Mai Hoài Thu
Chùm thơ # 14
LÃNG MẠN
(Trích từ thi tập HỒN ĐIÊN)
LẠC LỐI...
Người có biết tim tôi đang đau buốt, Nước mắt khô đọng thành những giọt sương, Phấn son nào xoa dịu bớt nhớ thưong, Môi mím chặt mà hồn đang rên siết...
Người có biết lòng cuồng điên da diết, Em van xin: "Người hãy đến cùng tôi !" Cho mộng tình duyên đẹp thắm lứa đôi, Cho đêm tối chói lòe lên ngọn lửa...
Người có biết ngày mai không còn nữa, Mặt trời sẽ lên, mình sẽ chia xa, Tạm biệt người ! Kỷ niệm đẹp đêm qua, Bao ân ái, mặn nồng và tiếc nuối...
Tôi xa người, hồn si mê đắm đuối, Khối tình sầu, trái đắng ngậm ngùi đau, Người hờ hững, tim mỏi mòn rỉ máu, Người vô tình như dẫm nát đời tôi...
Vết thương ngọt ngào nghiến nát bờ môi, Bao im lặng, xác thân tàn khô héo, Người đã chôn tôi xuống tận mồ sâu, Tôi lạc lối, mù lòa trong ngây dại...
San Jose, tháng 05/30/2012 Mai Hoài Thu
VÔ VỌNG...
Ta gọi em như rừng Thu gọi lá, Lòng thiết tha như mây gió gọi trăng, Như mắt em buồn thăm thẳm mưa giăng, Như sóng trùng dương gào trên biển vắng...
Em vẫn đó mà hồn ta cô quạnh, Mỗi đêm về trời lành lạnh buồn tênh, Cánh cửa cô đơn, lòng vẫn khép hờ, Trong hơi thở, hồn nghẹn ngào thương nhớ...
Rượu nồng say chẳng làm ta ấm lại, Khúc nhạc sầu, tình đâu dễ nhạt phai, Tiếng sáo dập dìu giữa cõi thiên thai, Thơ ta đó ! Ôi cung đàn muôn điệu !
Hãy uống đi ! Mỗi khi lòng thấy thiếu... Ta, bốn mùa dâu bể vọng cố nhân ! Ngày xa em, ta rũ áo phong trần, Bao khao khát, quay lưng vào gió bụi...
Thế là hết, một cuộc đời tàn lụi, Cũng vì yêu, đành lỡ hẹn núi sông, Ngày em vu quy, pháo đỏ, rượu hồng, Ta cánh hạc mỏi mòn trong vô vọng...
San Jose, tháng 06/17/2012. Mai Hoài Thu
|