Có những điều
chỉ riêng ḿnh ta biết
Những mộng mơ không chia xẻ bao
giờ
Ḷng vui buồn theo từng nhịp
nắng mưa
Theo từng chữ người ta in trên
sách
Người ta viết cho ai ḿnh nào
biết
Cứ vẩn vơ như thể viết cho ḿnh
Ḷng dịu êm như uống rượu bồng
bềnh
Chữ bay lượn kết thành mây trôi
nổi
Tay vươn lấy gịng thơ ta làm
gối
Lật từng trang nghe gió thổi
bên tai
Đọc thầm th́ nhẹ như nói với ai
Hồn phơi phới hạnh phúc nào
đong được
Giữa yên lặng hương đêm thơm
ngào ngạt
Một ḿnh nằm ôm gối ngắm trời
đêm
Một v́ sao nhấp nháy mắt long
lanh
Như đồng lơa " ta biết ḷng ấy
nhé "
Trong cơn mơ thấy sông trôi
lặng lẽ
Có đôi chân quấn quưt áo vờn
bay
Có con đường với hoa dại mọc
đầy
Có bướm trắng bay theo làn
hương tóc
Có tiếng ai đọc lời thơ dịu
ngọt
Của một thời đi học tóc ngang
vai
Rất thơ ngây nhưng lăng mạn
dâng đầy
Rất trong trắng mà nồng nàn quá
lắm
Đời sống thực có quá nhiều vô
cảm
Ta lấy mơ làm đời thực cho vui
Sống ơ hờ mặc ngày tháng buông
trôi
Trong giấc mộng ta vẫn là ta
trước
Người là ai ta đâu cần phải
biết
Chỉ cần người trong sách thật
dịu dàng
Thơ của người bàng bạc những
yêu thương
Mát như lụa ta gói tim bỏng
cháy
Người đừng viết những lời đầy
bóng bẩy
Cứ thật ḷng như guốc mộc môi
hồng
Ta với người chưa hề gặp một
lần
Nhưng t́nh đẹp và trong ngần
người nhỉ
Đặng Lệ
Khánh
|