Trương Văn Dân
NỖI ÁM ẢNH (cty vh Phuong Nam-Nxb Hội Nhà văn, 2011)
Tóm tắt: Sau một thời gian chung sống cực kỳ hạnh phúc th́ “tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ mà ai cũng được quyền sở hữu. Có hay không, đó là ư muốn của thần linh. Chỉ có các thần thánh mới có thể tạo nên điều hoàn hảo; c̣n con người, dù tài hoa cách mấy cũng không được phép.” Và sự tồn tại t́nh yêu tuyệt vời của tôi và anh là một sự xúc phạm. Mà một khi đă xúc phạm đến thần linh th́ trước sau cũng bị trừng phạt.” Khi người đàn ông đi công tác, bị tai nạn và phải nhập viện ở xa. Và cũng trong thời gian này Gấm lại phát hiện ḿnh bị ung thư.
Đây là trích đoạn về nỗi ám ảnh và cơn
ác mộng của Gấm: Nhưng c̣n anh? Tôi cũng chưa nói ǵ với anh về căn bệnh! Tôi sẽ phải làm ǵ
đây? Nói cho anh biết sự thật hay âm thầm trốn chạy? Tôi sẽ phải làm
ǵ? Thế nào là chọn lựa “đúng” trong lúc này?Tôi không biết. Băn
khoăn, tôi thường hay đến bên cửa sổ, ngơ ngẩn nh́n người qua lại.
Mỗi con người đều có vẻ vội vă, hấp tấp đến, vội vàng đi. Tôi nh́n
họ, một chút hờn ghen trỗi dậy v́ tất cả đều biết ḿnh sẽ đi đâu,
c̣n tôi chẳng biết ḿnh sẽ làm ǵ.
Thế rồi nhiều con gián khác, mười, hai mươi… hằng trăm con đổ ra từ mọi phía. Chúng leo lên giường, ḅ lên tủ, chạy trên thảm, tràn ngập khắp căn pḥng. Thoắt một cái, chúng hiện diện khắp nơi…có con c̣n dám chui vào chăn. Tôi lạnh ḿnh, hai tay bấu chặt mép chăn, ép người sát nệm. Nhưng cảm giác rùng rợn của những que chân ḅ lướt trên da, ḅ lên ḅ xuống dọc theo cơ thể vẫn không chấm dứt.Tôi giăy dụa, ngồi bật dậy, tung mền, huơ tay cố hất …nhưng hai bàn tay lạc lơng, quơ vào khoảng không. Hoảng, tôi hét lên và muốn nhảy xuống đất, nhưng đôi chân cứng ngắt, không đỡ nổi thân ḿnh. Có một sức lực vô h́nh giữ lại khiến không cựa quậy. Tôi thu ḿnh, nửa nằm nửa ngồi. Lưng dựa vào thành giường. Chết ngất. Những con gián vẫn hùng hổ chạy. Tôi chỉ nhớ là cảnh đó diễn ra rất lâu. Không dứt. Cuối cùng tôi ngă lăn ra. Mất hẳn mọi ư niệm về thời gian. Rồi tôi tỉnh lại thấy ḿnh nằm dưới đất. Đau đớn. Khắp người ê ẩm. Một nỗi khiếp sợ vẫn bám lấy. Toàn thân tôi mệt mỏi một cách tuyệt vọng.Tôi cảm thấy như gă thần chết đang sờ mó trên thân thể ḿnh. Trong đời người sao lại có thể cảm thấy cái chết đến gần ḿnh đến thế. Tôi nghe được hơi thở của gă. Một thứ mùi khét lẹt như nhựa cháy. Căn buồng mất ánh sáng, tối lờ mờ. Màn đêm đắng nghét. Có một bàn tay vừa chạm lên người tôi. Tôi hét lên…. Kinh hoàng. Lúc mở mắt th́ thấy anh ngồi trong pḥng đang ve vuốt lấy đầu tôi. Thế là người đàn ông quan trọng nhất thế giới này đă trở về! Xương thịt của tôi
mà định mệnh đă từng muốn cắt ĺa! Anh đặt một bàn tay lên trán tôi. Hơi ấm của bàn tay chồng lên nỗi lạc lơng, lo âu. Anh giữ lại thật lâu và cho tôi cái cảm giác là tôi sẽ không c̣n bơ vơ nữa. Anh áp đầu tôi vào ngực anh rồi th́ thầm: “Em vừa mới đi qua địa ngục phải không?”
Trương văn Dân
_____________
|