chu trầm nguyên minh

 

BÀI HOAN CA Ở A.38

Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản

Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh

Tặng Vân và các con thân yêu

Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi

 

Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013

Phần 2

 

Sáng 17/4, Hắn lên Duy Tân, ngôi trường Hắn đă đến, đă gắn bó bao năm, nó như máu thịt của Hắn.

-Thằng H đâu….thằng H đâu..

Từ trên chiếc xe jeep, chiến lợi phẩm, v́ ở đầu ca-bin c̣n chữ US – toán lính CS nhảy xuống, tay cầm súng, chiếm lĩnh cửa ra vào khu văn pḥng và nhà ở của Hiệu Trưởng.

Hắn từ pḥng Giáo sư bước ra.

-Thằng H đâu ?

-Thưa.. thầy đă chuyển công tác.

-Hắn đi đâu ..nói mau lên.

-Tôi không rơ.. nhưng thầy đă rời trường hơn một năm rồi..

-Cấm gọi nó bằng thầy.. nó là thằng tay sai.. thằng phản động…rơ chưa..

Cùng lúc họ hấp tấp lên xe, lùi nhanh ra đường, chạy tiếp,  nhanh và vội. Hắn nghĩ chắc c̣n người cần bắt.. như thầy hiệu trưởng.

 

Năm học 1972-1973 [?] , đề thi môn toán vào lớp đệ thất [?]  bị lộ ở Hội Đồng Thi Bùi Thị Xuân Đà Lạt, Phan Rang không lộ đề…

Giáo sư Đ tốt nghiệp Đại học Sư Phạm Toán Huế, vừa ra trường là được bổ nhiệm về Duy Tân, điểm nổi bật, khác hẳn với mọi đồng nghiệp là mái tóc hớt rất  cao, chung quanh đầu lúc nào cũng trắng hếu, đó là” cái đầu” đúng mẫu của bộ Giáo Dục đề ra cho”nhà giáo’  ở thời điểm mà học sinh thích để tóc dài, kiểu hippy …

Chỉ cần một năm học, giáo sư Đ đă được thầy hiệu trưởng H đặc biệt tín nhiệm, giáo sư Đ ra vào pḥng và nhà hiệu trưởng thường xuyên, người ta nói, họ như cha con, chứ không phải đồng nghiệp.

Khi thầy hiệu trưởng trở về từ lệnh tŕnh diện của Bộ Giáo Dục ở Sài g̣n, th́ tin thầy là nguyên nhân lộ đề thi ở Đà Lạt được giáo sư Đ tung ra, ai cũng biết.

Thầy H  gọi giáo sư Đ vào pḥng hiệu trưởng và hỏi:

-Việc này có phải do anh...

Đ trả lời, không c̣n xưng “con” như trước nữa:

-Chính tôi.

-Anh...tôi đă đối xử với anh như con cái trong nhà..

Giáo sư Đ cướp lời:

-Ông không xứng đáng ngồi ghế hiệu trưởng..

-Tôi đă hứa với anh... nhưng cần thời gian... chưa ǵ... anh đă  lật tôi.

-Ông bán đề... và ông phải xuống... thế thôi.

-Tôi xuống... để anh lên chắc... không đời nào.

Đ bỏ ra khỏi pḥng:

-Ông chờ xem... ai thắng ai...

Tin thầy hiệu trưởng Duy Tân sắp rời nhiệm sở được thông báo. Các trường cử đại diện đến để tiễn đưa.

Ban đại diện trường Nguyễn công Trứ gồm thầy hiệu trưởng C, Giáo sư K, M.K và tôi, chúng tôi mua tặng thầy hiệu trưởng Duy Tân một bức tranh sơn mài. Thầy tiếp chúng tôi  trong pḥng khách nhỏ của gia đ́nh. Thầy nói:

-Tôi không thua Đ.. nếu muốn, ngày mai sẽ có sự vụ lệnh điều Đ đi  Cao Nguyên ngay... nhưng...

Thầy uống một ngụm nước:

-… tử vi nói : nếu tôi ở lại đây, trong hai năm tới,  tôi sẽ chết.. và sẽ chôn xác nơi này.

Thầy buồn buồn:

-V́ vậy mà tôi phải ra đi...

Chúng tôi chúc thầy về nhiệm sở mới b́nh an, mạnh khỏe.. Lần đầu tiên chúng tôi thấy thầy chảy nước mắt.

 

Và, gần đúng hai năm, chiếc xe Jeep đă hỏi “thằng H đâu“. Hắn nghĩ :Tử vi nói đă đúng. Thầy hiệu trưởng từ lâu nổi tiếng là người có tay chấm tử vi rất “đại tài”. Hôm nay Hắn mới tin lời đồn đăi đó là sự thật.

Buổi trưa Hắn về nhà, vợ Hắn lo lắng:

-T́nh h́nh này..anh đi đâu vậy ?

-Anh lên trường

-Có ai ở đó đâu ..mà lên làm ǵ?

-Thôi…em cho anh và  -bốn đứa nhỏ - ăn cơm là vừa.

Bốn dứa nhỏ, con Hắn, được ra đời  trong 6 năm. Việc chửa đẻ liền tù t́ như vậy là tại vợ Hắn, khi có một trai, một gái,  Hắn quyết “thôi “đẻ …Vợ Hắn biết Hắn thích con trai, nên dụ khị:

-Đứa tiếp, thầy nói …em sẽ sinh con trai…

Hắn hí hửng… lại ra con… c̣ “thị mẹt” Anh Thư. Hắn cương quyết “ngừng chiến”. Nhưng rồi lại bị vợ lời to, tiếng nhỏ. thủ thỉ:

-Gái –Ca Dao,Trai- Nguyễn, Gái-Anh Thư…đứa tiếp là Trai…đó anh.

-Sao em biết..

-Th́ Gái –Trai – Gái…kế tiếp là Trai…trở đầu con mà… anh không biết sao ..?

Hắn không biết thật, câu hỏi có tính quyết định, không biết thi phải nghe nguời biết nói…và rồi..

Hắn đi qua đi lại ở hành lang bệnh viện Phụ Sản Thị Xă.. chờ thằng.. trở đầu con .. như vợ  nói, ra đời ..

Cửa pḥng Đỡ Đẻ mở ra.

-Thầy.. thầy... cô sinh rồi.

Hắn hỏi nhanh:

-Gái hay trai ?

-Bé gái …rất xinh…

Hắn ra ngă ba Tam Giác đón xe đi thẳng Đà Lạt. Sau vợ sinh 4 tiếng đồng hồ, Hắn có mặt ở cà phê Tùng. Bỏ vợ lẫn con. Bỏ cả giờ lên lớp. Hắn bị “sốc” nặng đến nỗi không làm chủ được cảm xúc, không làm  chủ được bản thân.. Nỗi thất vọng ụp xuống bất ngờ làm Hắn như hóa điên..

Đó là đứa út - Thiên Hương- tội nghiệp của Hắn.

Sáng 18 /4 có một đoàn cán bộ CS đến trường, họ mời những giáo sư – được alô thông báo đêm qua - đang đứng lóng ngóng ở hành lang, vào pḥng giáo sư..  Đoàn CS có 5 người, giáo sư Duy Tân có 15 người.

-Trường học là của nhân dân, chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ.. Hoan hô các anh “bám trụ” có mặt hôm nay….

Người cán bộ phát biểu tự giới thiệu tên N, ốm, đen, hốc hác.., tiếng nói như đứt hơi ..nhưng rơ:

-Chúng tôi sẽ thông báo học sinh và các thầy… đến trường … …Năm học tiếp tục vào ngày mai..

Ngừng một chút, rồi nói tiếp:

-Cách Mạng luôn luôn khoan hồng…các anh là những trí thức… chúng tôi tin tưởng các anh nhận thức đúng đắn, không lầm lẫn, không bị chi phối bởi những tuyên truyền xuyên tạc ác ư của bọn Ngụy quân Ngụy quyền..

Nh́n khắp lượt:

-Các anh có tin là : những móng tay sơn đỏ sẽ bị chúng tôi nhổ không..? nếu chúng tôi hành động như vậy th́ không bao giờ thắng các anh ..không bao giờ có ngày hôm nay..

Cuối cùng:

-Chúng tôi là bộ phận tiếp quản ngành Giáo dục, chúng tôi sẽ cùng các anh xây dựng  nền giáo dục Xă hội chủ nghĩa, xóa bỏ nền giáo dục nô lệ của Mỹ Ngụy.

Cán bộ nói rất lâu và rất nhiều vấn đề, nhưng thiếu sắp xếp ư tưởng thành hệ thống.

Họ như cố giải phóng cái đầu của 15 giáo sư Duy Tân…nhưng chưa thành.

Ngày hôm sau ..năm học tiếp tục .. từ hơn 100 giáo sư, giờ c̣n vỏn vẹn 25.. rồi 30.

Học sinh đến trường đông dần … việc lên lớp tiếp tục, một giáo sư dạy bằng 4, bằng 5 b́nh thường.

-Bằng mọi giá.. chúng ta phải hoàn tất năm học cho các em…

Cán bộ N nói tiếp:

-Các em chỉ c̣n 2 tháng … nếu bỏ là mất một năm ..

Đây là quyết định đúng đắn, tất cả v́ ”học sinh thân yêu”, không dính dáng ǵ đến Chính trị, đến Xă hội chủ nghĩa... Bộ khung nhà trường nhanh chóng được tổ chức.

 Giáo Sư K bên Nguyễn Công Trứ, có cha theo cách mạng, qua làm Hiệu Trưởng, c̣n những bộ phận hành chánh do người cũ đảm nhiệm, tăng cường bốn, năm cán bộ.... Giáo sư vừa dạy vừa đảm trách nhiều việc, học sinh cũng không khỏi vừa học vừa làm công tác mà nhà trường yêu cầu.

Cán bộ  N là người có chức vụ cao nhất của ngành giáo dục,  thuộc Ban Quân Quản Phan Rang - Tháp Chàm. Ông ta là người mà đa số giáo sư cũ kính nể, không v́ kiến thức - tiến sĩ Toán Liên Xô- mà v́ thái độ làm việc, giao tiếp với người cũ: b́nh đẳng, tôn trọng, nhờ thế, tuy khổ nhưng tất cả đều thoải mái, an tâm.

Hắn dạy, như đồng nghiệp, 8 giờ một ngày, buổi tối Hắn cùng học sinh đi xóa cờ vàng ba sọc đỏ, và những khẩu hiệu “đừng nghe những ǵ CS nói”, và “đả đảo CS…” rồi viết lên chỗ vừa xóa “không có ǵ quí hơn độc lập tự do “-“đảng cộng sản VN quang vinh muôn năm “-”bác Hồ vĩ đại sống măi trong sự nghiệp của chúng ta”-“đả đảo Mỹ Ngụy” và… vẽ lá cờ Đỏ sao vàng.

Một hôm, ban giám hiệu gọi Hắn lên văn pḥng, ở đây Hắn được thông báo là đă viết sai lời Hồ Chủ Tịch nói, một tội nặng, không thể chấp nhận được.

Một cán bộ hỏi:

-Tại sao đồng chí  viết thiều..chữ “có “ trong câu nói bất hủ, đă đi vào  sử sách .. của Hồ Chủ Tịch?

Th́ ra, thầy tṛ Hắn viết ..không ǵ quí…câu đúng phải là..không ǵ quí…thiếu chữ “có ‘.

-Đó là lời Vàng, lời Ngọc làm mất một chữ.. là phản quốc.. là có tội.. với đảng, với nhân dân..

Hắn ngồi làm thinh, học tṛ On là đứa viết ‘khẩu hiệu “ rất đẹp, nên được giao nhiêm vụ kẻ chữ.. Tính On cũng rất cẩn trọng.. không hiểu sao lại..

-Đồng chí.. viết kiểm điểm ...

-Tôi xin nhận thiếu sót ..

-Không phải nhận thiếu sót  là được..

-Tôi sẽ khắc phục..

May cho Hắn là lúc đó th́ cán bộ N đến. Ông đứng bên ngoài nghe hết mọi việc, ông bước vô vào lúc căng thẳng nhất, vừa cười vừa nói:

-Tụi nhỏ nó viết thiếu.. Ông này chỉ có tôi -liên đới chịu trách nhiệm -mà thôi..

Ông vỗ vai người cán bộ bắt Hắn viết” kiểm điểm”.

-Thôi…anh em ḿnh cả...dạy cả ngày rồi … c̣n làm đêm ...thiếu sót là không tránh khỏi.

Quay qua Hắn, cán bộ N nói:

-Nhớ từ .nay..cẩn trọng hơn..

-Cảm ơn ông..

Dù Hắn đă cố gắng, nhưng không cách nào Hắn xưng hô “đồng chí “ với cán bộ, như nhiều đồng nghiệp khác được, Hắn thấy ngượng miệng.

Dù rất thận trọng, kiểm tra, từng câu, từng chữ.. nhưng một tuần sau, Hắn lại bị gọi lên văn pḥng một lần nữa, Hắn ngạc nhiên, không hiểu phạm lỗi ǵ [?]

-Lần này th́ đồng chí... tiêu rồi.

-Tôi không hiểu ..

-Không hiểu ?

-..Hoàn toàn không hiểu.

-Đồng chí .. đến bùng binh chợ …đối diện quán.. quán… Dê Bảy Món ..

Cán bộ cao giọng:

-Đồng chí viết cái ǵ ở đó? Ai chỉ đạo đồng chí... làm việc này?

-Tôi không hiểu..

Cán bộ nạt:

-Không hiểu... đồng chí không hiểu th́ ai hiểu.. đồng chí là tên phản quốc, phản cách mạng.. đồng chí…

Cán hộ nói to và có lúc như nghẹn họng:

-Tù  mọt gông..

Hắn và học sinh, đi làm cái việc xóa  cái cũ, tàn dư nô lệ, phản quốc, bán nước… của Mỹ Ngụy để lại. Rồi.kẻ lên đó cái mới của CS, đêm nào cũng đến nửa khuya, thầy tṛ mệt đứt hơi.

-Đồng chí đến đó khắc phục gấp…trước khi bên An Ninh đến..

Hắn lên chiếc 68 và chạy thật nhanh đến quán Dê Bảy Món.

Hắn nh́n và trời ạ, câu “bác Hồ vĩ đại sống măi trong sự nghiệp của chúng ta” màu  đỏ, đè lên câu “đừng nghe những ǵ CS nói…..”màu xanh, tuy mờ, nhưng đọc được.

Đây là lỗi ...trời ơi… không tránh được.. Lúc thầy tṛ Hắn h́ hục lấy sơn quét lên ..câu muốn xóa ch́m mất dưới sơn.. nhưng khi sơn khô, lớp son mỏng lại ..chữ ḷi ra…Hắn nhào vô cửa hàng gần đó mua hộp sơn và bắt đầu xóa .. dĩ nhiên là xóa cả hai câu “bác Hồ…” và  “đừng nghe…..”, một rồi hai, ba …học sinh xuất hiện, làm phụ với Hắn.

Chúng chạy lui chạy tới.. Cái thang được kê vào vách, Hắn leo lên:

-Thầy để em…

Và việc xóa một khẩu hiệu cần viết và một câu nói bậy bạ của tổng thống Ngụy được mau chóng hoàn thành, mảng vách trống, đối diện Dê Bảy Món được phủ kín một màu đỏ như máu. Và mặt Hắn lấm lem như một tên hề. Hắn đứng giữa Bùng Binh chợ rất đông người.. Khó có thể h́nh dung, một giáo sư hôm qua nay trở thành tên hề như vậy. Hắn nói “cảm ơn các em‘ những học sinh vừa giúp Hắn xóa đi cái tội “phản cách mạng” rồi trở về trường, Hắn chạy xe như ma rượt.

Dĩ nhiên là Hắn bị làm kiểm điểm và đưa ra phê b́nh trước hội đồng Giáo Sư, cũng chẳng chết ai ...Hắn nói đó là lỗi trời ơi.. không mấy ai tránh được.. Chỉ ở một nơi, một chỗ, sự thay đổi tiếp diễn…chồng lên nhau. Thực hư, trắng đen, xanh đỏ…chồng lên nhau, sự khai trừ tách biệt là không thể được, nó sẽ lẫn lộn hiện diện một thời gian nhất định, không thể một sớm một chiều xóa bỏ tất cả được, chưa nói đến những thứ ở trong tim, trong lồng ngực và trong đầu.

Chiều Hắn trở về nhà, Vân -vợ Hắn- đón Hắn ở đầu hẽm 15 Quang Trung, bên chân có đủ 4 đứa con, Hắn cười:

-Hôm nay em và các con đón anh…đông vui thế này.

Nụ cười chợt tắt, khi Hắn nh́n mặt vợ đầy u uẩn:

-Có ǵ vậy em ?

-Họ..

-Họ làm sao..?

Vân nói một hơi, không ngừng, như muốn chạy trốn sự thật:

-Một toán cán bộ đến nhà....Họ thu hết sách, đĩa nhạc và ba cái vali gỗ của anh.. Họ nói có lệnh ghi..”đích danh” tên anh và “đích thị” địa chỉ này.. H́nh như có người chỉ điểm, họ lấy sạch kể cả tập thơ Tố Hữu mà anh đang đọc, chất đầy mấy xe ba gác .. Trước khi đi.. một cán bộ nói 'lệnh phải tiêu hủy văn hóa đồi trụy, nô dịch.. tay sai bọn Mỹ Ngụy'. Ông ta đi một ṿng, quan sát …từ bếp lên nhà trên, khi chắc chắn là không bỏ sót 'Chúng tôi sẽ kiểm tra.. nếu có tài liệu.. chống Cách Mạng.. chống chế độ chúng tôi sẽ trở lại' và quăng lại một câu xanh dờn 'không trốn thoát nổi đâu' ..

Vợ Hắn dừng lại, lo lắng hỏi Hắn:

-Bây giờ ..làm sao hở anh..

Hắn trấn an:

-Chẳng sao cả….mất cả nước rồi…tiếc chi những thứ đó.

Nhưng thật t́nh, mất bản thảo mà Hắn viết trong bao nhiêu năm, mất số sách mà Hắn dành dụm mua từ năm 16 là mất cả cuộc đời. Hắn cố nuốt đắng cay vào ngực:

-Anh sẽ viết lại, mua lại.. nhất là số điă hát cổ điển mà Ba em đă cho em mang theo từ ngày em theo anh.

Hắn bồng đứa út, cả gia đ́nh ngược con hẻm trở  vô. Hắn nh́n căn nhà trống trơn… ḷng thấy ngậm ngùi.

Mỗi lúc đồng nghiệp của Hắn trở về đến trường nhiều hơn, học sinh cũng đông hơn, năm học tiến đều như cán bộ N mong muốn. Những ngày giáo sư vật lộn với năm học, với công tác Văn hóa th́ bác sĩ –không di tản– ở bệnh viện Phan Rang, làm việc cả ngày lẫn đêm. Quân CS bị thương ở Cà ná, Phan Rí.. chở ngược ra, cộng với số bị thương do máy bay oanh kích dọc quốc lộ từ Cam ranh, bị ở Du long, cao điểm 105, 300, Kiền kiền..…, bệnh viện tràn ngập thương binh CS. Bác sĩ đă cứu họ, gần như quên mất họ là người chiếm đóng mà trong chiến tranh, đó là kẻ thù .

Cuối tháng 6, mỗi giáo sư, bác sĩ.. đều được nhận một b́ thư, rất sang, rất tư bản, trong b́ thư là thiệp mời in bằng quay roneo, khá sạch. Nội dung : Mời đến Pḥng Giáo Sư trường Duy Tân lúc 8 giờ ngày tháng  năm, mục đích "nghe báo cáo về nền văn học xă hội chủ nghĩa”.

Pḥng Giáo Sư được trang hoàng, một màn màu đỏ, chiếm gần hết bức tường hướng tây, phía trên có treo câu ”Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh” phía dưới đính hai lá cờ Đỏ, và Xanh Đỏ sao Vàng, một tượng bác hồ bằng thạch cao…một bàn dài, làm bằng hai cái bàn học sinh ghép lại, phủ khăn, cũng màu đỏ, đó là bàn chủ tọa. Khi buổi họp bắt đầu, có 7 cán bộ ngồi trên chiếc bàn này nh́n xuống, phía đối diện, phần c̣n lại của căn pḥng có khỏang 60 giáo sư, bác sĩ ngồi ngay ngắn, yên lặng .. nh́n lên.

-Tôi xin giới thiệu.. đồng chí  C, nhà văn Mặt Trận, đồng chí X nhà thơ từ A vào, đồng chí Q đoạt giải Nguyễn đ́nh Chiểu…và cuối cùng -người sẽ nói về đề tài hôm nay- tôi là B, nhà văn.

Hắn nhớ có đọc đâu đó văn và cả thơ của cán- bộ- nhà -văn B. Ông có một tác phẩm, một truyện dài khá khá nổi tiếng..trước đây. Hắn và bằng hữu mê văn chương chữ nghĩa như Hắn- chuyền nhau đọc, v́ đó là tác phẩm –đặt hàng- của Đảng CS, tính tuyên truyền nhiều hơn tính văn học, thời đó không hẳn cấm đọc, nhưng rất ít người muốn đọc.

Cán-bộ-nhà–văn B nói nhiều, rất nhiều về “gia tài đồ sộ “của nền Văn học XHCN, tinh ưu việt, nhân bản v..v..khi nói đến văn học Miền Nam, cán bộ nhà văn B, phân tích tính thiếu nhân bản, tính lai căng, tính viễn mơ …và cuối cùng là tính phản động lộ liễu, trắng trợn, cái thối rữa của “bọn bồi bút” Ngụy quyền và đế quốc Mỹ.

Cứ nói chừng một giờ, th́ “các đồng chí ,chúng ta giải lao 15 phút“. Thời gian này, 7 cán bộ, ngồi ở bàn dài phủ khăn đỏ, bước xuống, mỗi người tiếp xúc với một nhóm bác sĩ, giáo sư thính giả.. Những cán bộ này trao đổi những vấn đề mà thính giả thắc mắc. Họ tạo được không khí thân thiện, cởi mở đến nỗi có vài giáo sư vỗ vai, bắt tay, nói cười ồn ào hết sức tự nhiên với cán bộ CS. Giáo sư Đ, tóc mới hớt rất ngắn, cái nón tai bèo lũng lẳng sau lưng, và chân mang dép râu… tranh luận về văn học XHCN.. như một cán bộ CS thực thụ, thậm chí c̣n lấn lướt. Bác sĩ K cũng na ná.. chỉ thiếu cái nón tai bèo. Hắn nghe loáng thoáng từ ngày hôm trước, mục đích của buổi tập họp c̣n là ”xem thử trí thức Miền Nam là người thế nào”. Hắn chột dạ, có gần phân nửa giáo sư, bác sĩ mang dép râu, vài người c̣n có cả nón cối, nón tai bèo. Trí thức Miền Nam tự nguyện đồng hóa và nhanh chóng ḥa nhập.. cho dù vài ngày trước sợ CS đến nỗi phải cướp xe mà chạy.

Hắn nghe đâu đó tiếng cười của đồng nghiệp như tiếng xé gió của lưỡi kíếm thép, đâm ngang trái tim nhọc nhằn của Hắn. Trí thức Miền Nam - nhất là nhà giáo, nhà sư phạm, người thầy, những người phải có nhân cách… 7 cán bộ CS kia sẽ nghĩ ǵ, nghĩ thế nào về họ !

Câu nói cuối cùng của nhà-văn-cán-bộ B, mà chắc suốt đời Hắn sẽ không quên:

-Tôi thấy các anh mang dép râu, những đôi giày sang trọng hôm qua các anh mang, lúc này các anh bỏ ở đâu ? Tại sao ? Chúng tôi cần thay đổi trong chính trái tim chứ không cần sự thay đổi h́nh thức có tính cách t́nh thế... không có qui luật nào khẳng định.. ai mang dép râu là Cách Mạng cả..

 Hắn bịt tai, không đủ can đảm nghe tiếp..

 

Khoảng  tháng 7, như đă  xong năm học, tàn tích văn hóa đồi trụy đă sạch, bệnh viện cũng đă xong nhiệm vụ, không c̣n nhiều thương binh như trước.

Buổi sáng cán bộ N đến, tập họp giáo sư biệt phái vạ pḥng họp. Cán bộ N sau khi đă cảm ơn sự có mặt “kịp thời" và “đúng lúc" và:

-Sự cống hiến nhiệt t́nh .. của các đồng chí.. Đảng và Cách mạng sẽ ghi công.

Thành phần “biệt phái” của Duy Tân là trên dưới 10 người, ngồi yên lặng, chờ đợi. Một chiếc xe Lam chạy vô sân trước pḥng Giáo sư, họ bỏ xuống những cái túi.

Cán bộ N, nói tiếp:

-Anh em.. phải đi học tập chính sách.. Đây là việc b́nh thường.

Như để trấn an:

-Thời gian học chính sách.. hơn một tháng thôi..

Điều mà Hắn  chờ đợi đă đến:

-Ngày mai –đúng 8 giờ – các anh em có mặt ở trường Nông Lâm Súc.

Hắn và các đồng nghiệp biệt phái như Hắn được chính cán bộ N trao tận tay một bao thư 3.000đ [?] và một bao gạo 30 kg mà chiếc xe Lam vừa chở đến.

-Các anh đem về cho vợ con…

Hắn tần ngần, nỗi ngậm ngùi nặng trĩu nơi ḷng.. rồi sốc bao gạo lên vai và bước nhanh ra khỏi cổng trường. Hắn bỏ lại sau lưng nơi biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, biết bao khuôn mặt học sinh thân thương. Hắn bỏ lại sau lưng chính cuộc đời Hắn. Đó là những bước cuối cùng, Hắn không c̣n  trở lại ngôi trường thân yêu này lần nào nữa.

 

Xem tiếp phần 3

 


 

art2all.net