BÀ HUYỆN THANH–QUAN là một nữ sĩ thời Nguyễn sơ. Về tiểu sử của
bà không được đầy đủ lắm. Người ta chỉ biết bà là ái nữ của một
vị danh nho, sinh quán tại làng Nghi-tàm, huyện Thọ-xương (nay
là huyện Hoàn-long, tỉnh Hà-đông). Bà lập gia đ́nh với ông Lưu
Nghị, tự là Lê Nguyên Uẩn, người làng Nguyệt-áng, huyện
Thanh-tŕ, tỉnh Hà-đông, đỗ Cử nhân năm 1821, được bổ làm Tri
huyện Thanh-quan (hiện nay là phủ Thái-ninh, tỉnh Thái-b́nh). Do
đó, nữ sĩ được gọi là Bà Huyện Thanh-Quan.
Về những tác phẩm chữ nôm của Bà, hiện nay chỉ c̣n truyền tụng
một số những bài thơ thất ngôn Đường thi, như: “Thăng-long thành
hoài cổ”, “Chùa Trấn Bắc”, “Qua Đèo Ngang”, “Cảnh thu”, “Nhớ nhà”,
“Cảnh chiều hôm”.
Thơ bà có đặc tính nổi bật là đậm đà ḷng nhớ thương quá khứ. Ư
ngụ đó đă khiến các nhà phê b́nh văn học sau này xếp bà vào
những thi sĩ có khuynh hướng t́nh cảm và có tính cách “hoài cổ”.
*
Có những năm tháng đằng đẵng tôi phải sống hoàn toàn xa cách
những người thân thuộc. Một phần v́ nghề nghiệp, phần khác v́
chính tôi muốn xa lánh mọi liên hệ t́nh cảm, xă hội, để suy tư.
Đời sống như thế, có lúc nó trống trải quạnh hiu đến tàn nhẫn.
Có những khi đi làm về, leo thang gác để lên pḥng, tôi nghe
những bước chân trên bục gỗ dội vào tim đau nhói. Tôi biết trước
sự trống vắng của căn pḥng, tôi biết trước là không có ǵ chờ
đợi, không có ǵ thay đổi cả. Căn pḥng vẫn như cũ, như lúc tôi
đi. Tôi bắt đầu nghe thấy mùi ẩm mốc từ bên trong, và tiếng tích
tắc của đồng hồ reo, mó vào ch́a khoá cửa tôi rùng ḿnh trước
khi hơi giá buốt tuôn ra luồn vào cổ áo.
Như thế, nhiều đêm tôi sợ quá không dám về pḥng nữa.
Có một điều lạ là những giờ hiu quạnh nhất tôi thường nhớ đến
thơ Bà Huyện Thanh Quan. Những buổi chiều nghe tiếng chim ríu
rít gọi nhau về dưới mái hiên, tôi nhớ đến Thanh Quan, những tối
nghe mưa thánh thót ngoài cửa sổ, tôi nhớ đến Thanh Quan; thậm
chí có những đêm choàng ḿnh tỉnh giấc v́ một tiếng thạch sùng
chắc lưỡi tôi quờ quạng vào mền chiếu lạnh lẽo, rồi lại nhớ
Thanh Quan. Dần dần trở thành một thói quen, thơ Thanh Quan như
một lời an ủi, một lời cứu rỗi đối với tôi trong những giờ phút
chán nản nhất.
Cuối cùng tôi mới hiểu ra: trong sự trống trải của tâm hồn và
thể xác, thơ Thanh Quan là hơi thở đàn bà ấm áp. Đúng, một hơi
thở đàn bà; hay một giọng nói êm ái, hay chỉ là cái nh́n im lặng.
Có thể của người mẹ, người chị, người vợ, người yêu hay chỉ là
một người em gái. Nhưng là một người đàn bà ấm áp.
Có những lúc ḷng ḿnh thèm khát một cách xa vắng. Những lúc ấy
thơ Thanh Quan bỗng chuyển ḿnh thành một cánh tay nơn nà quàng
qua gáy tôi, ôm lấy cổ tôi. Tôi muốn cắn mạnh vào những âm thanh
trắng muốt đó.Những lúc ấy có khi tôi rưng rưng nước mắt.
Một vài đêm khó ngủ, tôi lại nhớ Thanh Quan. Tôi lẩm nhẩm đọc
thơ bà; một mùi da thịt đàn bà không nồng nàn nhưng mát dịu lẩn
khuất bên tôi và ôm lấy giấc ngủ của tôi; tôi có mơ thấy ḿnh đi
qua cảnh Đèo Ngang, thăm đống gạch vụn hoang tàn thành Thăng
Long, thăm chùa Trấn Bắc; thỉnh thoảng đi với một người đàn bà,
thường thường là với những người đàn bà ban ngày tôi hằng mơ ước.
Ư thức được điều đó, lắm khi tôi có cảm giác phạm tội khi đọc
thơ Thanh Quan: một thứ tội lỗi u ám, đen tối nhưng êm ái; nhiều
buổi sáng tỉnh dậy tôi thở ra thơ Thanh Quan theo từng hơi thuốc
lá. Tôi nh́n theo chút hương khói đượm mùi da thịt của thi ca
tan dần, mờ dần trong bầu trời xanh buổi sáng. Tôi suy nghiệm,
nhận thấy sở dĩ thơ Bà Huyện Thanh Quan gây được một ấn tượng
sâu xa như thế, là nhờ một sự nhất trí, nhờ cái hồn chung cho cả
mấy bài thơ bà để lại: đó là nữ tính chứa chất trong thơ bà.
Nữ tính dồi dào đến nỗi từ t́nh cảm đến cảm giác, đến ngôn ngữ,
nhạc điệu trong thơ bà, đều là một thứ da thịt đàn bà quyến rũ.
T́nh cảm Bà Huyện Thanh Quan có hai đối tượng: là dĩ văng và gia
đ́nh; đây là thứ t́nh cảm đặc biệt của phụ nữ.
Người đàn bà vốn hay ngoái lại dĩ văng, dù chỉ là một thứ dĩ
văng không có ǵ. Văn chương nữ lưu, thường là văn chương kỷ
niệm, văn chương của quá khứ.
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.
Nàng tiếc một dĩ văng không rơ rệt. Nói rằng nàng tiếc những xe
ngựa, những lâu đài, e hạ thấp nguồn thi hứng của nàng. Luyến
tiếc nhà Lê ư? Không lấy ǵ làm bằng cớ. Ở đây chỉ là một thứ
sầu muộn mông lung, thứ tiếc nuối không cùng. Hoài cổ trong Bà
Huyện Thanh Quan chỉ là một lối mơ mộng, một lối giải thoát. Đàn
ông giàu suy tưởng, đàn bà giàu t́nh cảm, nhưng nghệ sĩ dù đàn
ông hay đàn bà đều không hài ḷng với thực tại. Ôn Như Hầu th́
“mượn hoa đàm đuốc tuệ làm duyên”, Nguyễn Cống Trứ lại “thảnh
thơi thơ túi rượu bầu”; toàn là giải pháp cá nhân nhưng có liên
hệ với xă hội; nhưng giải pháp xuất thế của người đàn bà hoàn
toàn có tính cách cá nhân v́ nó chỉ là một giải pháp trên t́nh
cảm thuần túy kín đáo và riêng tư: mối u hoài dĩ văng. Nhớ
thương quá khứ, nhất là cái quá khứ của người khác, hoặc là quá
khứ tưởng tượng là đặc tính của một t́nh cảm ủy mị, yếu đuối:
t́nh cảm đàn bà.
Lối hoài cổ là biện pháp thoát tục của Bà Huyện Thanh Quan; bà
c̣n t́m một hạnh phúc khác trong tục lụy của hiện tại, là hạnh
phúc gia đ́nh.
Bà thường nhớ nhà và nhớ quê hương:
Nhớ nước đau ḷng con quốc quốc,
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.
Nói rằng chỉ có đàn bà mới nhớ nhà, nhớ quê e quá đáng. Nhưng
ḷng nhớ nhung ấy là một ám ảnh thường xuyên trong thơ Bà huyện
Thanh Quan. Gia đ́nh đối với bà, là một nhu cầu tâm lư cần
thiết; không những nhớ mà thôi, mà c̣n đ̣i hỏi một cách thiết
tha và cấp bách:
Kẻ chốn Chương Đài người lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn?
Kể nỗi hàn ôn! Lời nói mới rạt rào t́nh cảm làm sao! Một t́nh
cảm pha lẫn cảm giác của xác thịt, tế nhị nhưng đằm thắm, tôi
tưởng rằng chỉ có người đàn bà mới có những rạo rực sâu xa và
sôi nổi như thế. Tả nỗi nhớ nhung của một phụ nữ, Nguyễn Du có
những câu tuyệt khéo:
Cánh hồng bay bổng tuyệt vời,
Đă ṃn con mắt phương trời đăm đăm
Nhưng Nguyễn Du chỉ tả được cái dáng điệu nhớ nhung hoặc cái ư
tưởng nhớ nhung như khi Kiều nhớ Kim Trọng hoặc Thúc Sinh. C̣n
nỗi hoài mong thật sự, trong sự rộn rực của từng thớ thịt phải
là người đàn bà mới cảm thấy và diễn tả nổi.
Khi ngoái lại, với lấy những ảo ảnh êm đềm của dĩ văng hay khi
vươn tới hô hấp lấy khí hậu ấm áp của gia đ́nh, Bà huyện Thanh
Quan để lộ ra hai tâm trạng: niềm e sợ thời gian trôi qua và sự
cô đơn lạnh lẽo.
Run sợ thời gian là tâm trạng đặc biệt của phụ nữ thời xưa,
trong văn chương b́nh dân cũng như trong văn chương cổ kính.
C̣n duyên kẻ đón người đưa,
Hết duyên đi sớm về trưa một ḿnh.
(Ca dao)
Ư niệm thời gian rất dồi dào trong Chinh phụ ngâm; Đặng
Trần Côn và Đoàn Thị Điểm đă mô tả rất sát tâm sự của một người
đàn bà nóng ḷng trước bóng câu qua cửa sổ:
Thử tính lại diễn khơi ngày ấy,
Tiền sen này đă nảy là ba…
Bà huyện Thanh Quan khi nghĩ tới quá khứ, thường đau xót, và
thỉnh thoảng giật ḿnh run sợ, run sợ đến đứt ruột:
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ,
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường.
Không thể hiểu bà tiếc thành Thăng Long đến “đoạn trường”, t́nh
cảm nhức nhối đó phải có liên hệ trực tiếp đến thân phận mới làm
bà thốt lên tiếng nấc cuối cùng thảm thiết như thế; đó là lúc
nhớ lại câu triết lư xa xưa:
Giai nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.
Nỗi run sợ thời gian đó, tôi cho là một cạnh khía của nữ tính
ngày xưa. Trong tâm sự của nam giới, có lúc tính nhẩm “Ba vạn
sáu ngàn ngày là mấy” như Cao Chu-Thần, nhưng đó chỉ là cớ hưởng
thụ hối hả cuộc đời, chứ không phải là niềm đau nhức của tâm tư
trước bước chân vội vă của thời gian.
Đồng thời với niềm e ngại trước cuộc sống mong manh, Bà huyện
Thanh Quan c̣n ghi lại niềm e ngại phải cô đơn hiu quạnh:
Dừng chân đứng lại: trời, non, nước,
Một mảnh t́nh riêng ta với ta.
Sự cô đơn như một trạng thái thường xuyên của tâm hồn, tôi ít
khi thấy trong văn chương nam giới. Có khi, người đàn ông thương
người tri kỷ quá cố, chớ ít khi than phận cô đơn. Trái lại, một
Nguyễn B́nh Khiêm đi “t́m nơi vắng vẻ”, một Nguyễn Khuyến t́m
thấy hạnh phúc trong cảnh “ngơ trúc quanh co khách vắng teo”.
Người đàn bà yêu không gian mênh mông quạnh vắng, nhưng lại cảm
thấy lẻ loi, cô độc, và Bà huyện Thanh Quan thích để tâm hồn
đong đưa nhè nhẹ trong sự than thân tủi phận, lời nói “ta với
ta” là một tiếng thở dài êm ái. Trong những bài thơ nhớ nhà,
niềm cô đơn da diết hơn
Ḷng quê một bước nhường ngao ngán.
Chúng ta chưa quên bài “Ai tư văn” của Ngọc Hân Công Chúa, cũng
là lời rên xiết của người đàn bà cô độc:
Buồn thay nhẽ sương rơi gió lọt
Cảnh đ́u hiu thánh thót châu sa
Lời thơ Ngọc Hân đau xót hơn, là do hoàn cảnh. Bà huyện Thanh
Quan được số mệnh ưu đăi, nhưng vẫn nuôi dưỡng trong ḷng cái
cảm giác gần như là bản thể của người đàn bà muôn thuở.
V́ tâm hồn người đàn bà muôn thuở là lời mời gọi t́nh cảm, đồng
thời cũng là sự thặng dư t́nh cảm: một trạng thái vừa thừa vừa
thiếu. Một nhu cầu trao đổi nhưng không bao giờ được thoả măn:
Ḷng quê một bước nhường ngao ngán
Mấy kẻ t́nh chung có thấu là?
Nhu cầu trao đổi t́nh cảm, Bà huyện Thanh Quan c̣n gửi đến độc
giả. Bà cần san sẻ t́nh cảm của bà với người đọc: bài thơ luôn
luôn là một cái cớ để bà t́nh tự. Cá nhân bà luôn luôn hiện
diện, bà tỏ bày tâm sự của chính ḿnh, một cách thành thật, ngay
từ đầu một bài thơ:
Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà.
Đây là chuyện riêng của một người đàn bà. Thơ bà không bao giờ
có tính cách vô ngă như của nam giới, mà là lời tâm sự trực
tiếp, lời than văn, lời trách móc của riêng một người gửi đến
một người, phát xuất từ tâm can.
Bà luôn luôn kết luận bằng nỗi ḷng; nói khác hơn, thơ nhằm diễn
tả nỗi ḷng đó; thi ca đối với bà là một phương tiện truyền cảm,
một b́nh thông nhau để truyền bớt phần t́nh cảm thặng dư: thơ bà
là thứ tâm sự đàn bà, một câu chuyện “chị cùng em” rất riêng tư.
T́nh cảm nồng nàn và thắm thiết đó diễn tả bằng cách nào? Trước
hết là qua những cảm giác của tác giả. Bà huyện Thanh Quan ưa
ngắm cảnh vật vào những lúc thiếu ánh sáng; một buổi hoàng hôn
c̣n sót lại một ít nắng tà bảng lảng, hay một ngày mưa lác đác.
Đó là thứ không gian mờ nhạt, ảm đạm hay ẩm đục, khác với những
khoảng “trời xanh ngắt” của Nguyễn Khuyến.
Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn
Ánh sáng mờ đục ấy đôi khi che vũ trụ, làm thay đổi những màu
sắc của thiên nhiên, làm lẫn lộn những ấn tượng ánh sáng và bóng
tối, hoặc tạo những ảo giác của thị quan:
Xanh om cổ thụ tṛn xoe tán
Trắng xoá tràng giang phẳng lặng tờ
Âm thanh trong cảnh vật ảm đạm ấy là một thứ âm thanh buồn bă
như tiếng mưa nhỏ đều trên những tờ lá chuối, hay thê thảm hơn
nữa là tiếng trống rời rạc, tiếng tù và bi thiết. Những âm thanh
xa xăm, lạc loài ấy càng gợi thêm ấn tượng vắng vẻ và quạnh hiu.
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà.
Tóm lại, cảnh vật trong thơ Bà huyện Thanh Quan là thứ cảnh vật
nh́n dưới nhăn quan ướt át của phái yếu. Những xao xuyến nhẹ
nhàng thầm kín trong tâm tư phải đi t́m những nét buồn vời vợi,
mông lung. Phong cảnh ở đây không thể là một vật rơ rệt, mà phải
là một miền khoáng dă, một băi b́nh sa, phải là một cảnh vừa
mênh mông vừa mơ hồ mới có thể biến chuyển theo nhịp thở của tâm
tư, và phản chiếu những màu sắc của nội giới. Như thế, vũ trụ ảm
đạm kia là một nhu cầu của nữ tính: một vũ trụ êm ả, mềm yếu,
thầm lặng v́ được nhận thức qua những giác quan cũng êm ả, mềm
yếu, thầm lặng như thế, nghĩa là những giác quan của đàn bà. Tả
cảnh mưa gió, Bà huyện Thanh Quan chọn một tàng cây đứng dầm
mưa, và tàng cây ấy có một vẻ đẹp đặc biệt, một vẻ đẹp rũ rượi,
ủ ê, rất phù hạp với tâm tính yếu đuối, ướt át của người đàn bà.
Hôm qua mưa bụi gió bay
Gió rung cành trúc, gió lay cành bàng
Anh với em cùng ở một làng
Nào em có biết ngơ chàng ở đâu?
(Ca dao)
Người phụ nữ b́nh dân c̣n chuộng những cảnh ẩm ướt như:
Trời mưa ướt bụi ướt bờ
Ướt cây ướt lá ai ngờ ướt em…
(Ca dao)
Phong cảnh trong thơ Thanh Quan là những đường nét mênh mông, mơ
hồ, mầu sắc rộng răi nhưng mờ nhạt, âm thanh u hoài và xa vắng;
ngoài ra c̣n có cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo bao trùm cả bài thơ:
Người đọc cảm thấy rơ cảm xúc của một người đa cảm, một người
đàn bà. Bức tranh của Bà huyện Thanh Quan không bao giờ là một
bức tranh thiên nhiên hay tả thực; cũng không đúng là những nét
thuỷ mạc chấm phá. Nhưng là một bức tranh ấn tượng, phảng phất
một ít u sầu lăng mạn. V́ người đàn bà không quan sát tinh vi,
cũng không suy nghĩ một cách trừu tượng; họ chỉ nhạy cảm thấy,
và ghi lại những cảm giác của họ: Bà huyện Thanh Quan là nhà thơ
của những cảm giác, và của một thứ cảm giác nào đó, thuần tuư
phụ nữ.
Bà rất ít lư luận, trong một bài thơ thất ngôn, hai câu “luận”
là để lư luận, nhưng rất ít khi bà sử dụng đến, nếu tôi không
lầm th́ chỉ có một lần:
Bầu dốc giang sơn say chấp rượu,
Túi lưng phong nguyệt nặng v́ thơ.
Câu trên, phần đông các nhà làm sách giáo khoa giải thích không
được hợp lư. Ví dụ một tác giả giải thích “dốc cả bầu rượu mà
uống cũng không say” như thế vừa vô lư, vừa ngô nghê, vừa cướp
mất nữ tính của câu thơ. Tôi đề nghị nên hiểu là “ngắm cảnh núi
sông không cần rượu ḷng cũng say”. Như thế, câu luận có tính
cách kín đáo, đằm thắm của người đàn bà.
Bà c̣n ưa chuộng cảnh tiêu điều, hoang phế; cảnh buồn thảm ở đây
hạp với nỗi hoài cổ bản nhiên trong người phụ nữ như đă thấy ở
đoạn trên:
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.
Nắng chiều và cỏ dại! Khung cảnh mới tê tái làm sao; tôi nghĩ
rằng phải có cái cảm xúc tế nhị thắm thiết của người đàn bà mới
chọn lựa những h́nh ảnh ảm đạm như thế.
Thơ Bà huyện Thanh Quan là tiếng tỳ bà sầu thảm nhưng nhẹ nhàng
chứ không năo ruột; t́nh cảm ấy dĩ nhiên phải loang ra chiều
rộng chứ không lắng xuống chiều sâu: phong cảnh trong thơ bà
cũng thế. Đó là đặc tính của sự nhận thức phụ nữ, của nỗi buồn
phụ nữ. Một lần nữa khuôn mặt người đàn bà muôn thuở lại thoáng
qua trong tâm hồn người đọc.
Nhưng những cảm giác dồi dào nữ tính đó được diễn tả bằng cách
nào? H́nh thức bài thơ c̣n giữ được nguyên vẹn hơi thở thiên
nhiên nồng ấm hay không?
Lời lẽ trong thơ Thanh Quan trang nhă đến khách sáo. Bà dùng chữ
nho nhiều khiến giọng nói vừa đài các vừa xa cách. Người đàn bà
có hai cách nói đặc biệt: hoặc rất chanh chua, đanh đá, hoặc rất
thanh tao, kín đáo. Hồ Xuân Hương là trường hợp thứ nhất, Bà
huyện Thanh Quan là trường hợp thứ hai. Lời thơ của bà buộc
người đọc phải e dè thận trọng khi tiếp xúc với nữ giới. Có
người trách thơ bà kiểu cách đến độ khách sáo. Đúng. V́ bà luôn
luôn là khách cơ mà! Trong thơ, bà chỉ là kẻ lữ thứ, là “người
qua đó” là “kẻ dừng chân đứng lại”; bà là khách của cuộc đời và
dĩ nhiên là của độc giả; giữa thơ bà và độc giả có khoảng cách
cần thiết để ǵn vàng giữ ngọc. Chỉ có nam nhi mới mở những ṿng
tay thân mật “bác đến chơi đây ta với ta” như trong
Nguyễn Khuyến, chứ người đàn bà luôn luôn có cái dè dặt để ǵn
giữ: “một mảnh t́nh riêng ta với ta”. Hơn nữa, từ ngữ
trong Bà huyện Thanh Quan là những viên ngọc đẹp, những chữ tự
nó đă có âm thanh trang nhă: Mục tử, cô thôn, ngư ông, viễn
phố, khoáng dă, b́nh sa, chương đài, lữ thứ, thu thảo, tịch
dương… Nhưng chữ đó, tự nó, đă mang ít nhiều vẻ lịch sự đàn
bà.
Nữ tính c̣n phát ra trong cách chọn vật liệu của thi ca. Về cây
cối, ngoài một cây cổ thụ không tên, v́ bị mưa che lấp, chúng ta
bắt gặp trong thơ bà ba thứ cây lớn: tàu chuối, ngàn mai và dặm
liễu, - ba thứ cây tượng trưng cho nữ tính.
Cây chuối, về phương diện sinh lư, gợi h́nh ảnh người đàn bà,
với những cây chuối con mọc xum xuê dưới gốc.
Mai và liễu tượng trưng cho người đàm bà về vóc dáng. Mai là một
loại cây mảnh khảnh, hoa mỏng manh ngày xưa trồng trước pḥng
người con gái, do đó có chữ Mai Khuê. Liễu là loài cây mềm mại,
tha thiết, lưng thon người con gái gọi là liễu yêu, lông mày
cong gọi là liễu my, độc giả vẫn c̣n nhớ câu thơ “Khuê oán” của
Vương Xương Linh:
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc…
Thơ Bà huyện Thanh Quan chỉ có ba thứ cây, tượng trưng cho nữ
tính; ngoài ra có rất nhiều cỏ:
…Trấn Bắc hành cung cỏ dăi dầu
…Lối xưa ngựa cũ hồn thu thảo
…Cỏ cây chen lá đá chen hoa
Tôi nghĩ loài thực vật khiêm nhượng yếu ớt và nhỏ bé như loài cỏ
đặt vào lời nói người đàn bà thật phù hợp. Thảo mộc trong thơ Bà
huyện Thanh Quan được chọn lựa theo sở thích, theo linh tính phụ
nữ. Thảo mộc ấy có một sắc thái đặc biệt.
Về động vật, chỉ có tiếng chim gọi đàn và những bóng chim do nền
trời sẩm tối. Động vật duy nhất là chim. Một lần nữa, sự chọn
lựa của Bà huyện Thanh Quan đă gợi nên sự trang nhă, lẫn tính mơ
mộng của một tâm hồn phụ nữ. Khi tả những chi tiết trong một
cảnh bà chỉ chú ư đến những cái mà người đàn bà thường chú ư:
Một toà sen toả mùi hương ngự
Năm thức mây phong nếp áo chầu.
Những chữ “mùi hương ngự” và “nếp áo chầu” là tạo một h́nh ảnh
âu yếm, đằm thắm, tả cảnh chùa mà vẫn gợi ít nhiều cảm giác ân
t́nh nồng ấm, tưởng lời thơ của phụ nữ mới quyến rũ đến như thế.
Tóm lại ngôn ngữ trong thơ Thanh Quan vừa đoan trang vừa thắm
thiết; một lời nói xa cách nhưng gần gũi, e dè mà gợi cảm, muốn
dung hợp những tương quan và mâu thuẫn đó, phải là một ngôn ngữ
nữ lưu thật sự.
Và ngôn ngữ ấy được sử dụng trên những cung bậc, những âm giai
nào. Xin mời độc giả đi vào thế giới âm thanh d́u dặt của Bà
huyện Thanh Quan.
Nhạc điệu trong thơ bà là một nhạc điệu dồi dào, thanh thoát,
thùy mị và đoan trang.
Thơ bà không có một âm thanh thô kệch y như giọng nói trong trẻo
của người đàn bà. Thơ Hồ Xuân Hương là một tṛ nghịch ngợm nên
có những âm thanh dị kỳ một cách cố ư; không thể lấy đó làm phản
chứng. Như trong thơ Nguyễn Khuyến, âm điệu có gọt giũa, vẫn c̣n
những chữ chói tai như rằng rặc, long bong, ngơng ngay, ngan
ngỗng, co cóp… Trong thơ Thanh Quan không bao giờ có những
âm khổ độc như thế: mỗi âm thanh là một sự trang nhă, thùy mị.
Những âm thanh ấy lại được hoà hợp một cách khéo léo:
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Âm thanh như đan vào nhau thành một ḥa âm dồi dào nhạc tính.
Nhưng tế nhị nhất phải kể câu này:
Xanh om cổ thụ tṛn xoe tán
Trắng xóa tràng giang phảng lặng tờ.
Một nhạc điệu gợi h́nh mănh liệt. Về phương diện tử âm, những
sát-âm-mềm: x (spirante vélaire) và những
tắc-âm-uốn tr (rétroflexe hoặc occlusive
alvéolaire) như cuộn vào nhau, quấn chặt lấy nhau: câu thơ lả
lướt và êm ả. Về phương diện mẫu âm, câu trên có những năm âm
chùm (arrondi) và tối và những âm o, ô, u vừa gợi
ra được h́nh tṛn của tàng cây lẫn vùng bóng tối dưới tàng cây.
Câu sau, năm âm ang ngang nhau và kéo dài vừa gợi
ra mặt phẳng của mặt nước lẫn chiều dài vô tận của ḍng sông
chuyển ḿnh vào cơn mưa lác đác.
Những câu thơ như thế rất dồi dào nhạc điệu. Người đọc bị mê
hoặc, bị cuốn theo. Như trôi trên giọng nói thơm nồng của t́nh
yêu trong ảo giác. Nhất là khi tiết điệu bài thơ lại quyến rũ
mănh liệt:
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gơ sừng, mục tử lại cô thôn
Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi
Dậm liễu sương sa khách bước dồn.
Hai câu trên đảo ngữ buộc ta phải ngừng giọng sau hai động từ
“gác mái”, “gơ sừng”, câu thơ do đó mà chậm lại. Nhịp chậm đó
lại có tác dụng là tương phản với hai câu sau, làm nổi bật tốc
độ rất nhanh của hai câu sau: đó là con chim bay vội vă và người
lữ khách dồn chân.
Tiết tấu lúc nhặt lúc khoan, khi nhanh khi chậm hoà nhịp với
những âm thanh lúc bổng lúc trầm, khi tối khi sáng, tạo thành
một vùng giao thoa huyền bí có ma lực mê hoặc con người. Gần như
là một khúc nhạc thần thoại, huyền nhiệm. Không phải, đây chỉ là
một giọng nói đàn bà thanh tao, êm ái. Chỉ có giọng nói đàn bà
mới có những cung bậc dặt d́u, những âm giai huyền hoặc như vậy.
Bà huyện Thanh Quan không phải làm công việc tỉ mỉ của một thợ
thơ. Bà chỉ diễn tả t́nh cảm một cách chân thành và dựa theo
linh tính, tư cách người đàn bà để chọn chữ, đặt câu, sắp xếp âm
thanh, phân chia tiết tấu: cả vẻ đẹp của người đàn bà trở thành
thơ. V́ chính người đàn bà đă là một bài thơ tuyệt diệu.
Người đàn bà ấy đến với tôi với nguyên vẹn những t́nh cảm, những
cảm giác và những lời thỏ thẻ.
T́nh cảm của nàng là một khối sầu mộng mênh mông, nhớ nhung da
diết. Nàng u hoài dĩ văng và mong nhớ gia đ́nh: t́nh cảm ở đây,
khi là một lối giải thoát, khi là một sự dằn vặt; người đàn bà
yêu quá khứ, cần gia đ́nh, người đó thành thật. Nhu cầu t́nh cảm
của Thanh Quan thiết tha mời gọi. Mời gọi để tâm sự, để bày tỏ;
đôi khi một gián tiếp qua những phong cảnh mà giác quan người
đàn bà đă thu nhận sau khi gạn lọc những đường nét, mầu sắc, ánh
sáng và âm thanh. Sự gạn lọc dựa theo những giác quan nhậy cảm
nhưng thiên lệch, vừa tế nhị vừa mơ hồ: giác quan của người phụ
nữ.
Rồi Thanh Quan tâm sự. Lời lẽ đoan trang nhưng đằm thắm, kín đáo
nhưng thành thật, lời nói thuỳ mỵ, trang nhă. Từng chữ, từng
câu, từng ư, đều được cân nhắc bằng một linh tính đàn bà.
Linh tính đàn bà đó có đo lường âm độ của giọng nói, sao cho
trang nghiêm mà vẫn nồng nàn, sao cho thanh thoát mà vẫn cảm
động.
Tôi thấy cả sự e dè nôn nả của người phụ nữ muôn đời.
Tôi muốn dời thơ Thanh Quan để về với Thanh Quan. Sự mến yêu của
tôi thường rất tao nhă. Nàng là một ánh nắng ngủ muộn trên một
cành liễu yếu, nàng là tiếng reo vi vu của cơn gió trên những
ngọn phi lao.
Có khi nồng nàn hơn. Nàng hiển hiện một chiếc gáy nơn nà với
những sợi lông tơ vàng mượt. Những khi ấy tôi thường e ngại.
Có những buổi sáng khoá cửa pḥng đi làm, tôi có cảm tưởng như
có nàng chờ đợi ở nhà. Tôi nôn nóng trở về, vội vă lên thang
gác, và thấy pḥng ḿnh ấm hơn thường lệ. Trạng thái này ít khi
xảy ra; và mỗi lần như thế, tôi biết ḿnh đang ở trong t́nh
trạng tinh thần bất thường.
Nhưng chắc chắn là sự thưởng ngoạn nghệ thuật của tôi đối với
thơ Thanh Quan vẫn trong sáng vằng vặc như trăng sao.
Đà Lạt, 1964
Nguồn:
Vũ trụ thơ,
tiểu luận của Đặng Tiến, b́a Văn Thanh, Giao Điểm xuất bản lần
thứ nhất. In xong ngày 24 tháng 6 năm 1972. Số thứ tự của nhà
xuất bản: 32/72. Nạp bồn: đệ tam cá nguyệt 1972. Giấy phép xuất
bản số 982-BTT/PHNT, Sài G̣n ngày 30 tháng 3 năm 1972. Tổng phát
hành: Nhà sách Đời Mới 278-280 đường Vĩnh Viễn, Sài G̣n. Bản
điện tử do talawas thực hiện tháng 8 năm 2006. Bản đăng trên
talawas với sự đồng ư của tác giả.