Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh Tặng Vân và các con thân yêu Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi
Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013 Phần 7
Đời-68 đứng từ xa. -Anh khối trưởng.. khối trưởng.. Hắn cố hỏi lớn: -Có việc ǵ vậy…cán bộ ? -Đến đây …th́ biết. Hắn đến, đời-68 nói :
-Đi nhận.. lính mới. -Anh đưa họ về trước, tôi chờ kư nhận người và danh sách. Hắn đi trước dẫn đường. -Các anh ở trại nào chuyển đến ? Một trong 3 người trả lời cộc lốc: -Sông Cái. -Sông Cái .. khối của chúng ta có nhiều người ở trại này. -Các anh vô lâu chưa? -Gần một tháng. -Học được mấy bài rồi ? -Chẳng học bài nào cả .. Chơi không. Hắn đến pḥng Nghỉ Dưỡng -dùng cho người bệnh cần phải cách ly hoặc bệnh nặng. -Các anh nghỉ tạm ở đây.. Hắn nh́n khắp pḥng. -Chuẩn bị ăn cơm, sáng mai tính. Chiều đă xuống mặt trời sập bên kia núi, một màu vàng bát ngát trải rộng tận chân trời, Hắn nín lặng chờ tiếng c̣i tàu, sương bắt đầu rơi. Và tiếng c̣i tàu cũng bắt đầu vang trong sương. Hắn tưởng tượng, nhiều người đang hối hả xuống ga, hối hả lên tàu, người sắp đoàn tụ, người bắt đầu chuyến viễn hành, họ về đâu đi đâu cũng đều hạnh phúc, v́ những bước chân kia là những bước chân tự do, những bước chân thực hiện điều mong ước của chính ḿnh. Chừng nào th́ Hắn lại bước đi với những bước chân ấy, những bước chân tự do? Ba người trại viên mới, một Tàu Nùng, hai Kinh, tất cả đều ốm, đen và bị sốt rét nặng. Người gốc Tàu Nùng môi thâm, mắt trũng, má hóp, cấp bậc thiếu úy Bảo an. Hai người Kinh đều là trung úy thuộc tiểu khu Lâm Đồng. 68 đưa xong danh sách có lư lịch trích ngang, vỗ vai Hắn nói nhỏ: -Coi chừng thằng Tàu Nùng, thứ dữ đấy. -Cảm ơn.. cán bộ. 68 vừa bước th́ Hắn hỏi: -Chuyện cái sạp… lót lưng.. -Cái sạp ..quên nó đi…dứt khoát .. cấm đấy.. Thời gian này không cho thăm nuôi, sự liên lạc giữa trại viên và gia đ́nh thông qua cán bộ, trại viên viết thư nhờ cán bộ quen ra trạm bưu điện bỏ thư giùm. Khoảng cách từ trại đến con đường phía Đông chừng 50 m, người ta đào một dăy hố vệ sinh hướng ra đường, cách hàng rào kín, che khuất người bên ngoài và bên trong chừng 29m, kẽm gai giăng kín khoảng cách này. Ở đầu bên trái, phía gần Trung Đoàn có dựng một tháp canh cao. Trại viên muốn biết có người nhà đến thăm hay không [?] “th́ phải thức dậy đi ỉa trước 4 giờ, chiếm lỉnh hố tiêu.,.phải cổi quần ngồi chờ như chờ ỉa ..thật, bên ngoài đường sẽ có tiếng la. -Có anh đại úy D, đại học chính trị Đà Lạt đó không ? -Có thiếu tá K, tiểu khu NTđó không ? -Có, anh đây. Em và con… Bằng..bằng..bằng.. Một loạt AK từ vọng gác bắn cắt ngang đám cỏ trước mặt trại viên đứng ṭng ng̣ng chờ. -Có trung úy T. Lai dạy toán Duy Tân đó không ? -Có. Các con khỏe không ? -Dạ khỏe. Bằng.. bằng bằng bằng.. T. Lai cố hét thật to: -Em về đi. -Dạ. Bằng.. bằng.. bằng.. Thường sau loạt súng là có tiếng khóc ré của những đứa trẻ, có trại viên trật chân té xuống hố phân. Cũng có người nghe tiếng vợ nhưng chưa hỏi được câu nào, có người khóc ấm ức. Đêm nào cũng vậy, vào giờ rút kinh nghiệm, kiểm điểm của khối, cũng đưa ra vấn đề thăm nuôi, cũng nói đến cảnh tượng một đám trại viên, tuột quần, đứng ṭng ng̣ng, nói đến tiếng súng AK, tiếng trẻ khóc thét... Trại viên yêu cầu cho thân nhân thăm nuôi như những trại khác và Hắn cũng như các khối trưởng khác đă nhiều lần đạo đạt yêu cầu kia nhưng bất thành. Gần một tháng, Hắn ít khi nói chuyện nhiều với đồng nghiệp, hỏi qua loa, cười một chút để động viên nhau.. -Anh em ḿnh khỏe hết hả anh ? Anh N, giáo sư Duy Tân biệt phái là người lớn tuổi thứ 2 sau anh H, ở cùng tổ 2, pḥng 2 với Hắn, N trả lời: -Khỏe, chỉ có C là bị cảm hoài. -Lâu mau rồi anh ? -Lúc mới vô đến giờ, rề rề, không bớt. Anh H thêm: -Coi chừng nó bị thương hàn cũng nên. -Nằm dưới đất, chiếu ẩm, cái lưng lúc nào cũng ướt lạnh.. -Nó bị thương hàn nhập lư th́ khổ. Bóng tối đă phủ đầy, tiếng gió rít, trong pḥng lờ mờ, chỉ nh́n cái bóng của nhau. Lúc này là lúc nhớ về chốn cũ nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ người yêu, nhớ vợ con.. Thường th́ ai cũng yên lặng, đôi mắt mở to nh́n bóng đêm. V nói: -Để mai em xem cho anh C. Hắn mừng : -Phải, mai em ở trại chăm cho C nhé. -Dạ. V, Chuẩn úy Thủ Đức khóa 2/70, binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, loại mà CS rất đặc biệt chú ư, nhỏ tuổi nhất tổ, ít nói, sống gần như khép kín, cam chịu. Một lần Hắn ngă bệnh, lạnh trong, nóng ngoài, đêm Hắn rên ư ư.. Công việc ngút đầu nên Hắn lại đứng dậy, liên hệ khắp nơi, làm đủ việc, đêm về lại rên…Đến đêm thứ 3 th́ V lên tiếng: -Nếu anh khối trưởng tin ..th́ tôi xem bệnh cho. Hắn vội mở đèn: -Anh bắt gió ? -Để tôi xem đă, rồi mới biết chữa bằng cách nào. V tắt đèn điện, thắp cây bạch lạp, đến bên Hắn : -Anh ngồi dậy, kéo áo quá lưng. V lấy ánh sáng cây bạch lạp,soi qua, soi lại trên lưng.. ,rồi nói : -Bị cảm cúm, bây giờ biến thành thương hàn nhập lư. -Thương hàn nhập lư là thế nào ? -Đang cảm nặng, anh lại dầm sương, dăi nắng, gió, chướng, khí độc.. những thứ đó lậm vào, mà thành. -Bây giờ làm sao ? -Tôi sẽ nhổ nọc cho anh.. -Nhổ nọc ? -Phải, nhổ nọc. Uống thuốc tây cũng rất khó chữa trị, nếu có khỏi bệnh cũng rất lâu. -Làm sao biết nọc ở đâu mà.. nhổ ? -Nọc hiện trên lưng bệnh nhân bằng những sợi lông lạ, dài, màu trắng. Phải dùng đèn bạch lạp soi mới thấy. -Anh sẽ nhổ đi.. có dứt bệnh không? -Nhổ xong, lể một vết nhỏ, nặn máu.. Máu sẽ đen như mực. -Đơn giản vậy sao ? -Nhổ hết, không bỏ sót.. và ngày mai, anh khối trưởng phải nghỉ việc một ngày. V nói chắc : -Bảo đảm.. dứt bệnh. Hôm sau, V đi quanh trại hái, nhổ một bó lá, cành, rể.. rồi bỏ vào cái soong –mượn của anh B thủ kho - nấu sôi vài dạo. Hắn bị trùm mền, ngồi xông đúng 30 phút. -Phải 30 phút…cố lên ..khối trưởng. V ngồi canh, đúng giờ mới bung mền, phụ lau mồ hôi. -Bây giờ thoa dầu, rồi nằm nghỉ 4 giờ.. V đắp mền. -Tôi ra phụ bếp nấu ăn. Khối trưởng cố ngủ một chút. -Anh yên chí. Trước khi quay ra: -Khối trưởng ngủ.. chứ đừng mơ màng đấy nhé. Và từ đó, cứ cách vài đêm, V lại đè Hắn ra .. đấm bóp. Mỗi lần V bẻ lưng, nghe cái ”rốp” Hắn đều nói “đă quá”. Hắn gọi V bằng em lúc nào không hay. -Nhớ, mai em nghỉ ở nhà chăm sóc thầy C giùm anh. -Rơ.. Thầy N nói: -Thằng V có tay nghề.. Thầy H nói: -Nó ngang cỡ thầy Từ Tâm chứ chẳng chơi. V ṭ ṃ: -Thầy Từ Tâm ? -Về hướng Tây Nam Phan Rang, cách cầu Đạo Long chừng một cây số có đồng ruộng tên gọi Từ Tâm, ở đây xuất hiện ông thầy chữa bệnh giỏi cực kỳ. Người ta lấy tên đồng ruộng đó đặt tên cho ông Thầy Từ tâm. V hỏi: -Chữa bằng cách nào ? -Lể. Bệnh ǵ cũng lể trước rồi cho uống thuốc sau. -Thuốc tây hay thuốc bắc ? -Thuốc tự chế, một thứ bột màu đen uống với nước rau răm. -Rau răm ? -Đâm nát.. vắt lấy nước. V nghe nói thầy Từ Tâm chữa được tất cả các thứ bệnh bằng cách lể và uống bột màu đen, theo thầy N. có người nói bột đó nghiền từ cứt heo khô.. V thắc mắc không tin, v́ cả hai thầy N và H cũng chỉ nghe nói mà thôi. Hắn kể cho cả ba người nghe. Tôi được cử đi học một khóa tập huấn dạy Toán theo phương pháp Loại Suy chừng nửa tháng, phải ăn ở tại chỗ, có thể tranh thủ về nhà, thăm vợ con vài giờ. Lúc đi, con gái thứ ba -Anh Thư, chừng 3 tuổi bị “biếng ăn “, đang cho uống SIRO trị cảm... Ngày thứ ba tôi về. -Con bớt không em ? -Dạ, nó vẫn chơi, nhưng không ăn b́nh thường. -Là sao ? -Phải dỗ, con mới chịu ăn. Tôi bồng cháu lên, đây là đứa con khá đặc biệt, lầm ĺ, ít nói, buổi trưa đi gơ cửa hàng xóm.. kiên nhẫn chờ đến khi người ta cho thức ăn, như chuối, kẹo.. mới chịu đi nhà khác. Trưa nào tôi và mẹ nó phải canh chừng, không cho cháu lẻn ra khỏi nhà. Tôi phải đi . -Em nhớ xem chừng con.. Lần thứ ba về nhà, vào buổi sáng, tôi thấy Thư đang chơi trước nhà với lũ trẻ trong xóm nhưng khuôn mặt khác lạ, tái mét, mắt lừ đừ. Tôi bồng Thư vô nhà. -Em, không cho con ra gió. Tôi có cảm giác như con tôi đang run nhẹ. -Bác sĩ H cho thuốc ǵ thế ? -Dạ, thuốc cảm của Pháp, loại dành cho trẻ dưới 3 tuổi. -Đă uống mấy ngày ? -Dạ .. gần tuần rồi… -Em nghe anh đây, từ giờ không cho con ra gió, không cho ăn bất cứ thứ ǵ ngoài cháo lỏng. -Theo anh..? -Con bệnh không nhẹ.. Tôi nói xong và lên xe honda 68 chạy vô Đạo Long, cua phải, hẻm kế rạp Thanh B́nh, chạy thẳng.. Nhà thầy Từ tâm ở gần bờ Đê. -Ổng đi từ hôm qua ..chưa về.. -Chị nghĩ ..ổng đang ở đâu ? -Có trời mới biết.. Người ta níu kéo ổng….đi suốt. Người con gái, con thầy Từ Tâm và cũng là học tṛ Duy Tân. -Thầy chạy vô ruộng xem, cha con thường ở trỏng.. Tôi chạy vô đồng Từ Tâm, lúa đang trổ đồng xanh mỡn, cái cḥi nhỏ, có vài cây chuối sau hè trống trơn.. -Ông thầy ơi.. ông thầy.. Tôi dỏ miệng ra hàng tre bên bờ suối gần đó gọi lớn. Người ta đồn là ổng trốn đâu đó chứ không ở trong cḥi.. v́ sợ người bệnh..đông quá làm ổng oải. -Tôi là” Thầy T- Lai” đây.. Trốn ở đâu ..ra chút coi… Tôi là thầy dạy toán cho đứa con cả.. -Tôi đây.. cái ǵ mà ỏm tỏi vậy ? Ông từ cái lỗ dưới khóm chuối ḅ lên. -Cháu bệnh. -Cháu nào ? -Đứa con thứ 3. -Của thầy..? -Chứ ông nói của ai ? -Thế th́ ..đi. Thầy Từ Tâm đi xe SuZuKi màu đen, cái vỏ trước bị bể được quấn một cục bằng ruột xe đạp, lúc chạy, ngoài tiếng máy nổ như phèng la, c̣n có tiếng cà sựt.. cà sựt của bánh xe trước. Có lần tôi mua cho cái vỏ mới, ổng nói: -Tôi xin thầy, thầy bảo chết.. tôi chết liền .. nhưng thầy bảo nhận th́.. tôi lạy thầy… không nhận được đâu. ..Mà đâu phải ḿnh tôi, nhiều người thương mua cho, thứ này, thứ khác vẫn nhất định từ chối. Có ai đó, ngày Tết mua cho cặp vịt, suốt từ 29 tết đến mùng 5, Ông gánh cặp vịt, hết đứng ở các quán cà phê, đến quán nhậu, rồi trước cửa chợ….để t́m người cho trả lại cặp vịt, từ đó, không ai dám cho nữa, ổng cười hề hề ..nhẹ tênh. Dừng xe, tắt máy, bước vô nhà. -Nó đâu? -Dạ .. -Nó đây thầy. Ông đi qua đi lại, mắt nh́n cháu Thư. -Sao thầy không đợi nó chết rồi hăy gọi.. -Ông.. -Ông ..ông ..ông cái ǵ Nó sắp chết đó.. Tôi và cả vợ tôi, nghe cũng sợ sợ, nhưng bán tín bán nghi.. chưa ai xanh mặt.. -Thầy Cô nh́n đây.. nếu sợi máu lên ngang đầu vú của nó, nó sẽ chết.. không ai cứu nổi. Thầy Từ Tâm vừa nói vừa lấy tay vén áo con tôi, chẳng thấy sợi máu nào cả… cho đến khi ông thầy lấy hai ngón tay cái căng da bụng.. Vợ tôi trước.. tôi sau..rụng rời chân tay.. tái mét mặt mày.. sợi máu chạy bên hông, từ ngang rún lên ngực, như đă ngang với núm vú.. -Thầy Cô thấy chưa …nó sắp ngang với núm vú rồi . Thầy Từ Tâm nói với vợ tôi: -Cô giữ cháu, vén áo ..tôi lễ… Rồi căn dặn: -Nhịn đói… không cho nó ăn bất cứ thứ ǵ... từ nay đến giờ này ngày mai, nếu.. cho ăn ..nó chết. Vợ tôi định hỏi: -Cháu đói.. -Cô cho nó uống nước gạo rang thôi.. Ông đưa gói thuốc bột màu đen. -Cứ cách 2 giờ cho nó uống hai muỗng canh với nước rau răm đâm nát vắt lấy nước. Trước khi về thầy nói : -Hai bàn chân nó sẽ nổi mụn đỏ bầm.. như dề cơm cháy.. Đừng lo ...tôi sẽ quay lại.. Hắn kết luận, mọi hiện tượng xảy ra y như ông ta nói, cháu dứt bệnh. Thầy N., thầy H và cả V, lúc này mới tin thầy Từ Tâm Phan Rang chữa bệnh giỏi như lời đồn. Thầy H thêm. -Mỗi lần Phủ Đầu Rồng có bệnh, đều đem trực thăng về rước ông Từ Tâm vào Saigon …
Anh em nói chuyện, những người khác nằm nghe, thỉnh thoảng cũng hỏi
đôi câu. Đêm như trôi qua nhanh.
|