Bên kia có nắng
Em nhìn thấy trên đầu núi bên kia có nắng Tức là em đã thấy một điều gì Mà điều đó dường như lòng em có sẵn Ta vô tình để gió thổi bay đi
Cuộc sống có nhiều điều cần lý luận Nhưng em tin chắc ở lòng mình Khi mỗi chiếc lá cũng phải lòng hơi gió thoảng Ta vô tình như đá cứ làm thinh
Em thấy nắng ở nơi nhiều bóng tối Nơi mỗi bước chân đều thấy ngập ngừng Mỗi hơi thở bình thường cũng dễ gây bối rối Ta không vô tình để nắng ở sau lưng
Ở phía sau lưng có nhiều điều cần soi rọi Tạ lòng em thấy nắng ở bên kia Em không nói những điều em không nói Chỉ dành cho nhau nơi đó để đi về
Một chút nắng mềm như hơi thở ấm Để chiều thôi chiều nữa ở bên này Chẳng lưu lạc cũng bên trời lận đận Sống làm sao mà tuổi xế không hay!
Khi mái tóc đã phai màu kiêu bạc Mỗi câu thơ tròn nhẵn hóa hiền lành Một chút nắng quý vô cùng dù mộc mạc Cho lòng mình còn giữ chút long lanh
Đã lâu lắm chưa về thăm làng Bình Thạnh Nghe lại dấu chân xưa trong cát biển quê nhà Thấy lại những ước mơ trên mỗi cánh buồm lấp lánh Em chập chùng mấy biển tít mù xa
Ở nơi đó nghe trong lời tịch lặng Chắc có vì sao máy mắt giữa đêm khuya? Em đã thấy ở bên này có nắng Làm sao cho ấm ở bên kia?
Sài Gòn, 12/2009
Thiếu Khanh
|