Không biết hôm nay Em mơ một ngày
mấy lượt
Mỗi lần đọc thư
Anh lại cười mỉm một
ḿnh
Cali khi nào cũng mây trắng trời
xanh
Gió rừng phong thoảng về hương rất
lạ
Anh có gởi chút ǵ cho Em không đó
Mà sao Em nghe ngây ngất trong
ḷng
Ngày xưa rất xưa Em thường buồn bă
mênh mông
Chỉ một ḍng thư
Anh đă đổi thay tất
cả
Em bỗng thấy đời đáng yêu chi lạ
Sợi tóc bạc màu cũng nở nụ cười vui
Bởi t́nh yêu đâu nằm ở bên ngoài
Chúng nằm trên từng ngón tay
Anh gơ
nhẹ
Mỗi nốt nhấn là bước chân khe khẽ
Nhón trên đường tinh trắng sách
không mầu
Những ḍng thơ Anh tuôn nhịp dâng
mau
Như ḍng suối trôi mát
Em từng ngụm
Rừng Anh sống sẽ nhớ
Em nhiều lắm
Bởi hồn Em thường đến đó dạo chơi
Từng thấy Anh nằm mộng giấc buông
lơi
Trong giấc ngủ đầy trăng sao t́nh
tự
Anh không nhớ ? Làm sao Anh biết được
Những lời trao Em giữ măi trên
trời
Có trăng vàng làm chứng đấy
Anh ơi
Em nói dối xin thời gian ngừng lại
Đặng Lệ Khánh