Đặng Lệ Khánh 

 

P h ạ m   D u y

Never explain —

your friends do not need it and your enemies will not believe you anyway. (1)
Elbert Hubbard



Sống một đời đã rất đầy
Âm thanh quyên góp từ mây xứ Trời
Từ viên đạn vỡ tim người
Từ lòng từ ái mẹ ngồi đợi con
Từ tiếng ru giọng mỏi mòn
Từ đôi chân bước hiền ngoan bên trường
Từ môi ngọt vị chanh đường
Từ trong khắc khoải người thương nhớ người

Có khi lãng mạn biển khơi
Có khi nhí nhảnh lên mười bé con
Có khi tay vỗ nhịp dồn
Có khi lơ đãng nụ hôn nửa vời


Sống cho đời
Sống với đời
Khóc cười đến tận cùng nơi cảm hoài
Âm ba từ thuở nằm nôi
Tiếng à ơi vọng mẹ ngồi đâu đây
Quê hương xin mở vòng tay
Để tôi nằm xuống một ngày không xa

Đất thơm là chốn quê nhà
Hồn tôi miên viễn bao la trở về
Từ trong mộ thẳm đời kia
Biết đâu dòng nhạc ảo mê lại tràn

Vấn vương ơi
Những cung đàn


Đặng Lệ Khánh


(1) Đừng bao giờ giải thích. Bạn chẳng cần, kẻ thù chẳng tin. 

 

 

_____

 

 

Mời đọc : Phạm Duy và vết thương di tản ( Nguyễn Xuân Hoàng)

Mời nghe : Rong khúc ( Phạm Duy)

 

 

 

RONG KHÚC

 

Từ cõi xa xôi, muôn nghìn thế giới
Anh đã đi theo nắng từ trời vui
Anh xuống nơi chơi lúc người mới tới
Anh đã hân hoan ghé qua cuộc đời
Cuộc đời trần gian
Chỉ có trăm năm

Anh đã rong chơi khắp miền hoang dã
Anh đã đi qua bốn bể gần xa,
Êm ái rơi theo tuyết miền băng giá
Hay cuốn bay theo gió sa mạc già
Ở nơi dương thế... mặn mà.

Anh đã rong chơi khắp nẻo đường trần
Anh đã quên đi những nẻo đường tiên
Chân đã tung tăng khắp nẻo đường đời
Anh đã cho anh sống thật đầy vơi

Ðã chót đưa em tới nguồn yêu dấu
Anh cũng theo em bước vào khổ đau
Khi thấy ai trong cõi trần khô héo
Anh đã dâng cho trái tim nhiệm mầu
Ðời mà chìm sâu
Cũng muốn leo cao

Anh bước khoan thai lối rừng hun hút
Ðưa đón chân anh có lửa hoàng hôn
Anh dẫn em vươn tới miền an tĩnh
Cho bớt mông mênh cõi sinh mệnh buồn
Ở nhịp trần gian... quay cuồng.

Anh đã rong chơi khắp nẻo đường tình
Anh đã theo em đi gặp bình minh.
Như đã rong chơi khắp nẻo đường chiều
Như đã đưa em tới đỉnh tình yêu

Thôi nhé, cho anh giã từ trái đất
Anh đã nghe vang tiếng gọi càn khôn
Nhưng nếu em yêu muốn vào cõi lớn
Anh sẽ cho em dắt tay lên đường
Một đường hành tinh
Ði thăm những thái dương

Anh dắt tay em đi vào ngàn mai
Anh khoác vai em bước về ngàn xưa
Ta sẽ quên như có mình nơi đó
Ta sẽ quên như có ta nơi này
Và lộ trình ta.. miệt mài

Ta vứt sau ta những nẻo đường trần
Ta vút bay theo những nẻo đường tiên
Nhưng nếu mai sau, ai gọi người tình
Anh sẽ quay lưng bước về nẻo xanh.

 

Phạm Duy

 

 

 

Thì thầm với thơ

art2all.net