Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh Tặng Vân và các con thân yêu Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi
Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013 Phần 22
Sau buổi Sinh Hoạt hàng đêm, như thường lệ Hắn bước nhanh về hướng tây, bên kho lương thực. Hắn lấy hai cái tạ tay làm bằng ciment, Hắn bắt đầu tập. Thời khóa biểu Papillon đều đặn như vậy. Hắn hít sâu.. thở dài theo nhịp tập. - Anh khối trưởng. Hắn giật ḿnh khi nh́n cán bộ Hùng đứng một bên lúc nào không hay. - Cán bộ.. - Khỏe …dữ hê .. Hắn đặt hai cái tạ xuống đất, đứng thẳng, chờ cán bộ Hùng ra chỉ thị. - Có tin vui cho anh. - Tin vui ǵ thế, cán bộ ? - Mai…về. Hắn không hiểu : - Mai…về ? Cán bộ Hùng nói nhanh: - Th́ về với vợ con … - Tôi được thả hả cán bộ ? - Được trở về .. chứ không phải được thả .. Cán bộ Hùng cười hiền: - Nói như vậy là chưa tiến bộ. Hắn run run: - Thật hả…cán bộ.. Cán bộ Hùng không trả lời. - Cả anh N nữa. Hắn càng mừng hơn. - Cảm ơn cán bộ. - Tuyệt đối bí mật. - Tôi hiểu. - Đừng để anh em ở lại xao động. - Tôi hiểu. Cán bộ Hùng đưa tay, hai bàn tay siết nhẹ. - Chúc khỏe. Cán bộ Hùng từ giă Hắn, bước vội về hướng Trung Đoàn. Hắn ba chân bốn cẳng về pḥng, dáo dác t́m anh N nhưng không thấy anh N đâu cả. Thời gian này, trại viên tự do, đa số súc miệng đánh răng.. Đèn chỉ được thắp sáng đến 21 giờ thôi, từ đó trại viên phải ngủ. Hắn bước ra phía sau, anh N đang lùi khoai lang trong bếp. Hắn nói nhỏ: - Em với anh… mai về. - Chú nói cái ǵ ? - Em nói anh em ḿnh được thả. Anh N run giọng: - Ai nói ? - Cán bộ Hùng… Ông ấy vừa báo với em. - Thật không ? - Em nghĩ là thật .. sáng mai.. - C̣n ai nữa ? - Em không biết. Trước khi quay về pḥng, Hắn nói: - Anh, anh nhớ bí mật. - Anh biết rồi. Hắn cố b́nh tỉnh, không hé lộ trạng thái khác lạ hơn mọi ngày. Hắn lấy trong cái balô - của Khánh tặng - một bị thuốc cảm cúm, sốt rét và ra khỏi pḥng. Người sĩ quan già đang phủi chiếc chiếu, chuẩn bị ngă lưng, chợt thấy Hắn: - Anh Khối Trưởng.. Hắn nói nhanh: - Vừa rồi nhà tôi có gởi vô ít thuốc, tôi gởi anh.. - Anh khối trưởng giữ lấy để pḥng thân… - C̣n nhiều, phần tôi có rồi. Hắn nhét vào tay người sĩ quan già, rồi bước ra khỏi pḥng. Hắn đến chỗ Hạt Mè. - Hí hoáy cái ǵ đó, viết thư cho vợ hả ? Hạt Mè nh́n Hắn ngạc nhiên: - Có ǵ .. mà dẫn xác đến giờ này ? Hắn cướp lời: - Có cái này cho cậu. Hắn ném gói thuốc lên cái túi trên đầu chiếc chiếu và ngập ngừng. - Tớ về đây. Hắn muốn nói cái gi đó với Hạt Mè nhưng không nói được. Hắn quay đi. Đèn đă tắt, đêm tối choàng kín không gian. Hắn lầm lủi bước. Không có cuộc chia tay nào, kể cả cuộc chia tay mà ḿnh mong đợi, là không buồn. Ḷng Hắn ngậm ngùi. Buổi sáng đến và diễn ra b́nh thường. Hắn hồi hộp chờ, anh N tay chân như luống cuống, anh không giữ được b́nh tỉnh như Hắn. Khi mặt trời lên quá một sào, trại viên chuẩn bị đi học th́ cán bộ Hùng xuất hiện và nói lớn. - Anh Khối trưởng, tập họp khối. Anh em bất ngờ, v́ buổi sáng không bao giờ tập họp để cán bộ phổ biến. Cán bộ Hùng: - Khẩn trương lên. - Anh em.. khẩn trương.. Khi khối đă vào hàng chỉnh tề, cán bộ Hùng đứng bên tấm bảng, mà hàng đêm Hắn đứng trong giờ Sinh Hoạt . - Các anh nghe đây. Hôm nay có một số trại viên phải đến một nơi học tập mới. Cán Bộ Hùng lấy tờ giấy từ túi áo ra. - Ai có tên th́ ra khỏi hàng, thu xếp đồ cá nhân, chuyển trại. Và đọc to: -P.m T, N.v N… Anh em không có tên, tiếp tục công việc như thường lệ. Hắn về pḥng, anh em bu quanh từ giă.. - Anh Khối Trưởng đi mạnh giỏi. - Anh khối Trưởng cầm cái này pḥng khi cảm cúm. - Anh Khối Trưởng .. Hắn cuộn chiếc chiếu quanh balô, xốc lên lưng và bước ra khỏi pḥng. Hắn nh́n khắp nơi, nh́n anh em, nhưng không thấy một ai. Hắn phải xa nơi này, xa anh em, xa những giọt mồ hôi đắng cay của cuộc đời. Anh H ngơ ngác, líu giọng hỏi anh N : - Có chuyện ǵ.. chuyện ǵ ? - Chuyển trại.. - Trại nào ? Ở đâu ? - Không biết. Cán Bộ Hùng ra lệnh : - Anh T và N theo tôi, số c̣n lại lên lớp. Ở sân trước Trung Đoàn đă có một số chuyển trại như Hắn. Một cán bộ ra lệnh: - Các anh tập họp.. Tất cả tự giác vào hàng. - Tôi đọc tên ai, người đó la 'có' và ra khỏi hàng tập họp bên trái. Cán bộ đưa tay chỉ khoảng đất trống. - Nguyen Van P, Tu Minh K, Pham M T,… Tất cả có 58 tên trại viên “chuyển trại “. Có đứa mặt mày hớn hở, có đứa lo âu, có đứa trầm ngâm… Như vậy trong số 58 trại viên, có người biết “được thả” như Hắn, có người không biết, cứ nghĩ là chuyển trại. - Các anh kiểm tra lại, coi có c̣n quên cái ǵ hay không. Nhiều người trả lời: - Không. - Các anh xếp hàng hai, đi theo chúng tôi. Hai cán bộ đi trước, 58 trại viên theo sau, về hướng cửa Bắc. Lúc đi ngang “Giảng Đường”, trại viên đang học nh́n ra. Có một vài cánh tay đưa lên, vẫy từ biệt. Số phận của những cuộc đời, cả của Hắn, ngày mai sẽ ra sao [?] Không có ǵ làm cơ sở để bảo đảm câu trả lời cả. Khi qua khỏi chiếc cổng, ngăn cách giữa khu A.38 và bên ngoài, một cán bộ cười cười : - Các anh sắp gặp lại vợ con, sướng nhe.. Và giải thích: - Các anh sẽ ở trại “Bồi Dưỡng” một tuần.. rồi có xe đưa về địa phương.. Hai cán bộ dẫn đường bàn giao 58 trại viên cho cán bộ trại Bồi Dưỡng và đưa tay giă từ. - Chúc các anh về địa phương ”tiến bộ’.
Trại Bồi Dưỡng h́nh thành trên khuôn viên một nhà máy cưa gổ rất rộng, ngày nay chỉ c̣n lại dấu vết máy móc, gỗ thành phẫm và chưa thành phẩm đă bị lấy đi. Nhà máy cưa lợp tôn, trống hoắc, người ta ngăn nó ra thành từng ô h́nh chữ nhật làm nhà kho, pḥng ngủ và bếp nấu ăn. Trong bếp treo bắp khô, lủng lẳng trên 2 cái ḷ đặt 2 chảo đại đang nghi ngút khói. Cán bộ trại Bồi dưỡng ở trong những ô chữ nhật này. Băi chứa gỗ thô chưa cưa xẻ, một góc trở thành sân Bóng Chuyền, ở giữa cắm một cây sắt tṛn cao chừng 7m làm cột cờ, trên đỉnh có lá cờ Đỏ Sao Vàng c̣n mới, đang bay phần phật trong gió.
Đối diện với nhà máy là một dăy nhà, áng chừng xưa
kia dành cho công nhân ở, kho chứa gỗ thành phẩm trước khi xuất ra thị
trường. Khu này có hai pḥng đặc biệt, một ở phía tây, gần con đường Xe
Trâu, rộng nhất, bên trong kê bàn ghế học sinh, phía trên có cái bục cao,
y như một Lớp Học. Ở đầu c̣n lại của dăy nhà, có một pḥng lớn được ngăn
làm hai pḥng nhỏ, trong mỗi pḥng có cái bàn nhỏ và chiếc giường tre . - Xin kính chào các bạn… Các bạn có khỏe không ? 58 cái miệng la to : - Khỏe. - Vậy là tốt rồi. Và tiếp : - Tôi xin “long trọng “ [cười] giới thiệu với các bạn [quay qua vỗ vai] đ/c Tú… đ/c Mai.. đ/c Gái.. [cười toe toét, Trai mà tên Gái] đ/c… và tôi đ/c Ung van Minh, trưởng trại Bồi Dưỡng A.38. Trưởng trại đứng lại nơi cái bục cao, 8 cán bộ c̣n lại xuống ngồi với trại viên. Cán bộ trưởng trại, nói, cười .. pha chút giễu cợt .. giống Cán Bộ Đời 68… - Chúng tôi hân hạnh được chào các bạn, được diện kiến kẻ thù năm xưa nay trở thành bằng hữu.. Nh́n khắp lượt.. - Sự có mặt của các bạn hôm nay, ở đây, trong căn pḥng này, đă nói lên một điều. Các bạn là những người trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp sức cách mạng đến thành công hôm nay. Các bạn có nhân thân tốt, cũng có thể đă đổ máu góp phần nhuộm đỏ lá cờ Tổ Quốc. Các bạn là những người đầu tiên mà chúng tôi tiếp ở trại Bồi Dưỡng này. Người cán bộ cười vui. - Từ giờ phút này các bạn tự do có.. giới hạn. Các bạn có thể đi bất cứ đâu, nhưng phải trở về đúng Giờ Cơm và đúng Giờ Ngủ. Chúng tôi có nhiệm vụ “nuôi thúc", bồi đắp sức khỏe cho các bạn một cách tốt nhất trước khi các bạn trở về.. bồng vợ lên giường. Có tiếng trại viên: - Em chưa có vợ, cán bộ ơi. - Th́ bắt con bồ.. thế.. - Em chưa có bồ.. Cán bộ trợn mắt: - Chưa có bồ.. chết sướng hơn. Cả pḥng cùng cười. Đây là lần đầu tiên trại viên được vui thoải mái kể từ sau ngày tŕnh diện, được nghe một cán bộ CS nói năng “nghe được”. Đó là một chiêu mới, một cách cảm hóa hay một âm mưu…? Nhưng cho dù thế nào, anh em trại viên thấy như đă về đến nhà. Cán bộ nói tiếp : - Anh em nào.. không chờ.. nổi th́ nHắn vợ hay bồ vô… Ta có đến hai pḥng Hoa Chúc.. tha hồ.. - Thiệt hả cán bộ ? - Thiệt 100%, ở cuối dăy nhà này, chúng tôi chuẩn bị sẵn cho các bạn… Trại viên lao nhao .. - Đông thế này.. hai pḥng sao cho đủ.. cán bộ ? - Th́.. đánh nhanh.. rút lẹ… Đợi cơn hưng phấn hạ xuống : - C̣n bạn nào.. không nHắn được.. th́ gắng mà đợi.. ít cũng 7 ngày. - Bảy ngày ? - Đó là thời gian tối thiểu. Cũng có thể lâu hơn… Cán bộ hạ giọng: - B́nh tĩnh chờ, v́ có đẩy trái đất đi nữa, thời gian vẫn cứ trôi qua như đă từng trôi qua.. bao đời. - Đúng. - Thời gian vẫn vô t́nh trong nỗi đợi chờ. - Đến phiên anh phó của tôi nói chuyện với các bạn. Anh phó người cao ráo, khuôn mặt chữ điền khá đẹp trai. - Tôi xin tự giới thiệu, trại phó trại bồi dưỡng, chuyên mổ lợn giết ḅ, nói chung là trực tiếp “nuôi quân". Chúng ta được ở trên duyệt, 2 ḅ.. 3 heo. Nhiệm vụ phải “giết sạch” và "ăn hết”. Các bạn và chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này.. Trại phó trao đổi với trại trưởng, rồi kết luận: -Các bạn về pḥng, ổn định chỗ ngủ, tổ chức biên chế, nhất là có tổ “anh nuôi” 12 người. Tôi sẽ làm việc trực tiếp với 12 người này. Hắn là khối trưởng duy nhất trong 58 người nên buộc phải làm khối trưởng khối 58, tổ phó là N bên khối đại úy… Cán bộ và tổ anh nuôi kéo nhau ra cánh đồng, liền kề trại cưa, giết heo. Lớp ram, lớp kho với trứng vịt và đặc biệt là cái chảo đại hầm bộ xương với cà rốt, khoai tây, trái su..… Buổi trưa, bữa cơm đầu tiên, cơm được sới ra đầy một cái soong lớn, cán bộ cùng trại viên tự bới cơm, tự chọn thức ăn. Tất cả đều ăn đứng, vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện. Trại viên sau bao tháng thiếu thịt, nay có thịt nên ăn hung lắm. Buổi chiều, sức ăn vẫn không giảm nhưng cái chảo hầm xương vẫn không “ăn hết". Tối đầu tiên, cán bộ cùng trại viên ngồi bệt quanh cột cờ hát những bài ca cách mạng. Đúng 21 giờ là phải vào pḥng, 30 phút cho cá nhân. Đúng 21g30 điện cúp, tất cả phải ngủ. Đó là thời khóa biểu buổi tối. Buổi sáng thức dậy 5g, tập thể dục, vệ sinh cá nhân, xuống bếp tự múc cháo, tiêu chuẩn mỗi người một tô lớn hay hai chén nhỏ. Ăn đứng. Ăn xong là tự do. Có trại viên đi ra tới QL1, gởi thư hay ăn tô phở tiếu. Có người ôm quần áo băng đồng ra tắm ở con sông nhỏ “nước trong xanh" cách trạị hơn 3km, hay nằm trong pḥng đọc báo giải phóng. Cũng có nhóm đánh bóng chuyền. Chỉ có tổ anh nuôi là khổ, đi chợ, nấu ăn, dọn rửa nhà bếp và giết heo, mổ ḅ.. Ngày thứ hai mổ ḅ, con ḅ đực một năm rưỡi tuổi, thịt mềm, đỏ au.. và đủ món ḅ cho ngày thứ 2, thứ 3, lấn sang sáng ngày thứ 4. Đến ngày thứ 5 th́ tất cả đều ngán thịt. Hắn ‘triệu tập" buổi họp đột xuất, gồm 4 tổ trưởng và khối phó. Sau khi thông qua, Hắn lên văn pḥng gặp cán bộ trưởng trại. - C̣n một ḅ, hai heo… mà anh em th́ đă ngán thịt. Cán bộ nói: - Có ngán cũng phải “tiêu thụ” cho hết thôi. - Anh em đề nghị để lại cho cán bộ trại. - Không được, tiêu chuẩn của các bạn, các bạn phải xử lư. - Nhưng.. - Thôi, đ/c khối trưởng về đi. Tôi cần trao đổi với tập thể cán bộ trại rồi sẽ trả lời. Hôm sau, ngày thứ 5 ở trại, cán bộ có lệnh “tất cả trại viên nộp lên bếp trưởng tất cả Lon, ca, hộp…có thể đựng thịt ram khô.” Kẻ có người không, tổng kết có 11 lon gui-gô, 7 lon sữa ông thọ, 4 lon bằng nhựa xanh…vị chi 22 lon, thiếu 36 lon nữa mới đủ 58. Cán bộ trưởng trại tuyên bố: - Phải ra chợ SM mua cho đủ… Chiều ngày thứ 6, tất cả trại viên tập họp ở pḥng Học Sinh, cán bộ trưởng trại đứng trên bục nh́n xuống - Được lệnh sáng mai các bạn bắt đầu về địa phương. Các bạn lần lượt rời khỏi nơi này… Không biết sao, cán bộ không tếu, vui như mọi khi. - Tôi biết các bạn giận cách mạng, thậm chí thù không đội trời chung. Hoàn cảnh lịch sử cay nghiệt nó bắt chúng ta phải như vậy, cả dân tộc phải chịu như vậy… Tôi và các bạn bị cuốn theo bánh xe lịch sử…. Tất cả đều yên lặng, căn pḥng như không có tiếng gió thổi, im phăng phắt. Người cán bộ bỗng dứt khoát. - Các bạn bất măn, căm thù cách mạng, các bạn cứ chưởi cho hả giận. Các bạn hăy hét to lời nguyền rủa, càng to càng tốt. Chúng tôi sẵn sàng nghe, sẵn sàng chấp nhận, chỉ với một mong muốn, khi về địa phương th́ các bạn không c̣n ǵ ấm ức để phát ngôn nữa. Nếu các bạn không xả hết ấm ức ở đây th́ về địa phương phải cắn chặt răng lại. V́ nếu không, th́ tôi đoan chắc rằng các bạn sẽ trở lại A.38, mà điều đó th́ chúng tôi không mong muốn. Ngừng một chút rồi tiếp: - Ở địa phương, hoàn toàn không phải ở đây, nên các bạn tốt nhất là yên lặng.. như chúng tôi có lúc, có nơi cũng phải ngậm miệng. Chúng tôi mong các bạn và gia đ́nh các bạn vượt qua giai đoạn gian khó này và chúng tôi không mong gặp lại các bạn ở đây. Dĩ nhiên là trại viên dù có căm thù cũng không dám chưởi như cán bộ khuyến khích. Sáng ngày thứ 7, chuyến xe đầu tiên đưa 15 người về hướng Nam, chuyến thứ 2 chở 17 người về hướng Bắc, có Hắn và anh N. Như chuyến trước, đích thân cán bộ trưởng trại Bồi Dưỡng trao cho mỗi người một lon gui-go thịt, và xiết tay từ giă. - Chúng tôi xin gởi về cho các cháu. Xe lăn bánh. Lúc chạy qua con đường mà lúc chưa được thăm nuôi, vợ con cha mẹ trại viên đứng gọi chồng, gọi con, kêu cha.. Hắn đứng lên, nh́n rơ dăy cầu tiêu mà có lần Hắn cổi truồng tồng ng̣ng chờ tiếng vợ gọi. Xe qua Tuy Phong, Cà Ná, Phú Quí, cầu Đạo Long, Chợ Phan Rang, Duy Tân, Bồ Đề, NLS, Tháp chàm.. , anh N lo lắng: - Họ chở ḿnh đi đâu vậy cà.. Xe rẽ trái, chạy qua cánh đồng hẹp.. rồi dừng lại trước cổng làng Phước Thiện. Anh N và Hắn cùng 6 người nữa, được đọc tên, xuống xe đứng thành hai hàng.. Cán bộ trên xe bàn giao người cho cán bộ dưới đất, rồi xe quay lui chạy trở lại con đường xuyên cánh đồng hẹp mà xe vừa chạy qua… Một cán bộ mặc quần kaki xanh, áo sơ mi trắng, nhưng đầu đội nón cối, chân mang dép râu.. - Anh kia, nh́n cái ǵ ? Hắn giật ḿnh. - Thưa.. đứa học tṛ.. - Học tṛ.. Bây giờ anh không c̣n tư cách làm thầy nữa, hiểu chưa ? Và ra lệnh : - Đi theo tôi. Tám người ngơ ngác, e sợ, im lặng đi.. Một vài người dân đứng bên đường nh́n tám trại viên, với khuôn mặt e dè, sợ hăi.. - Tất cả vào đây.. Cấm ra khỏi cửa này, nếu trái lệnh, bắn bỏ. Đó là căn nhà trệt, xây gạch, mái ngói màu đỏ, cái kiềng nhà bằng đá xanh, rất cao. Sàn lát gạch men màu hồng. Căn nhà trống hoác, không có bất kỳ một thứ gia dụng nào. Căn nhà không có người ở.. Cán bộ Kaki xanh, nói với đồng đội: - Hai đ/c có nhiệm vụ đứng hai bên cánh cửa này, dứt khoát không cho chúng bước qua. Và nói như hét: - Rơ chưa ? Hai đ/c ḿnh hét lại: - Rơ.. Hắn, anh N và sáu người từ A.38 đứng giữa nhà, nh́n nhau. Cán Bộ trại Bồi Dưỡng nói đúng. Ở địa phương không phải ở trại cải tạo. Cán bộ, đều là CS, con một nhà, theo một chính sách, mà mỗi nơi một khác. Kẻ có học, người vô học, cũng như cán bộ Dép Râu ở trại Đồng Tâm và cán bộ Đời-68 ở A.38, cũng như cán bộ kaki xanh và cán bộ trưởng trại Bồi dưỡng. Lúc này tất cả đều nhớ lại ”các bạn chưởi CS đi, chưởi đi cho hả giận, nhưng về tới địa phương th́ ngậm miệng lại, nếu không muốn trở lại chỗ này.” Cán bộ Bồi Dưỡng nói đúng, tám cái miệng bắt đầu ngậm lại. Buổi trưa, lúc mặt trời đứng bóng, tiếng kẻng vang lên ba hồi, Kaki xanh xuất hiện, từ cửa cái. - Tất cả ra khỏi pḥng, mang theo dụng cụ ăn cơm. Có nhiều nhóm từ những căn nhà khác đi theo một cán bộ, trên tay có chén đũa.. Tất cả tập trung ở cái nhà cất tạm không có vách, mái lợp tôn, giữa nhà có 5 cái thau nhựa lớn, loại thau giặt quần áo, 3 cái màu xanh nước biển chứa cơm độn khoai ḿ, 2 cái c̣n lại màu vàng chứa đầy nước mà trong đó có những cọng rau muống cắt khúc, nổi lênh bềnh.. Đó là món canh. Một cái xô chứa muối pha nước.. Đó là nước mắm. Trại viên tự xúc cơm, chan canh.. và lua vào miệng. Hắn ngạc nhiên là đă có nhiều người “được thả” và tập họp về đây như Hắn, dễ chừng 40, tất cả đều ăn ào ào, như đă quen thuộc với cảnh này. Hắn, bất ngờ bởi tiếng kẻng chói tai, do một cán bộ đưa cái búa đóng đinh lên cao gơ vào cái thanh tà vẹt treo lửng lẳng ở góc nhà ăn. - Hết giờ. Ngừng ăn. Từng toán đến, từng toán xếp hàng trở về. Hắn, anh N và 6 người bạn đi sau Kaki xanh, khi đi ngang qua một cái thùng phuy. Kaki ra lệnh : - Uống đi. Từng người dùng cái lon treo sẵn ở đầu của một đoạn tre cắm sát thùng phuy, lần lượt múc nước, uống. Nước vừa hôi bùn vừa có mùi tanh. Kaki lại lệnh: - Hai đ/c cảnh giác, không cho chúng ra khỏi pḥng. Phải cảnh giác cao. - Rơ. Hắn cố ngủ, nhưng hai con mắt cứ mở thao láo nh́n trần nhà, buổi xế trưa trời nóng hầm hập. Hắn bỗng lo sợ cho những ngày sắp tới. Số phận của kẻ thua trận sẽ ra sao, sẽ sống thế nào dưới guồng máy của chế độ CS. Rồi tương lai của lũ trẻ sẽ ra sao, đi về đâu. Hắn lo hơn cả thời ở trong pḥng biệt giam trại Đồng tâm. Những ǵ Hắn nghĩ về CS trước đây hoàn toàn sai với sự thực. Những điều tốt Hắn nghĩ về CS hoàn toàn sụp đổ. Hắn thất vọng. Cha, mẹ, anh em Hắn đă và đang là những người CS. Kẻ chết trận, người bị treo cổ.. máu xương đă đổ xuống đỏ cả cỏ cây vùng Tam Giác.. Những người kia là đồng đội của Cha Anh Hắn ư ? Sau bữa ăn tối, tất cả tập họp ở một cái sân rộng, trước nhà thờ. Trên cao, tận măi trời đêm, chiếc thập tự giá, ngày xưa Chúa đă bị đóng đinh, hiện lờ mờ trong ánh đèn điện màu vàng, được thắp sáng, cũng măi trên cao. Một cán bộ làm quản ca, bắt nhịp và vang lên: Ḥ dzô ta nào Kéo pháo……
Hắn nhép miệng nhưng không ra lời. Lỗ tai Hắn lùng bùng như có tiếng pháo nổ lớn đâu đó trong trời đêm. Sáng hôm sau, thân nhân lục tục đến. Họ đứng từng nhóm dưới những gốc dừa cổ thụ, mắt láo liêng kiếm t́m. Ở các cửa nhà, trại viên cũng lô nhô nh́n ra.. Hắn thấy Vân và 4 đứa con Ca Dao, Nguyễn, Thư và Hương. Vân đang dáo dác.. Hắn chồm ra khỏi cửa, đưa tay lên, miệng sắp gọi th́ bi nện một báng súng AK vào lưng. Hắn quỵ xuống, tiếng gọi Vân và các con chưa bật âm, đă phải nuốt vào cổ họng. - Mày định trốn hả? - Tôi.. - Hay định vẫy tay ra hiệu cho tàn quân.. - Tôi.. - Tôi.. tôi cái ǵ.. quân liếm gót giầy đế quốc.. quân bán nước.. Chúng bây có được thả về cũng chẳng yên với chúng tao đâu. Chúng bây có nợ máu, sớm hay muộn cũng phải trả bằng máu thôi. Kaki nói xong, bỏ đi.. Cán bộ không cho thân nhân tiếp xúc với tù nhân. Họ bị xua đuổi, lục tục ra về. Có người khóc. Có trẻ gọi Ba ơi. Tù nhân ra khỏi pḥng, một nhóm làm vệ sinh, nhóm khác đi hái rau dền, nhóm khác nữa đi tập Văn nghệ. Nhóm của Hắn đi vác củi từ một đám mía đă thu hoạch về bếp ăn. Buổi sáng trôi qua, ngày trôi qua, lại ngồi trước sân nhà thờ hát ”Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn…”. Hắn lại nh́n chiếc thánh giá trên cao. Hắn nhớ Hoàng, nhớ Chúa bị chặt thành 15 khúc. Nhớ lúc Hắn quỵ xuống khi nh́n ḍng lệ chảy ra từ đôi mắt của Chúa. Phước Thiện cách Thị Xă non 20 km, hướng Tây Nam. Dân ở dây đa số theo Công Giáo, những người, thời tổng thống Diệm đưa từ Quảng Trị vào lập nghiệp tại tỉnh Ninh Thuận, đa số ở Quảng Thuận, một số ít răi rác khắp nơi. Phước Thiện là một trong những nơi ấy. Ở đâu họ đến, ở đó được xây nhà thờ Chúa. CS tổ chức thả tù nơi thờ Chúa để chứng tỏ với con chiên của Chúa rằng CS là khoan hồng, là bác ái. Buổi sáng ngày thứ 4, một nhóm cán bộ đến. Một sân khấu dựng lên trước nhà thờ. Họ chuẩn bị đêm Văn Nghệ từ nhiều ngày trước, có cả tiết mục hợp ca của tù nhân. Đúng 17 giờ, ngoà́ non 40 tù nhân, tất cả người dân Phước Thiện c̣n lại, những người không di tản vào Sài G̣n, không vượt biên.. đều phải có mặt. Những căn nhà trống cho tù nhân ở là của những gia đ́nh bỏ xứ lần thứ hai đi t́m tự do, đồ đạc trong nhà của họ đă bị cán bộ lấy sạch không c̣n một thứ nào, kể cả một đôi đũa ăn cơm. Trước khi buổi Văn Nghệ bắt đầu, một cán bộ cấp huyện lên phát biểu, nội dung xoáy sâu vào chính sách khoan hồng của Đảng CSVN và nhà nước XHCNVN, đối với kẻ có tội, thuộc thành phần có nợ máu với nhân dân, Ngụy Quân Ngụy Quyền. Trong phần nội dung cũng không quên nhấn mạnh chính sách tự do Tôn Giáo. Phần Văn Nghệ, có một vở kịch, nội dung: một thầy giáo vô lớp, không dạy chữ, mà dạy học sinh ḷng căm thù CS, nói xấu CS…Trong lớp xuất hiện nhóm học sinh tiến bộ..chống lại lối giáo dục “phi giáo dục” …Hắn thấy gần hết diễn viên là học sinh của Hắn ở Duy Tân, Nguyễn công Trứ, Trương Vĩnh Kư… Sáng hôm sau, Hắn, anh N và 12 người khác lên chiếc GMC trực chỉ Phan Rang. Xe qua Tháp Chàm, chẳng mấy chốc về đến Bến Xe và dừng lại trước trường Nguyễn công Trứ. Tất cả được lệnh xuống xe, xếp hai hàng dọc, đứng trên lề đường, nh́n qua hàng rào, bên trong, những pḥng học ngày nào Hắn đứng lớp nay là pḥng ngủ, pḥng ăn, nhà bếp trường Nguyễn công Trứ trở thành một khu tập thể. Duy chỉ có pḥng nằm ngang, hướng bến xe dùng làm Văn Pḥng, một số cán bộ đứng trước hành lang nh́n toán tù đứng bên ngoài. Họ nói với nhau ǵ đó, rồi hả miệng cười . Khi 20 tên tù bước xuống xe, nh́n Phan rang thân yêu là lúc nắng mới lên, ban mai của một ngày, rồi mặt trời dần lên, ánh nắng mỗi lúc một chói chan,nóng bức. 9g..10g ..rồi 12g ..tất cả đồng loạt ngồi bẹp xuống lề đường ..Chờ đó….Cán bộ ra lệnh như vậy. Một cách trả thù. Bên kia đường, dân ra đứng trước cửa nhà nh́n sang, thân nhân các nơi ùa đến, người đi đường dừng lại. trong đám đông Hắn thấy chị N, Vân và các con. Một lực lượng bộ đội được huy động đến, giải tán đám đông.. và trụ lại bên kia đường để tiếp tục giữ trật tự, không cho tụ tập..
Phải đến 14 g, 20 tù nhân mới được đưa vào trường,
đứng trước Văn Pḥng và.. lại chờ gọi tên. Hắn về đến nhà ở hẻm Quang
Trung cách đó non 500m lúc 17g, trên tay cầm tờ giấy mà cán bộ vừa cấp,
ngă lăn xuống giường và ch́m mất trong cơn mê..
|