chu trầm nguyên minh

 

BÀI HOAN CA Ở A.38

Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản

Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh

Tặng Vân và các con thân yêu

Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi

 

Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013

Phần 14

 

Buổi chiều ngày cuối cùng được nghỉ, trại viên đi lêu nghêu ngoài sân, những khoảng trống trước đây cỏ tranh đă được dọn sạch để làm chỗ tập họp, sinh hoạt về đêm. Nội dung những buổi sinh hoạt như vậy thường là “tổng kết” những công việc đă làm trong ngày, ưu khuyết điểm, công việc của ngày hôm sau. Có lúc xử kiện, những mâu thuẫn phát sinh giữa trại viên, có khi dẫn đến động tay động chân. Cuối buổi sinh hoạt bao giờ cũng là phần tập hát, những bài hát “cách mạng” từ : Như Có Bác Hồ, Cô Gái Vót Chông, Tiếng Chày Trên Sóc Bambo, Cô Gái Lam Hồng, Kéo Pháo Qua Đèo… Những bài hát có nhịp “đuổi gà” cộng với tiếng vỗ của nhiều bàn tay, vang vang trong đêm. 21 g th́ tan hàng, ai về pḥng nấy, đêm lại trôi qua trong trằn trọc, lo lắng, nhớ nhung. 

Hạt Mè xuất hiện.

-Kỳ Khu.. Kỳ Khu..

-Sao? Rộng họng quá vậy?

-Ông thuộc loại ..lăng tai, không hét lớn làm sao ông nghe.

Hắn thấy Hạt Mè nói cũng đúng. Có lúc, quả thật ..không nghe ǵ..

-Việc ǵ nữa đây?  Chim của ông..

-Chim chóc ǵ. Đi với tớ.

-Đi đâu?

-Tới chỗ này, hay lắm.

Hạt Mè kéo tay Hắn, lôi đi. ”Chỗ này” là pḥng của tổ 3 khối 10.

-Hoàng .. Hoàng ơi!

Hoàng trả lời từ cuối sân.

-Tôi đây.

-Đây là Kỳ Khu, tớ đă nói với cậu.

-Biết rồi.

Hoàng dẫn hai đứa vào bếp, trên ba cái chảo đại có nhiều cây lồ ồ bắt ngang làm dàn, ở đó treo lĩnh kỉnh đủ thứ, bắp khô, cá khô.. Hoàng đưa tay đỡ bao cát đang treo lủng lẳng ở góc trái.

-Ḿnh không nỡ …nên giữ lại.

Đó là 3 khúc gỗ mun rời, được chà đen bóng, chỉ một thoáng Hoàng đă gắn ba khúc gỗ thành đầu của Chúa. Hắn nh́n sững, có một ḍng điện chạy rần rần trong khắp thân thể, rồi xương sống tê cóng, chân rủn.... Hắn ôm cánh tay Hạt Mè để khỏi ngă.. Hắn vừa thấy có ḍng máu chảy ra từ đôi mắt của Chúa.

Trên đường về. 

-Lần đầu tiên, tôi cũng như ông… Thật kỳ lạ.

Hắn run giọng:

-Rơ ràng.. Chúa khóc, nhưng nước mắt màu đỏ.. như máu.

-Nhiều đứa cũng thấy như vậy.. chứ không phải ḿnh ông…

Ngày xưa, Chúa chịu tội, bị đóng đinh trên thập tự giá là để chết thay chúng sinh, Chúa chết cho chúng sinh được sống. Ngày nay, ở thời đại văn minh, người ta yêu cầu sự đền tội cao cấp hơn, không có chuyện một người chết thay cho mọi người. Kẻ có tội sẽ bị trừng phạt đích đáng và đích danh. 

-Tớ về. Kỳ Khu.. quên hết mọi chuyện đi. 

Hắn gật đầu, bước liêu xiêu về pḥng 2, khối13, nằm vật xuống chiếc chiếu số 13 đă ngă màu vàng, ḷng thấy quặn thắt, miệng lẩm bẩm…không ai nghe rơ điều ǵ.
 

-Anh, anh đem những khúc tre ấy về làm ǵ vậy?

-Ḿnh làm cờ đỏ sao vàng…bán.

-Bán cờ?

Hắn cười. 

-Bán cờ chứ đâu có bán nước mà em sợ.

Từ ngày thành phố giải phóng, cứ cách vài hôm là xe thông tin chạy khắp hang cùng ngơ hẻm, alo alo.. nghe đây… nghe đây… toàn dân phải có mặt đông đủ ở Sân Vận Động Mỹ Đức vào lúc..  thường là 6 giờ sáng. 

-Anh thấy người ta phải tập trung sớm nên không kịp làm cờ, mà người nào cũng phải có lá cờ trên tay để.. phất qua, phất lại, hay đưa lên cao vẫy vẫy.. và ai cũng …

-Cũng làm sao ?

-Sợ đi tay không, không có cờ để vẫy vẫy.. sẽ bị đưa ra tập thể..

-Và ghi sổ đen..

Và Hắn tập trung nhân lực: vợ, đứa con gái 6 tuổi tên Ca Dao, lao vào sản xuất cờ. Hắn cưa tre thành từng đoạn dài 2 gang tay, chẻ.. Vợ mua giấy vàng, giấy đỏ: cắt. Ca dao phụ bôi keo lên ngôi sao màu vàng… Những là cờ đỏ sao vàng thành h́nh.. Trời chưa sáng tỏ, sương đêm vẫn c̣n rơi, vợ chồng Hắn đă đứng ở đầu Quang Trung, chỗ ngă ba giáp Trưng Nữ Vương. Sẽ có từng đoàn người qua đây.. và vợ chồng Hắn tay trái cầm một bó cờ, tay phải cầm lá cờ “mẫu” phất qua, phất lại..

-Thầy.. thầy cô.. bán cờ..

-Em một lá .. Em hai lá… Tôi mua.. Thầy cô .. Em..

Một thoáng, gần 100 cây cờ bán sạch…

-Lần sau, thầy cô làm nhiều hơn.. mới đủ.

Hàng được tiêu thụ như dự định, thu nhập nhiều hơn mong ước. Vợ Hắn cười:

-Anh làm em.. lại bất ngờ. 

-Lại bất ngờ?

-Dạy toán, cái môn khô như gió cát Phan Rang, mà làm thơ t́nh ướt như mưa dầm.. Bây giờ lại.. lại..

-Lại làm sao? 

-Dân .. dân buôn..

Vợ chồng Hắn vui, ngày mai các con được bữa cơm đầy. Một điều cả hai cùng thấy, dân đi dự mít-tinh chưa kịp ăn sáng, một gói xôi là thứ họ cần, sau cây cờ. Những lần sau, vợ chồng Hắn bán thêm một rỗ xôi trắng, có lúc đổi món, xôi đậu.

Thầy cô bán cờ, bây giờ thêm” thầy cô bán xôi..”. Hắn vẫn có những quan điểm về nhiều vấn đề trong cuộc đời rất thoáng, không cứng nhắc, nhưng khi nghe “thầy cô bán cờ..” tự dưng Hắn ngượng. Ngày trước giải phóng, người ta nói như đinh đóng cột rằng: thầy là khuôn vàng thước ngọc cho học sinh noi theo,  đến nỗi khi đi, bước chân cũng không được tùy tiện thay đổi dài, ngắn. Hắn vẫn nghĩ, và rất tâm đắc với ư nghĩ rằng: Thầy không phải chỉ dạy môn học mà ḿnh phụ trách mà c̣n phải day làm người.

Một vợ 4 con, trước đây vợ có lương vợ, con có lương con, nhưng góp chung lại cũng chỉ đủ sống, không nhà giáo nào, chỉ bằng nghề của ḿnh mà có của ăn của để cả, nhất là những người như Hắn tứ-cố-vô-thân. Sau 16/4 không có cái gọi là lương như vừa nói nữa, phải bươn chải nuôi con, đó là cảnh chung của nhà giáo, cho dù là giáo sư cấp 3.

Hắn cũng bâng khuâng, không biết nhà giáo trong thời Xă Hội Chủ Nghĩa là như thế nào [?]

Không thể nuôi sống gia d́nh bằng cờ -cho dù là cờ đỏ sao vàng- và xôi măi được, vợ chồng Hắn đă bắt đầu “nhịn” để cho các con. Một hôm, từ Duy Tân về, Hắn thấy vợ rầu rầu.

-Anh này..

Nhận ly nước từ tay vợ:

-Em nói đi. 

-Em sẽ bán chuối nướng.

Hắn ngạc nhiên:

-Chuối nướng?

-Hồi ở NhaTrang, em thấy bà cô.. nướng chuối.

-Và bây giờ em bắt chước chứ ǵ?

-Phải, em… em ..nướng được.

Và vợ Hắn đi ra chợ Xóm G̣ na về một giỏ lát, trong giỏ có hai năi chuối, chín rục, đă ngă từ màu vàng sang màu đen xám. Vợ Hắn vừa thở vừa nói:

-Phải là chuối sứ, chín rục, nướng mới ngon. 

Ca dao, đứa con cả vừa mới 6 tuồi, đă phải thay mẹ giữ ba đứa em, lại c̣n dạy em đủ thứ tṛ. Những lúc em ngủ, hay ham chơi một tṛ ǵ đó, th́ a vào giúp mẹ việc này, việc khác, ngoan và khôn trước tuổi, trong xóm ai cũng nhận xét như vậy về Ca Dao.

Hôm sau là Chủ Nhật, dân có đạo Công Giáo vẫn đi Lễ nhà thờ vào buổi sáng cả buổi chiều, nhưng lưa thưa, không đông vui như trước. Tiếng chuông cũng vang xa, rồi buồn.  Đó vẫn là nơi bán được chuối nướng. 

-Em sẽ bán trước Nhà Thờ.. thế nào cũng..

Hắn động viên:

-Hết hàng.

Ca dao muốn xin ăn, nhưng không dám nói, nên cứ lẩn quẩn bên mẹ. 

-Coi em ..ở đâu ..con?

-Tụi nó đang chơi trước nhà Bà Ba.

Nguyễn từ ngoài đi vô, đứa con trai duy nhất, tóc đen phủ kín ót, ”sau này chắc đẹp trai như ba” ai thấy Nguyễn cũng nói như vậy.. Nguyễn vừa mếu vừa mét:

-Anh Thư đánh con…

Anh Thư là đứa con thứ ba, được sinh đúng vào đêm Noel, tính ít nói, lầm ĺ, ai làm trái ư là nhào tới thoi ngay, không th́ hét rất to. Anh Thư “ăn hiếp” anh trai và đứa em út, c̣n với chị Ca Dao th́ ”xếp re” nghe lời răm rắp. Buổi trưa không chịu ngủ như anh chị, mặc độc cái quần sịp, đi xin ăn khắp xóm, nhà nào cho cái ǵ đó để ăn mới chịu đi, c̣n không, cứ đứng quào cửa.. Hương là con gái út, mới biết ḅ.

Chủ Nhật, Hắn lên trường, cùng với một nhóm học sinh. Cán bộ N nói:

-Bọn phản động đă viết bậy bạ, các anh bên Văn Hóa bận hội nghị, đề nghị ḿnh xóa rồi viết lại.

-Viết câu ǵ?

-“Đế quốc Mỹ là tên sen đầm quốc tế”.

Ba xe đạp, bốn thầy tṛ nhắm hướng Đạo Long thẳng tiến. Trên mảng vách, ai đó viết “Đả đảo CS bán nước cho Nga, Tàu” màu vàng chủ đạo. Lâu nay vẫn vậy, phông vàng chữ đỏ.. Hắn nói với On, học tṛ trưởng nhóm, nổi tiếng có hoa tay, viết chữ đẹp.

-Phải “dập” ba lớp, nếu không, khi sơn khô, chữ xóa sẽ hiện ra.

-Con biết rồi, kinh nghiệm lần trước, con tởn tới già. 

Thầy và tṛ cùng chung tay, thoáng chốc mảng tường được phủ một màu vàng sáng chói.

-Về thôi..

-Về hả thầy?

-Chờ khô.. Chiều ḿnh trở lại .. viết “Đế quốc Mỹ…"

On chở thầy về, từ cầu Đạo Long đạp theo đường Thống Nhất, qua rạp Thanh B́nh, Chợ PR, nhà in Nghệ Thường, Quảng Thuận.. và lúc qua nhà thờ, Hắn thấy Vân -vợ Hắn- đang ngồi bên cổng với rỗ chuối nướng.

Về đến nhà, Hắn thấy Ca Dao đang ôm 3 đứa em, nh́n mong ra cửa, chờ cha mẹ .. Hắn không dừng lại, mà đi thẳng ra sau nhà, Hắn khóc.
 

Hắn bỗng trở ḿnh la ú ớ, bây giờ Hắn mới thật sự ch́m vào cơn mê, Hắn thấy vợ và 4 đứa con của Hắn đang trôi trên ḍng sông, nước chảy siết. Cánh tay của Vân cố xé nước đưa lên, cầu cứu, c̣n Hắn th́ bị trói chặt vào cây cột tử h́nh ngoài pháp trường. Hắn quặn người ói một bụm máu không c̣n là màu đỏ, mà là đen như mực tàu...

V đập vào trán và lay Hắn tỉnh dậy:

-Anh hét làm em sợ quá..

Hắn vẫn c̣n run:

-Anh hét?

-Anh hét to quá trời làm ai cũng giật ḿnh…

-Em cho anh xin ca nước.

V đi xuống bếp, đem lên ca nước, Hắn uống một hơi dài, người thấy tỉnh lại.

-Cảm ơn em.

Hắn nh́n ra ngoài. Qua khung cửa, Hắn thấy chiều đă xuống, và nghe tiếng c̣i tàu vang trong sương. Tiếng c̣i của tự do, chừng nào Hắn mới được khởi hành?
 

 

Xem tiếp phần 15


 

art2all.net