chu trầm nguyên minh

P6/8 :  trang 80-92

trang trước----------Trở về Mục lục----------trang sau

 

 

TỰ THUẬT
 

 

 

 


Ta chơi trò bỉ ổi
Ngồi so lóng tay buồn
Ngồi so khuôn mặt lạ
Ngồi so chỗ em nằm
Ngồi so nụ cười héo
 


Những hệ lụy bủa vây
Một đời người mục nát
Hạnh phúc xin từng giây
Hạnh phúc xin từng giờ
Nụ cười như vết chém
Hằn sâu giữa mặt người
Em ngồi đâu mơ ước
Ta một đời lang thang 

 

 

Ta chơi trò cút bắt
Bóng nhạt nhòa đau thương
Bóng câm đời lặng tiếng
Bóng hao hụt cụt đầu
Bóng khóc thầm theo bên
Bóng ngàn năm không nói

 
 

 

Ta chơi trò dã man
Đem linh hồn ra bán
Đem linh hồn ra đong
Từng vuông đời vỡ vụn
Theo tháng ngày co ro
Chia từng búng máu đỏ
Ngậm cứng nỗi buồn dài

 

Ta chơi trò hung hãn
Đốt hết tuổi úa vàng
Đốt hết ngàn ảo vọng
Đốt hết trăm mối tình
Xé hình hài tủi cực
Ném trả cửa thiên đường
Trở về với cát bụi
Làm loài đá vô tri

Xin một lần ngó lại
Tóc em buồn hai vai
Xin một lần ngó lại
Nơi một thời đã qua
Nơi một lần đã sống
Nơi biết khóc hân hoan
Nơi biết cười đau khổ
Nơi ôm trọn kiếp người
Lăn theo lần móc xích 

 

Ta chơi trò cô đơn
Gọi thử tên rồi khóc
Còn ai đứng quanh đây
Xin một lần lên tiếng.

 

 

 

 

 

Ở CHỖ NGỒI MỚI

Ngồi đây nhớ đó xa vời
Hoàng hôn kia đã phương trời bóng mây
Buồn rơi theo dấu chân ngày
Giờ ta trăm nỗi lưu đày an nhiên.

 

 

NƯỚC MẮT MẸ

Mẹ đi trên đường ôm con đạn lạc
Mẹ đi trong đời rời rã hoang mang
Mẹ cúi xin con còn trên xác máu
Mẹ cúi xin người thánh sũng mang theo

Mẹ nằm dưới hầm bom bay xé ruột
Mẹ nằm co tay ôm tuổi úa vàng
Mẹ cúi xin con còn buổi trở về
Mẹ cúi xin người tình ấy xa xôi

Mẹ khóc trong mi lệ thành máu đỏ
Mẹ khóc thương thân phận tàn bất lực
Mẹ cúi xin tim còn chút tình người
Mẹ cúi xin người máu lửa thôi reo

 

Mẹ ôm giấc mơ cơn buồn tan nát
Mẹ ôm xác con thương phận da vàng
Mẹ cúi xin đêm, đêm thôi đừng nổ
Mẹ cúi xin ngày, ngày thấy tương lai

 


Mẹ xuôi hai tay thương bầy con dại
Mẹ rũ tóc bay trên chỗ phận hèn
Mẹ cúi xin mây, mây hồng hy vọng
Mẹ cúi xin người, người trả con cho

 

Mẹ mở mắt trong hai mươi năm ròng rã
Mẹ thao thức chở từng đêm hỏa châu
Mẹ cúi xin con nhìn nhau rõ mặt
Mẹ cúi xin người trả lại giấc mơ

Mẹ giang đôi tay trên dòng sông đỏ
Mẹ nhìn lửa thiêu đạn xé hình hài
Mẹ cúi xin con thôi nhòa nước mắt
Mẹ cúi xin người còn chút yên vui 

 

Mẹ khóc cho con thân bày quạ rỉa
Mẹ khóc cho mẹ luống tuổi đã cùng
Mẹ cúi xin cây, cây đừng trút lá
Mẹ cúi xin vườn, vườn ngát hương hoa

Mẹ khóc cho con lỡ cuộc làm người
Mẹ khóc cho mẹ hồi chung đã đến
Mẹ cúi xin cho đồng xanh lúa mạ
Mẹ cúi xin mùa, mùa nở ca dao

Mẹ khóc trên tay nức nở nghẹn ngào
Mẹ khóc trong căn nhà tối hoang mang
Mẹ cúi xin môi con trẻ mỉm cười
Mẹ cúi xin người nước mắt thánh dâng.

 

 

BÓNG SẦU


Cái tôi một sớm điêu tàn
Chân dò bước ngã, ngày vàng bay cao

Chiều nghiêng, cỏ úa, bóng người
Xa trong nỗi nhớ ngậm hồn phúc âm

Cái xoe, ý mỏn, thân cầm
Cái riêng chuốc mãi, nhẵn tầm tay đưa

Phận tôi chỉ mỏng, tim bời
Hình câm, mắt sững, tình rời quanh thân

Cái sầu như thể kín bưng
Cái tôi lệ nhỏ, ý chừng đã nư.

 

 

 

KHI TRỞ VỀ PHAN THIẾT

Bạn bè mỗi đứa một phương
Giờ ta trở lại nhớ triền miên xưa.
Còn ai nữa đứng quanh đây
Cho ta nhìn mặt trong ngày lẻ loi.
Chỉ còn dấu tích đây thôi,
Tụi mày đã khuất bên trời lửa bom.
Ta về đây ngậm cơn buồn
Chiều qua xuống phố nghĩ thương phận mình.

 

 

CHIỀU VỀ TRÊN ĐƯỜNG P.Đ.P

Ta về đứng ngó ngược xuôi,
Chuyến xe lam cuối ngậm ngùi đi qua.
Đưa tay vẫy bóng nhạt nhòa,
Đèn trên phố cũ đốt thời lãng quên.
Giày saut gõ, mắt nhìn đêm,
Mai xa sẽ nhớ đến từng sầu rơi.

 

 

 

 

 

DẤU TÌNH CHUNG

1.
Mũi tên đời bắn tới
Tim ta rữa máu tàn
Ví dù nhắm mắt ngàn năm chờ đợi
Cuộc chơi hoài lớn tiếng điêu ngoa.

2.
Lời độc ác là lời thương ngàn kiếp
Móng nước da là tình thắm vô cùng
Răng có nhọn, chỗ sầu kia mới kín
Tay có buồn, mới thành võng ru nhau
Tóc có xanh, cung đời lên tiếng nhớ
Tình có sầu, anh mới khóc đêm đêm
Phải không em?
Cuộc chúng ta chừng ấy cũng vừa.

 

3.
Thế nào rồi mũi tên đời cũng tới
Cắm lần ngang trên vũng tim mình
Thế nào rồi tình kia cũng lụn
Để vết thương bưng mủ trong hồn
Thế nào rồi ngày kia cũng mất
Những dấu yêu sẽ rớt vô chừng
Thế nào rồi đời này cũng dứt
Cõi kín bưng tìm đâu thấy bóng mình
Thế nào rồi cuối đường kia cũng tới
Ta chia tay khi chưa sống một giờ.

4.
Khi chúng ta đối đầu với niềm hạnh ngộ
Kỳ diệu thay cho lúc giã từ.

 

5.
Rồi tình khô như cây me trụi lá
Anh mở mắt hoài lần thở đứt hơi
Tay so le, đo hoài sầu thảm
Che mặt còn kẽ hở nhận ra
Đời đã nát cùng tiếng gồng đứt máu
Chỗ riêng mình, biển thét bi thương
Chúng ta sống là bắt đầu đã chết
Chân vừa đi, tay đã níu giật lùi
Như môi vừa kề là hồn đang xa cách
Như tay vừa nâng là tình bỗng héo tàn
Như đôi mắt em lúc nhìn anh đắm đuối
Thoáng sau rồi thù hận căm căm
Như chúng ta vừa gần là bắt đầu xa đó
Như em vừa cười là nụ héo theo sau
Như em vừa vui là nước mắt nghẹn ngào
Như nơi vừa đầy là hư không đã đến
Hạnh phúc đâu tìm thấy bao giờ.
 

 

 

 

6.
Quanh quẩn mãi với hình, với bóng
Đứng soi gương lạ mặt chính mình
Một sát na đã hoàn thành cuộc biến
Trò đổi thay dời kiếp liền liền
Hãy gắng sống, đừng bao giờ tìm kiếm
Cuộc tình chung nào phải riêng mình
Hãy chấp nhận, đừng bao giờ tra hỏi
Cõi phù du gắng thở qua ngày
Em cũng thế, xin đừng thất vọng
Chỗ đời ta, dù bi lụy thảm cùng
Khi đã ngủ, xin em đừng thức giấc
Vì bóng kia sẽ phủ phận mình
Đừng run sợ hay chơi gian tình ấy
Chiếc gương kia dù vỡ tan tành
Xin cũng đừng cất tay chào đón
Triền dốc lăn vực thẳm đợi chờ

Anh sẽ hát những bài ca tình nhất
Cho em vui trong phút nhận tình cờ.

7.
Ta đâu biết, chỗ nào chân sẽ đến
Cuộc đời này còn lắm bon chen
Em đâu biết, hạnh phúc nào sẽ có
Ô vuông dành mỗi đứa một riêng.

 

8.
Ta đã đến, thế là ta tham dự
Đem hết đời tiêu phí một khi
Anh đã yêu, thế là anh chấp nhận
Mũi tên đời bắn thẳng vào tim.

 

9.
Cuộc tình kia là trò chơi đã xếp
Chúng ta đâu chạy trốn đường nào
Đứng ở đây và đi trên đường đó
Cầm lưỡi dao cứa máu tim mình
Em hãy khóc, để được sầu vỡ lở
Em hãy thương, để được nhớ vô cùng
Em hãy xin, để nhìn thấy bóng
Mỗi chúng ta, đều thế lẻ riêng mình
Cũng như anh tay đang cầm súng
Chạy vòng quanh cho hết mệnh cùng
Hãy kiên tâm, chờ một thời sẽ đến
Chiếc vòng mang sút chốt cuối đường
Em hỡi em, bây giờ gắng khóc
Cho anh soi tình ấy, chung đời.

 

 

 

art2all.net