
Gặp lại người dưng
Ngày em phủi áo theo người
Phủi câu thơ,
phủi cả lời ca dao
Em thà đi tắt về mau
Dẫu không nên chuyện trầu cau
cũng liều...
Tôi chôn chân giữa phố chiều
Ḷng không dao cứa sao nhiều xót xa
Chuyện đời theo tháng năm qua
Chuyện t́nh xưa tưởng dần dà cũng quên
Ḍng đời lặng lẽ trôi êm
Dưới cầu ḍng nước ngày đêm chẳng ngừng
Thế gian dời đổi vô chừng
Chiều nay
chạm mặt người dưng
chạnh ḷng
Nước nguồn qua suối qua sông
Em qua cho trọn một ṿng nhân gian.
Làm bông hoa dại lỡ làng
Trao hương cho gió
nhụy tàn
sắc phai
Hồi nào em đă nghe ai
Bỏ rơi trái bắp
củ khoai
bạn hiền
Bây giờ ở phía riêng em
Câu văn lục bát đau niềm so le
Thiếu Khanh
(Ngh́n Xưa Để Lại)