chu trầm nguyên minh

 

BÀI HOAN CA Ở A.38

Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản

Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh

Tặng Vân và các con thân yêu

Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi

 

Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013

Phần 3

 

Buổi chiều th́ Khánh đến, cậu ta đem đến một balô đầy sách, báo.

-Mai anh đi ..”học tập chính sách” phải không ?

Hắn ngạc  nhiên..

-Sao em biết ?

Không trả lời câu hỏi.

-Biết anh thích đọc, em đem tặng anh những thứ này.. toàn sách báo Cách Mạng không đấy.

Hắn lấy một tờ báo.

-Thơ..truyện..kư..đủ bộ “tam sên “..ở đâu ra mà em có vậy ?

-Em xin bên văn hóa..

-Cảm ơn em ..đúng là thứ anh thích và cần trong lúc này.

Khánh là chú bộ đội Cụ Hồ, người được biệt phái theo toán Xóa Xóa-Vẽ Vẽ của Hắn, một trí thức trẻ, rặt Bắc Kỳ. Khánh và Hắn, lúc nghỉ, thường tâm sự với nhau, đủ thứ chuyện, dần dần thân thiết như anh em. Thỉnh thoảng Khánh nhét vào xách của Hắn mấy bánh lương khô.

-Anh đem về cho mấy đứa nhỏ.

Và ngược lại, Hắn mua thuốc chữa bệnh sốt rét kinh niên-nhất là thuốc nhức đầu- cho Khánh, tất cả giao thiệp giữa Hắn và Khánh đều diễn ra lúc công tác. Khánh chưa đến nhà Hắn bao giờ, người ta chưa chấp nhận  một bộ đội cụ Hồ giao thiệp với Ngụy quân Ngụy quyền.

Khánh thuộc thành phần bộ đội chủ lực có mặt từ những ngày đầu Mùa Hè Đỏ Lửa ở Quảng trị 1972. Có lần Khánh đùa với Hắn:

-Giai đoạn 1, bên em đánh bên anh chạy…

-Bên cậu lấy thịt.. đè người làm sao chịu nổi.

-Lúc bên anh phải rút qua cầu Thạch Hăn.. bên em đă mệt đứ đừ… sao c̣n chạy nữa vậy ?

-Đối diện gần 30.000 quân…liều chết bên cậu …đâu phải  chuyện dễ..

-V́ vậy .. bên anh chạy hai km nữa và trụ bên kia bờ Mỹ Chánh.

Hắn bực.

-…Ai chạy..?

-Không chạy..?

-Rút chiến thuật đấy.. chú em.

-Rút chiến thuật và đợt hai ..phản kích ?

-Đúng, đợt hai, bên anh đánh bên em chạy  té khói.. luôn..

Hắn và Khánh, bỗng nín lặng.

-Chết nhiều qua anh nhỉ.

-Hy sinh chứ…

-Hy sinh..

-Đúng..cả hai bên..

-Máu đỏ gịng Thạch Hăn.

-Máu của anh em ruột thịt hai miền …

 

Đây là lần đầu tiên Khánh đến  nhà Hắn.

-Anh cố giữ ǵn sức khỏe.

-Em khỏi lo.. anh chỉ học tập chính sách..ở Nông Lâm Súc đây thôi.

Khánh yên lặng.

-Em cũng mong như thế.

Rồi nh́n sang vợ Hắn.

-Chị c̣n một ḿnh.. với mấy cháu….

Hắn lờ mờ thấy như có vấn đề  ǵ đó Khánh muốn nói mà không nói được.

-Có thể anh về sẽ không gặp em.

-Em nói sao ?

-Em sắp chuyển.. về Bắc.

-Chừng nào ?

-Nay mai thôi.

-Thế là quá tốt, bà cụ và cả nhà không đang mong em về đó sao.

-Dạ..

Khánh ra về, để lại cho Hắn cả cái balo mà Khánh đă mang trên lưng suốt đường Trường Sơn vào Nam, cái balo thấm đẫm mồ hôi và máu của chính Khánh …Hắn biết đây là kỷ vật mà Khánh yêu quí nhất, giữ ǵn nhất.., nay Khánh trao cho Hắn, rơ ràng, Hắn và Khánh –cho dù đó là bộ đội cụ Hồ, cho dù đó là một Đảng  viên CS, cho dù đứng bên kia chiến tuyến.. cho dù là ai, Hắn với Khánh cùng mang trong người ḍng máu Việt, Hắn nghĩ chẳng có ǵ khó trong việc ḥa hợp dân tộc, thống nhất ḷng dân trong tương lai. Đất nước sẽ qua một thời khó khăn nhất định, đó là qui luật xă hội phải gánh sau cuộc chiến tương tàn, vấn đề ở đây là bên thắng cuộc đi con đường nào, bằng chính sách nào …để đến đích và có muốn đến đích hay không [?]

Khánh cố vui:

-Em mong anh..

-Mong anh thế nào?

-Như.. Papillon.

Khánh nắm chặc tay Hắn trước lúc giă từ. Hắn nh́n theo, lưng của Khánh được che bởi chiếc áo bộ đội bạc màu, chiếc nón cối như bám cứng trên đầu, đôi dép râu… vẫn y  nguyên như lúc Khánh từ T.54 nhảy xuống, bước những bước đầu tiên trên thành phố này. Hắn xót thương, viên đạn c̣n nằm trong đầu Khánh.. có thể do chính đồng đội Hắn bắn ở đoạn Đại Lộ Kinh Hoàng - Mỹ Chánh - Thạch Hăn của Mùa Hè Đỏ Lửa 1972.

Thời gian c̣n lại của buổi chiều, Vân chuẩn bị mọi thứ như cho người đi xa, cái balo Khánh để lại nhét đầy quấn áo, thuốc chữa bệnh thông thường, thuốc Ruby Queen, thức ăn khô và tất cả các tờ báo Khánh đem đến lúc chiều.

-Trời đất… em cho anh đi luôn chắc..

-Em chuẩn bị cho t́nh huống xấu nhất..

-Là sao..?

-Là anh không phải học chính sách..mà đi cải tạo.

-Trời ạ..cán bộ N nói rơ ràng ..ai cũng nghe chứ đâu phải ḿnh anh..

-Anh tin họ à…ai biết  được.. lời họ nói hôm nay với ngày mai..

-Em đa nghi quá thôi

-Họ sử dụng anh v́ t́nh thế bắt buộc. Họ dùng anh để tập hợp lực lượng học sinh để làm công tác họ cần phải làm. Và để hoàn tất năm học.

..Vợ Hắn thở rồi tiếp:

-Năm học đă xong, cờ Ba Que đă xóa, đồng nghiệp của anh đă trở về, cho dù họ di tản, nhưng họ không phải là ngụy quân....

Hắn vẫn giữ lập trường tin chắc “học tập chính sách ở Nông Lâm Súc…’  như lời cán bộ N nói là đúng.

-Chẳng lẽ…

-Anh cứ tin… c̣n em th́ không..

Hắn bâng khuâng, nhưng vẫn để lại nhà một ít lương khô cho vợ con, Hắn chột dạ.

-Nếu điều đó xảy ra..

-Ví dụ nó xảy ra.. anh cho em biết em phải làm ǵ ?

Hắn chưa chuẩn bị cho t́nh huống này.

-Anh là trung úy biệt phái.

-Đúng nhưng anh đă ..

-Tích cực.. phục vụ cho cách mạng 3  tháng phải không ?

-Phải.

-Ba tháng của anh..không là ǵ cả.. Họ dùng anh ở giai đoạn  họ cần…..Bây giờ th́ họ không cần nữa,  chanh đă khô nước rồi, anh trở thành… thừa  và anh là ai ? Phải xác nhận lại như đúng với sự thật anh đă có..

Hắn và Vân, cả hai trằn trọc cả đêm không ngủ được. 3giờ sáng, Hắn trở dậy, châm điếu thuốc, nh́n vợ và 4 đứa con đang ngủ. Hắn quặn ḷng, ngày mai một ḿnh Vân  sẽ phải bươn chăi  nuôi con.

-Anh không ngủ..?

-Anh ngủ không được..

Vân cười, h́nh như muốn xua đi những lo âu.

-Hồi chiều Khánh chúc anh những ǵ  anh nhớ không ?

-Ư em…..

-Nó chúc anh như Papillon.

Hắn nhớ, trước lúc chia tay ra về, Khánh nói như thế.

-Anh… đừng vượt ngục như tù khổ sai….nhưng  phải mạnh mẽ lên mới được.

-Anh..anh..đang mạnh mẽ đây thôi.

-Em biết …và chắc cHắn anh không thua papillon ..anh sẽ chiến đấu tới cùng.

Vân xuống bếp pha cà phê, dấu nụ cười theo ḍng nước mắt vừa trào ra trên mặt. Buổi sáng đến, không b́nh thường.

 

Xem tiếp phần 4

 


 

art2all.net