Đặng Lệ Khánh

mẹ mong manh



Mẹ ngồi đếm trên đầu ngón tay
Những người cùng lứa vẫn còn đây
Còn đùa chơi với đời trầm mặc
Thách thời gian dài ngắn trả vay

Mẹ ngồi nhớ bâng khuâng ngày xưa
Tuổi ấu thơ đã xa khuất xa
Những khuôn mặt quen thân vô hạn
Đã về cùng trời đất bao la

Ơi những ngày thơ ngây hồng đượm
Bên gối cha lòng mẹ vô tư
Nhìn nắng sớm mưa chiều xoay chuyển
Vườn Thanh trăng vừa hé nên thơ

Mẹ chỉ muốn nhớ về thật nhiều
Một thuở đầy hoa mộng thương yêu
Với tha thiết tự tình chất ngất
Lòng đê mê hạnh phúc trăm chiều

Mẹ muốn quên và tự xoá đi
Những muộn phiền lừa dối ngại nghi
Mẹ chẳng muốn đem theo cùng mẹ
Những dấu yêu đã nhạt theo ngày

Mẹ mong mẹ ra đi thanh thản
Rời bỏ đời thường thật nhẹ nhàng
Mẹ sẽ góp bao nhiêu thương quý
Vào nụ cười an nhiên thênh thang

Mẹ ngồi đếm trên đầu ngón tay
Những người còn sót lại đời này
Sẽ không còn được nhìn nhau nữa
Không gian xa mà tình còn đây

Mẹ ơi mẹ của con tuyệt vời
Như mưa bụi, như nắng lụa soi
Như hạt sương long lanh trên lá
Như bài thơ chẳng viết nên lời


Đặng Lệ Khánh

 

trang đặng lệ khánh

art2all.net

 

1