Bucha và những thành phố vô danh.
“Tôi chắc rằng
ḿnh sẽ chết sớm. Nó là một vấn đề của vài ngày. Ở thành phố này mọi
người đều không ngừng chờ đợi cái chết”. Một người dân ở Mariupol đă
viết như thế trên Facebook.
Hơn tháng trước,
về Ukraine tôi chỉ biết
Kyiv.
Với tôi các nơi khác là những thành phố “vô danh”.
Ngẫm, nhớ về những tháng năm
khi vừa đặt chân lên đất Ư.
Bạn đến từ đâu?
Trung Hoa?
Nhật Bản?
Đại hàn?
Không!
Tôi đến từ nơi có chiến tranh!
Ah, Việt Nam!
Việt Nam!?
Vâng!
Nổi tiếng chi mà buồn đau
đến thế!
Xưa Quảng Trị, Khe Sanh, Đồng Xoài, B́nh Giă
Nay là Kyiv, Mariupol, Odessa, Bucha, Kharkiv.
Cả tháng nay không c̣n phân biệt
Tiếng c̣i cứu thương và báo động pḥng không!
Những cái xác gục trên ban công,
Hay la liệt phơi trên đường phố.
Hai phe ta thù cùng một đau thương.
Trong một tháng, biết bao người đă chết
Trong những hố chôn tập thể, vô danh.
Có lẽ vẫn hơn
Phơi thân trần trên đất,
Hay bị vùi dưới gạch đá
ngổn ngang.
Những thành phố như những nghĩa trang..
Có nấm mồ vừa chôn bị hất lên bởi pháo!
Bầu trời đêm không lấp
lánh v́ sao
Khói bay mù mịt.
Chiều tàn sáng rực
Lửa soi những toà nhà trơ
xương.
Chiếu sáng những chiếc xe
trẻ em nát vụn.
Bốn bánh nằm chỏng vó lên
trời.
Tiếng c̣i xe cứu thương
hụ liên hồi..
Ánh sáng xanh
Hiu hắt những khuôn mặt
xanh lè
hốt hoảng t́m nơi trú ngụ.
Cuộc sống b́nh yên bị
điên cuồng chối bỏ.
Những giấc mơ dập tắt tự
bao giờ!
Ôi, những thành phố vô
danh,
Bị vây hăm như thời Trung
Cổ.
Có những khu bị san bằng,
Trường học, bệnh viện,
nhà ga…
không nơi nào nguyên vẹn.
Người lánh nạn
Nếu không chết đói trong hầm trú ẩn
Khi quay về
không c̣n thấy nhà đâu nữa.
Mọi nơi đều ch́m trong
khói lửa,
Không điện!
Không nước!
Kẻ sống sót tuyệt vọng t́m kiếm cái ăn.
Lom khom ḅ như con thú,
Nhặt nơi này bắp cải, nơi kia một củ khoai,
Hy vọng sống thêm được ngày mai!
Có kẻ mang nồi nhặt tuyết
chờ tan thành nước nấu ăn.
Trong những công viên..
Lũ chó đói gầm gừ
xé những xác cháy đen,
chưa kịp vùi trong hố chôn tập thể.
Một cụ già Bucha tay run chống nạn:
“Tôi nay 95
đâu cần sống để chứng kiến cảnh này!
Khung cảnh tận thế,
Sự tàn bạo và thảm khốc không c̣n giới hạn
Địa ngục là đây
Chứ nào phải đâu xa.”
Bucha, Odessa, Kharkiv, Borodyanka…
Trên bầu trời thành phố,
Gió ngừng thổi,
Mây cũng thôi bay.
Chỉ nghe trong không gian nặng mùi tử khí.
Milano 28.3.2022
Trương văn Dân
Bucha e le città sconosciute.
( Traduzione in italiano da Elena Pucillo Truong )
«Sono sicura che moriṛ presto. È questione di giorni. In questa
città tutti aspettano costantemente la morte». Lo scrive su Facebook
una cittadina di Mariupol.
Più di un mese fa,
dell'Ucraina conoscevo solo Kiev.
Altre città erano per me "sconosciute".
Pensavo agli anni
Del mio arrivo in Italia.
Di dove sei?
Cinese?
Giappone?
Corea?
No!
Vengo da un paese dove c’è la guerra.
Ah, Vietnam!
Vietnam!?
Ś!
Ś!
Coś famoso ma coś triste!
Nel passato Quang Tri, Khe Sanh, Dong Xoai, Binh Gia
Ora Kiev, Mariupol, Odessa, Bucha, Kharkiv.
Da un mese non c’è più differenza
Tra le sirene delle ambulanze e gli allarmi antiaerei!
Cadaveri sui balconi,
Molti distesi per strada.
Gli amici e i nemici hanno lo stesso dolore.
In un mese quante persone sono morte
In fosse comuni, anonime.
Forse meglio dei corpi
Esposti per terra,
O sepolti sotto le macerie.
Le città sono diventati come cimiteri..
Una tomba, appena ricoperta, è stata disintegrata dalle bombe!
Il cielo notturno non brilla di stelle
Un fumo denso si sparge nel cielo
Pomeriggio luminoso
Il fuoco illumina gli scheletri degli edifici
Illumina il passeggino dei bambini uccisi
Quattro ruote, piegate, puntano verso il cielo.
Le sirene delle ambulanze suonano incessantemente..
La luce fredda
Si riflette sulle facce pallide
Che cercano freneticamente un posto dove stare.
La vita pacifica è stata follemente cancellata.
sogni si spengono per sempre!
Oh, le città sconosciute
Assediate come nel medioevo.
Ci sono zone che sono rase al suolo,
Scuole, ospedali, stazioni ferroviarie…
Nessun luogo è intatto.
Profugo
Se non muori di fame nel bunker
Quando tornerai
Non vedrai più la tua casa da nessuna parte.
Tutto è avvolto dalle fiamme,
Niente elettricità!
Niente acqua!
Il sopravvissuto cerca disperatamente cibo.
Accovacciato come un animale,
Raccogle un cavolo qui, una patata là,
Nella speranza
Di poter vivere ancora fino a domani!
Qualcuno ha portato una pentola dove ha raccolto la neve
Attendendo che si sciolga per cuocere qualcosa.
Nei giardini
I cani affamati ringhiano
Rosicchiando i cadaveri dilaniati,
non ancora sepolti nella fossa comune.
Le mani di un vecchio a Bucha tremavano sulle stampelle:
“Ho 95 anni
Non dovevo vivere fino ad ora, per vedere tutto questo!
Una scena come il giorno della fine del mondo
Brutalità e cataclisma non conoscono limiti
L'inferno è qui
E non è lontano".
Bucha, Odessa, Kharkiv, Borodyanka...
Nel cielo delle città,
Il vento smette di soffiare,
Anche le nuvole smettono di volare.
Solo uno spazio
carico dell'odore della morte.
Milano 28 marzo 2022
Trương Văn Dân
art2all.net