đùa với thơ trên mạng lưới đặng lệ khánh
chẳng đất trời ta bơi theo ư, theo lời, đuổi nhau
sắc màu thoắt tự chiêm bao thấy vui chạy - kéo - lao vào cuộc chơi
cười reo khóc đến mệt nhoài vốc ba quá khứ mù khơi thổi phù
chữ hoa, chữ bé, tự do trần truồng hát giữa khung đ̣ trong veo đêm thơm ngát ngày phiêu phiêu chẳng dây chẳng nhợ tín điều ... vút bay
chợt nghe đau nhói trên tay chiếc c̣ng êm ái, buồn thay, buộc vào |