Đặng Lệ Khánh Tưởng tượng khi ḿnh là hạt bụi
Chủ nhật lên chùa dự cầu siêu Khoanh chân ngồi dưới đất buồn hiu Sau lưng những vành khăn tang trắng Quấn hờ giữa sợi muối sợi tiêu
Tưởng tượng mai kia thành tro bụi Ḿnh chắc vờn quanh nhành ngọc lan Sẽ lăn giữa những vồng hoa cải Sẽ theo suối đổ tự trên ngàn
Ḿnh sẽ lang thang như cánh bướm Sẽ trôi như ngọn gió mùa thu Sẽ nằm trên đỉnh thông cao ngất Sẽ bơi theo tiếng sáo vi vu
Ḿnh sẽ thả ḿnh trên ngọn lúa Sẽ sà bên bếp lửa ngày đông Sẽ đậu trên nắng chiều sắp úa Sẽ vào trong mộng một người dưng
Ḿnh sẽ nằm đầy phím dương cầm Trong góc một căn pḥng bỏ không Góp nhặt từng âm thanh vất vưởng Trên bốn bức tường đă lặng câm
Ḿnh sẽ lơ mơ nh́n trăng chiếu Trên mái hoàng thành một thuở xưa Nghe rêu, nghe cỏ ru nhè nhẹ Văng vẳng câu ḥ mái nhị đưa …
Nhưng … lỡ như ḿnh là hạt bụi Dính trên lưng áo lính phương xa Thấm giọt mồ hôi cay nắng gió Nghe súng dồn theo nhịp nhớ nhà
Nếu lỡ như ḿnh là hạt bụi Chờ khô trên má trẻ ngu ngơ Đang ngồi đợi mẹ trên thềm đất Một nắm cơm là một giấc mơ ...
Một mai nếu khi ḿnh nằm xuống Muốn làm hạt bụi cũng không xong Phật độ đưa về miền Cực Lạc Ḷng chắc buồn tênh, tội cơi trần ...
Xếp lại tờ kinh trả lại chùa Chuông mơ đă im từ bao giờ Chỉ có khói nhang c̣n nhẹ tỏa Và ḿnh, hạt bụi đứng lơ ngơ
Đặng Lệ Khánh
|