anh nh́n sâu vào mắt tôi:

- Cám ơn em đă cho anh những chuỗi ngày hạnh phúc .

Một v́ sao sáng lấp lánh trên bầu trời tím đang réo gọi tôi, thế là tôi vội vàng từ giă anh v́ “Me đang chờ con gái”.
 

chân trần

art2all. net