chu trầm nguyên minh

 

BÀI HOAN CA Ở A.38

Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản

Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh

Tặng Vân và các con thân yêu

Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi

 

Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013

Phần 24


 

Hắn nh́n chị Út đang có chiều suy nghĩ.

- Chị thấy đó, các cháu nhỏ quá .. Tôi sợ không chịu nổi sốt rét.

- Tôi biết và hiểu khó khăn của gia đ́nh .. nhưng..

- Xin chị can thiệp cho hoăn một thời gian thôi.

Chị Út trầm ngâm rồi nói: 

-Thời gian thầy đi học tập, cô và 4 đứa nhỏ thuộc diện phải đi KTM đợt đầu,  nói thật .. tôi đă tranh dấu rất hung…

Chị như nhớ lại:

- Việc của cô phải đi KTM phải đưa ra cấp ủy đến 2 lần.. Trong 2 lần này đều rất căng.. Nhờ Quang bên Thanh niên tiếp tay.. "Một phụ nữ với 4 đứa con c̣n lũn đũn, đưa họ lên KTM, họ sẽ chết đói thôi. Nó ảnh hưởng xấu đến chính sách, xin các đ/c nghiên cứu lại .." Sau cùng họ chấp thuận hoăn. Bây giờ là lệnh gọi đợt hai, lần hai của gia đ́nh, cho dù có muốn giúp Thầy cũng không thể nào giúp được.. .

Hắn nghe và hiểu khó khăn của chị Út.

-Họ dùng người, những người nằm trong ḷng địch, cùng sống chết một thời.. cũng chỉ là t́nh thế thôi… Tất cả c̣n trong giai đoạn thử thách..

Ngưng một chút, chị tiếp: 

- Tất cả nhửng chỉ thị đều nhận từ trên… Chủ tịch phường chỉ là người chỉ đạo thực thi, thực chất quyền hành nằm trong tay văn pḥng Đảng Ủy.. 

Chị ngập ngừng:

- Chính sách KTM…lư thuyết th́ như vậy…5 đối tượng phải đi…nhưng.. 

Chị nh́n quanh rồi nhỏ giọng:

- Nhà của những người di tản, vượt biên bị nhà nước tịch thu và đă bố trí cho cơ quan và phân phối cho cán bộ hết rồi. Bây giờ đến lượt nhà của người đi KTM. Cán bộ đi lùng, chấm nhà nào là gia đ́nh nhà đó phải đi, chẳng cần rơi vào năm đối tượng.

Giọng chị Út buồn buồn:

- Có một cách thầy được hoăn là cô có việc làm trong một cơ quan nhà nước.

Một năm Ngọc, cháu chị Út, học lớp Hắn làm chủ nhiệm. Có nhiều lần Hắn và chị Út gặp nhau để bàn về việc học của Ngọc. Thỉnh thoảng chị Út cho Hắn chùm tỏi Thái An, lọai tỏi ngon nhất.

Hắn trở lại cty Mía Đường PR-TC, nằm trên đường vào phi trường Thanh Sơn. 

- Thưa anh giám đốc..

- Lần trước tôi đă nói không được rồi, sao hôm nay lại đến .. Mất th́ giờ quá.

Hắn nói như ma rượt:

- Dạ.. thưa giám đốc, vợ tôi có thể làm bất cứ việc ǵ mà cty phân công. Xin giám đốc giúp đỡ.

- Giúp cho anh.... rồi ai giúp cho tôi? Trung úy Ngụy, lại c̣n là Sĩ Quan biệt phái… Anh có đi ṃn dép cũng không ai dám nhận đâu.

Hắn cầu cứu lần chót: 

- Xin ông giám đốc…

- Anh là người có học …mà sao ĺ thế..

Hắn lên xe 68, trở lại con đường đă đến, con đường đá lổm chổm, khô khốc, không một bóng cây. Bên kia, trên ngọn đồi thấp, tháp Po klaong Girai sừng sững. H́nh ảnh Tháp cho Hắn liên tưởng đến sự kiên gan, không đầu hàng băo táp.

Khi xe qua Mỹ Đức, Hắn nh́n rừng Bạc Hà, nhớ lúc đưa Vân và các con về đây sống cuộc đời nghèo khó.. Cũng chiếc 68 này, quay đều ngày và đêm. Có những đêm khuya tan lớp, từ Nguyễn công Trứ trở về, trong sương đêm, trong gió khuya lạnh lùng, Hắn viết bài Năm Mới tặng Vân:

Có những chuyến xe đi về

Mang bao điều mộng ảo

Hắn đến Rạp Ciné Thanh B́nh, Hắn cũng ..dạ thưa…xin giúp đỡ ..chấp nhận.. quét rác ..dọn vệ sinh…và cũng bị từ chối thẳng thừng.. Thành phần phản quốc, Ngụy quân và bị đuổi ra đường.

Hắn chạy xuống Văn Sơn xin vào HTX hành tỏi, lần thứ hai bị từ chối. Hắn liều mạng đến pḥng Giáo Dục Thị Xă ở trường Phan Trung Mỹ Đức, “xin phục vụ ngành”. Cán bộ tiếp Hắn nói giọng Bắc. Sau khi nghe Hắn tŕnh bày, chưa xong cái lư lịch dài ngoằng của Hắn, nào là có cha, có mẹ. có chị, có em…đă hy sinh ở đâu, chiến khu nào, mặt trận nào trong cả hai thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ cứu nước, có..

Cán bộ chận lại, cười khảy:

- Thôi.. không ai tin lời của một sĩ quan Ngụy…

Hắn hóa rồ.. quên mất cả mọi thứ.

- Ngọn… ngọn .. cờ kia có máu của gia đ́nh tôi nhuộm đỏ…tôi ..

Cán bộ gằn giọng:

- Ông ..ra khỏi đây…hay để tôi gọi người tống khứ …

- Thưa…

- Không thưa gởi ǵ ở đây cả. Ông ra khỏi pḥng cho.

Hắn muốn thét thật to “nếu lá cờ kia nhuộm bằng máu của bao nhiêu người đă hy sinh th́ có một phần máu của gia đ́nh ta” và giữa ta và ngươi, “chưa biết người nào có máu nhuộm nhiều hơn.” Hắn trở về, kiệt sức v́ cái to tiếng nhục mạ của tên Bắc Kỳ, chỉ nói được với Vân một câu:

- Mai đi tiếp…C̣n nước ..c̣n tát ..em ạ.

Hắn ngủ thiếp đi. Đó là lúc thoát khỏi thực tại. Ngủ là chết, là quên hết sự đời. Vân nh́n Hắn, rơi nước mắt. 
 

Buổi sáng Trung Đoàn Khóa Sinh yên ắng. Trung tá Trung Đoàn Trưởng đi công tác trên núi Đại Hàn, Trung úy H nghỉ phép. Hắn đang chuẩn bị bài Nhật Lệnh cho sáng thứ hai.

Trung sĩ Đi :

- Thưa, Trung úy có khách.

Hắn không nh́n lên: 

- Mời vào..

- Thưa, anh có phải là nhà thơ CTNM không ?

Hắn nh́n lên, đó là một thanh niên tóc đă cắt ngấn ba phân, mặc bộ khóa sinh rộng phùng ph́nh, ốm tong teo, má hóp, mặt đầy lông beng loang lổ, đôi mắt nhấp nháy dưới đôi kính trắng, độ cận dày.

- Mời ..ngồi.

Người thanh niên vẫn đứng, gần như đang tŕnh diện.

- Anh ..SBT gởi lá thư này cho anh.

SBT là một trong những người bạn viết lách, khá thân. Hắn xé bức thư và đọc, đại ư SBT giới thiệu người cầm thư này là KT, một đàn em có t́ềm năng….và kết luận “ông giúp cậu ta trong thời gian học lớp hạ sĩ quan, dùm tớ.”

Hắn nh́n lên:

- Tôi là bạn SBT. Cậu an tâm.

- Dạ..

Hắn đưa viết và mảnh giấy.

- Cậu viết ngày tháng năm sinh, số quân và biên chế hiện tại.

Hắn thấy h́nh như cậu ta không hiểu chữ “biên chế” là ǵ.

-Biên chế.. tiểu đội, trung đội, tiểu đoàn…

Khi cậu ta đưa mảnh giấy đă viết chi chít chữ. Hắn nói:

- Cậu về lại đơn vị… Có ǵ cần cứ lên đây gặp tôi.

Trường có một dăy pḥng nội trú cho sĩ quan độc thân, xa nhà. Lúc đầu hắn cũng ở đó, nhưng nó ồn ào suốt ngày. Tụi sĩ quan trẻ nói năng tục tĩu, chưởi thề, căi lộn, có lúc c̣n đánh nhau. Hắn không phù hợp với không khí như vậy nên dọn về ở một pḥng nhỏ phía sau Trung Đoàn.

Việc đầu tiên:

- Trung sĩ Đi!

- Dạ, có em.

- Cậu kê thêm một cái giường trong pḥng của tôi.. cho ông hồi năy. Cậu ta là em của một người bạn… Nhớ xuất chiếu, mền, gối…mới …đấy nhé.

Trung Sĩ Đi dợm đi:

- Nhớ kê một cái bàn viết.

- Dạ.. xong ngay.. Trung úy.

 

Việc thứ hai:

Hắn mở tủ, lấy một chồng hồ sơ và lật t́m Tiểu đoàn 1, đại đội 3, tiểu đội 2. Hắn đến quay tổ hợp.

- Alo…alo..

- Đại đội 3, tiểu đoàn 1…tôi nghe.

- Sĩ quan điều hành Trung Đoàn…cho gặp trung úy Đại Đôi trưởng.

- Xin chờ đầu giây

Một giây sau:

- Tôi nghe đây. Xin lỗi, ai đó ?

- Lân đó phải không ? Tớ đây, Trung úy..

- Biết rồi… có việc ǵ .. nói đi

- Có đứa em của thằng bạn đang ở Đại đội của cậu, tên  KT

- Phải tên ốm…ọp ẹp .. như mèo mắc nước, đeo kính cận…

- Phải..

- Em của bạn ..nhưng bạn thân hay sơ đây..?

- Thằng quỷ …tớ giao cho cậu..lo từ A đến Z đấy nhé..

- Có ǵ không ?

- Nhót ở Marina…một đêm.

- Nhớ đó nhe.

- Nhớ…và cậu cũng phải nhớ làm tṛn nhiệm vụ ”đó nhe”.

 

Việc thứ ba:

Hắn liên lạc với bộ phận giảng huấn, thời gian đầu chỉ lăn, lê, ḅ toài… Đại úy trưởng ban là người đứng tuổi, đă kinh qua hơn 20 năm ngoài chiến trường, những kinh nghiệm của ông là rất cần cho những hạ sĩ quan tương lai. 

- Trung úy .. khỏi lo.

- Đại úy giúp cho… Cậu ta sức khỏe yếu quá. 

- Tôi biết mà.

- Cảm ơn nhiều.

- Trung úy an tâm.

Hắn xuống doanh trại Đại đội 3, nói với KT.

- Phép ra trại tự do. Cần th́ lên gặp tôi. 

- Dạ.

- Nếu thấy mưa gió, mệt, băi xa… th́ có thể nằm nhà. Không muốn ngủ ở doanh trại th́ về ngủ với tôi ở cái pḥng phía sau Trung đoàn.

- Sau văn pḥng…

- Phải. 

Trước khi trở lại Trung Đoàn, Hắn nói với KT:

- Từ đây tất cả điều cậu cần th́ nói với Trung úy Lân, Đại đội trưởng Đại đội 3,  người thay tôi lo mọi việc cho Cậu trong suốt thời gian thụ huấn.

Một vài lần KT trực tiếp lên Trung Đoàn xin phép ra trại thăm người thân, hay về với gia đ́nh ở Diên Khánh, 1 đến 3 ngày, trong bất cứ thời gian nào mà KT yêu cầu. Đây là trường hợp hi hữu, thường khóa sinh chỉ được ra phép 2 lần, giữa và gần cuối khóa. Không một sĩ quan nào dám xé rào kiểu “liều mạng”như Hắn, mà có xé rào, th́ cái giá phải trả không phải nhỏ. Lễ bế giảng khóa hạ sĩ quan của KT diễn ra lúc Hắn về trường Duy Tân Phan rang để xin xác nhận một số giấy tờ liên quan với “giáo sư toán" cho hồ sơ xin biệt phái.

Một buổi sáng, KT xuất hiện ở Trung Đoàn, vẻ hớt hải:

- Họ..họ.. đẩy tôi về sư 23...cao nguyên.

Hắn giựt ḿnh. Người bạn từ thời tắm truồng của Hắn ở Phan Thiết, tốt nghiệp K19 Đà Lạt, vừa tử trận cũng ở sư 23 và thời gian này, mặt trận ở cao nguyên rất ác liệt. Những khóa sinh tốt nghiệp về Cao Nguyên, chỉ trung b́nh 3 tháng là nhận giấy báo tử. Ai cũng biết và ai cũng sợ, KT biết điều đó nên ”hớt hải”.

Hắn sẳng giọng:

- Tại sao cậu không nói với tôi là cậu muốn về đâu trước lúc bế giảng ?

- Tôi.. 

- Cậu quá chủ quan..

KT nín thinh .Hắn vẫn c̣n giận:

- Cậu chuẩn bị đi, không hơn 3 tháng đâu. Mặt trận Cao nguyên hiện ta chết như rạ.. Cậu lại tay mơ, liệu cậu trụ được bao lâu ?

Hắn vẫn chưa nguôi giận:

- Bao lâu ? Cậu nói đi.

Khi nh́n KT đứng yên lặng như biết lỗi của ḿnh, vẻ mặt lo âu, Hắn dịu xuống:

- Cậu nhận quyết định chưa ?

- Rồi. 

- Đang ở doanh trại chờ xe chuyển về đơn vị phải không ?

- Phải.

Sau bế giảng, khi tân hạ sĩ quan biết phải về đơn vị nào, nếu đơn vị đó thuộc vùng giao tranh ác liệt, họ chọn giải pháp tiêu cực là Đào ngũ. Bởi vậy, tất cả tân hạ sĩ đều bị cấm trại trăm phần trăm. Họ gần như bị theo dơi suốt ngày đêm cho đến lúc giao cho đơn vị được bổ nhiệm. Không một sĩ quan nào dám cấp phép cho tân hạ sĩ trong thời gian này, nếu không muốn ra ṭa án binh.

- Cậu theo tôi.

KT vô văn pḥng, ngồi nơi cái ghế kê trước chiếc bàn làm việc của Hắn. Hắn mở cặp, hí hoáy viết, đóng dấu. 

- Cậu đưa quyết định cho tôi.

Hắn nhận lại quyết định về Cao Nguyên của KT. 

- Cầm giấy phép này, không về doanh trại, bỏ hết quân trang, chuồn ra cổng ngay bây giờ.  Buổi sáng nay là hạn cuối cùng tân hạ sĩ phải về đơn vị.

Và rơ giọng:

- Nhớ hết phép th́ vào đây gặp tôi.

KT thoát ra khỏi văn pḥng Trung Đoàn, Hắn quay máy liên hợp.

- Cổng số 1 đó phải không ?

- Đúng, cổng số 1 tôi nghe.

- Tôi… sĩ quan điều hành..

- Tôi biết trung úy rồi, có việc ǵ xin cứ cho biết.

- Hạ sĩ KT sẽ qua cổng… người nhà.

- Tôi hiểu .. Trung úy.

- Cảm ơn.. gặp sau nhé.

Buổi chiều hôm đó lúc Hắn chuẩn bị lên văn pḥng Quân Trường gặp Thiếu tá Trưởng pḥng tổ chức P th́ điện thoại của Trung úy Lân gọi đến..

- Đă giao quân.. KT đâu ? Ông cho hắn chuồn rồi phải không ? Mày giết tao rồi T ơi.

- Tao lạy mày.

- Thôi, đơn vị giải tán chờ khóa mới. Quân trang quân dụng của KT c̣n nằm đây. Bộ ông bắt tôi giữ phải không ?

- Cho thằng nào mang lên bỏ ở pḥng ngủ của tớ ở Trung Đoàn.

- Pḥng ngủ của ông…trời ạ.. làm sao biết.

- Cứ đưa Trung Sĩ Đi.

- Chừng nào ra nhót Marina đây?

- 8g tối nay… Hẹn ở cửa vũ trường.

- Chịu chơi…đừng chơi chịu..  đấy nhé.

- Im đi… tớ bận.

Hắn lên gặp Thiếu tá P trưởng pḥng tổ chức. Thật t́nh th́ Hắn chỉ thân với Trung úy Tr, học K.25 với Hắn ở Thủ Đức. P là anh ruột Tr. Nghe Hắn tŕnh bày xong
P ngạc nhiên nh́n Hắn:

- Bộ ông giỡn…chắc ?

P giải thích, nào là t́nh h́nh cao nguyên chết như rạ cần bổ sung, nào là quyết định đă được Thiếu tướng Chỉ huy trưởng Quân trường kư  và đă chuyển bộ Tổng tham mưu..

- Ông muốn giết tôi…hay lột ” mai” tôi đây ?

- Biết vậy … nhưng..

- Nhưng cái con khỉ, sao không nói trước lúc chưa kư, em ông muốn lên trời tôi cũng cho lên... c̣n bây giờ…

P thở kh́.

- Tôi chịu.

P không phải người khó tính, hẹp ḥi. Giúp được là giúp ngay, không suy tính. Có lần Bộ Tổng ra tuyển 12 tân khoa Hạ sĩ vào quân cảnh. Hắn gởi hạ sĩ D, cậu của Vân, là P giúp trúng tuyển ngay. Quân cảnh là đơn vị mơ ước của tất cả quân nhân, có quyền, có tiền và nhất là không ra mặt trận. Muốn vào, ngoài những bắt buộc về thể h́nh th́ giá hối lộ là cao ngất ngưỡng.

P đă từ chối, đă nói “tôi chịu” là Hắn cũng chịu thua thôi. Hắn đến Tr, cầu may.

- Tao mới ở chỗ ông P.

- Thằng chả bây giờ mê đít vợ..

- Vợ đẹp lại giàu nhất nh́ Nha thành .. mê là phải …

- Mà mày đến ổng việc ǵ ?

Hắn tŕnh bày trường hợp của KT. Nghe xong,Tr phán:

- Bỏ “thằng chả” tiêu đời là vừa.

- Mày..

- “Thằng chả” tưởng mày có nhiệm vụ .. đút cơm cho thằng chả… ăn nữa chắc.

- Mày nói ǵ kỳ vậy.

- Không lo .. cũng nhắc người ta một tiếng chứ…đằng này…

Ngưng một chút Tr nói lớn:

- Mày dám cấp phép cho “thằng chả” đào ngũ hợp pháp… Mày mà không ra ṭa án binh, tao đi đầu xuống đất.

- Thôi mà.

- Thôi. .thôi cái con khỉ.. Chuẩn bị gở mai trên cổ áo đi là vừa.

Rơ ràng là TR tức “thằng chả” ỷ lại, làm khổ người khác. 

- Ngu th́ ráng chịu…Tao chẳng nói ǵ được với ông anh mê đít vợ dùm mày đâu.

- Tao hiểu mày… nhưng không lẽ thấy chết mà không cứu..

- Th́ mày… có giỏi th́ cứu đi…

Trên đường về lại Trung Đoàn, Hắn tạt vô pḥng Tâm Lư Chiến.

- Chào Thiếu tá…

- Chào…ngồi đi.

Thiếu tá trưởng pḥng TLC là nhà thơ quân đội nổi tiếng DN. Ông ốm, thấp người.

Ông rời bàn làm việc đến ngồi ở salon.

- Mới đọc CTNM ở Văn ..khá “tới.”

- Cảm ơn anh.

- Ḿnh cứ bị cuốn theo công việc, kín hết thời gian, cũng kín hết rung động, chẳng viết ǵ ra hồn.

Và: 

- CTNM uống trà nhé ?

- Chỉ ghé anh một chút thôi. 

- Tờ Dựng Đất tới đâu rồi ?

- Lê Minh lo, mới ra bản vỗ. 

Hắn cầu âu:

- Anh DN, tôi muốn nhờ anh..

Hắn nói trường hợp KT và kết luận.

- Hiện KT đang trốn, bỏ tŕnh diện..

- Khó lắm, quyết định đă chuyển về Bộ Tổng, không gỡ nổi đâu..

Hắn chào anh DN về trung đoàn, với nỗi thất vọng nặng nề. Chiều đó, trong bữa cơm, Vân hỏi:

- Anh..anh có việc ǵ đang lo phải không ?

- Sao em biết ?

- Cái mặt anh nói cho em biết.

- Cái mặt anh …th́ sao ?

- Nh́n…cứ rầu rầu.

Hắn nói cho Vân việc của KT.

Vân nói:

- Cái ông mà trước anh đây anh kê giường cho ngủ cùng chứ ǵ ? Em sẽ nhờ T T nói với thiếu tá P giùm anh.

- Liệu có hy vọng ǵ không ?

- Vợ nói với chồng.. dễ nghe hơn anh… nói ..

TT là bạn học rất thân của Vân, và hiện là vợ P, người có cái đít mà P mê như TR, em ruột P, nói.

- Gấp lắm.. em.

- Tối nay em đến nhà họ.. 

Ba ngày hết phép, KT trở lại Quân Trường, với thái độ dè dặt có chút e sợ. Từ dáng người, chân bước cho đến ánh mắt KT, như con thú đang bị thợ săn rượt đuổi. Hắn vừa thương vừa giận. Và không biết phải nói với KT thế nào. Việc thay đổi một quyết định đă chuyển về Bộ Tổng, Hắn cũng không ngờ “ai nghe cũng sợ” như vậy.

KT ngồi ở cái ghế dài kê dọc tường bên trái, nơi khách ngồi chờ gặp ông Trung Đoàn Trưởng. Hắn đang cố t́m cách mở đầu cho KT biết là “chịu thôi”. 

Trung sĩ Đi: 

- Trung úy có điện.

Hắn đứng dậy đến cái bàn để tổ hộp điện thoại quay tay mà trung sĩ Đi đang ngồi trực.

- Trung đoàn… tôi nghe.

- Ông lên đây..…

Hắn nghe tiếng của P, chỉ kịp quay lại nói với KT:

- Chờ tớ.

Rồi cấm đầu đi như chạy.

P nói, mặt như mếu.

- Không biết bà Vân, vợ của ông nói thế nào.. mà Bà xă của tôi..

- Chị nhà ..

- Bả cấm cửa…trời ạ.. Bả c̣n tuyên bố nếu không giúp ông ..th́.. th́.. bả cấm trại 100% vô thời hạn…

- Chị nhà là bạn, từ hồi học tiểu học, với Vân.

- Tôi biết rồi.. Bây giờ ông “trời con” kia về Tiểu khu Ninh Thuận. Mặt trận ở đó rất yên tĩnh và cũng gần Diên Khánh.

Thiếu tá trưởng pḥng tổ chức đưa quyết định mới. 

- Ông trả cho tôi quyết định cũ..

Hắn cảm ơn rồi vọt ra khỏi pḥng và đi như chạy về trung đoàn.

Hắn nói với KT:

- Xong rồi, về Ninh Thuận.

- Ninh Thuận ?

- Khánh Ḥa kín mít, không chen được.

Hắn đưa Quyết định cho KT .

- Cậu nhớ ghé 11 Nguyễn thái Học, sinh hoạt với anh em Y T . Tôi sẽ viết mấy chữ cho M.Nhỏ .

Hắn nhớ lại, và tiếp:

- Cậu an tâm, tôi sẽ có thư cho trung tá T, tiểu khu trưởng Ninh Thuận.

Hắn gọi:

- Trung sĩ Đi!

- Tôi nghe, Trung úy..

- Lấy quân trang, quân dụng để trong pḥng của tôi cho Hạ sĩ .

Hắn thấy KT ngạc nhiên và cảm động ra mặt. Cho dù đôi mắt bị che khuất dưới đôi kính cận, Hắn vẫn nh́n thấy ngấn nước trong đôi mắt lúc nào cũng lem hem của KT. KT cầm tay Hắn, trước lúc giă từ. 

- Minh.. Minh ..Ḿnh cảm ơn.

Lần đầu tiên KT gọi Hắn bằng bút hiệu. Hắn nh́n theo cái dáng đi chậm răi, liêu xiêu của KT măi đến khi khuất mất bên kia dăy nhà làm văn pḥng Tâm Lư Chiến của nhà thơ DN. Ḷng bỗng thấy ngậm ngùi thương bạn.

 

Xem tiếp phần 25

 

art2all.net