Thân Trọng Sơn
CON MÈO BRAZIL
Sir Arthur Conan
Doyle
( 1859 - 1930 )

Sir Arthur Conan
Doyle

Sir Arthur Conan Doyle là một
nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám Sherlock
Holmes, tác phẩm được cho là một sáng kiến lớn trong lĩnh vực tiểu
thuyết trinh thám. Tên ban đầu của Sherlock Holmes vốn là Shelling Ford
(tên thám tử chưa hoàn thiện). Các tác phẩm của ông bao gồm nhiều truyện
khoa học giả tưởng, tiểu thuyết lịch sử, kịch lịch sử, tiểu thuyết, thơ
và bút kư.
Từ 1876 tới 1881 ông học ngành y tại Đại học Edinburg, gồm cả một giai
đoạn làm việc tại thị trấn Aston (nay là một quận của Birmingham ). Sau
khi học tại trường, ông trở thành bác sĩ trên một con tàu tới bờ biển
Tây Phi, và sau đó vào năm 1882 ông lập một pḥng khám tại Plymouth.Ông
hoàn thành luận án tiến sĩ về Tabes Dorsalis năm 1885.
Pḥng khám của ông không thành công lắm: trong khi chờ bệnh nhân, ông
bắt đầu viết truyện. Tiểu thuyết đầu tiên của ông được đăng trên tờ
Chambers’s Edinburgh Journal khi ông chưa tới 20 tuổi.
Chỉ sau khi dời pḥng khám về Portsmouth, Doyle mới bắt đầu theo đuổi
văn học một cách đúng nghĩa hơn. Tác phẩm đáng chú ư đầu tiên của ông là
A Study in Scarlet (Cuộc điều tra màu ), xuất hiện trong cuốn Beeton's
Christmas Annual năm 1887 và là lần xuất hiện đầu tiên của nhân vật
Sherlock Holmes, người được lấy h́nh mẫu một phần theo một cựu giáo sư
đại học của Conan Doyle là Joseph Bell. Ngạc nhiên, Rudyard Kipling đă
chúc mừng thành công của Conan Doyle, và hỏi "Ông có thể trở thành bạn
tôi không, Bác sĩ Joe?". Tuy nhiên, Sherlock Holmes được phỏng theo nhân
vật C. Auguste Dupin của Edgar Allan Poe nhiều hơn.
Sau Chiến tranh Boer tại Nam Phi đầu thế kỷ 20 và sự lên án của thế giới
với cách hành xử của Vương quốc Anh, Conan Doyle đă viết một cuốn sách
mỏng với tựa đề “Cuộc chiến tại Nam Phi: Nguyên nhân và Diễn biến “ bào
chữa cho vai tṛ của Anh Quốc trong chiến tranh Boer, và đă được dịch ra
nhiều thứ tiếng.
Conan Doyle tin rằng chính cuốn sách này giúp ông được phong tước hiệp
sĩ và được chỉ định làm Thiếu uư Surrey năm 1902. Ông cũng viết một cuốn
sách dài hơn The Great Boer War (Cuộc chiến tranh Boer vĩ đại) năm 1900.
Trong những năm đầu thế kỷ 20 Sir Arthur đă hai lần ra tranh cử nghị
viện với tư cách thành viên Đảng Công đoàn Tự do, một lần tại Edinburgh
và một lần tại Hawick Burghs, nhưng dù nhận được số phiếu bầu khá lớn
ông vẫn không trúng cử.
Sau cái chết của vợ là Louisa năm 1906, và cái chết của con trai
Kingsley, anh/em trai, hai người anh/em họ, và hai người cháu gái trong
Chiến tranh thế giới thứ nhất, Conan Doyle rơi vào t́nh trạng suy nhược.
Ông t́m sự an ủi trong thuyết duy linh và cái gọi là bằng chứng khoa học
về sự tồn tại của thế giới bên kia.
Conan Doyle trở nên quan tâm tới thuyết duy linh tới mức ông đă viết một
tiểu thuyết với nhân vật Giáo sư Challenger về chủ đề này, tiểu thuyết
Vùng đất bí ẩn. Một trong những điều kỳ quặc ở giai đoạn này trong cuộc
đời ông là cuốn sách The Coming of the Fairies (1921). Rơ ràng ông đă
hoàn toàn tin vào sự có thật của những bức ảnh tiên Cottingley, và ông
đă in lại chúng trong cuốn sách của ḿnh, cùng với các giả thuyết và tự
nhiên và sự tồn tại của những nàng tiên cũng như những linh hồn. Trong
cuốn sách Lịch sử Thuyết duy linh (1926) Conan Doyle đă đề cao những
hiện tượng tâm linh và sự hiện thực hóa linh hồn do Eusapia Palladino và
Mina « Margery » Crandon tạo ra, dựa trên những cuộc nghiên cứu các nhà
khoa học lừa bịp và những thầy phù thủy mong muốn gặp những hiện tượng
tâm linh và từ chối lắng nghe những nhà khoa học và thầy phù thủy có
quan điểm thận trọng hơn.
Sự chú tâm của ông trên chủ đề này là một trong những nguyên nhân khiến
một truyện ngắn trong tập truyện, Những cuộc phiêu lưu của Sherlock
Holmes của ông đă bị cấm tại Liên Xô năm 1929 v́ bị cho rằng tuyên
truyền thuyết thần bí.Lệnh cấm này sau đó đă được dỡ bỏ. Diễn viên Nga
Vasily Livanov sau này đă nhận được Đề nghị để đóng vai Sherlock Holmes.
Conan Doyle được t́m thấy khi đang ôm chặt ngực trong vườn nhà ngày 7
tháng 7 năm 1930. Ông mất một thời gian ngắn sau đó v́ nhồi máu cơ tim ở
tuổi 71, và được chôn trong Vườn Nhà thờ tại Minstead ở New Forest,
Hampshire, Anh. Những lời cuối cùng ông dành cho vợ: "Em thật tuyệt
vời."
Undershaw,ngôi nhà Conan Doyle đă xây gần Hindhead phía tây London, và
sống tại đó ít nhất một thập kỷ đă trở thành một khách sạn và nhà hàng
từ năm 1924 tới tận năm 2004. Sau đó nó được một nhà nhiếp ảnh mua lại,
và để trống từ đó bởi những người hâm mộ Conan Doyle muốn bảo tồn nó.
Một bức tượng đă được dựng lên để vinh danh Sir Arthur Conan Doyle tại
Crowborough Cross ở Crowborough, East Sussex Anh, nơi Sir Arthur đă sống
23 năm. Cũng có một bức tượng Sherlock Holmes tại Picardy Place,
Edinburgh, Scotland-gần ngôi nhà nơi Conan Doyle ra đời.
“ There is nothing more deceptive than an obvious fact. It has long been
an axiom of mine that the little things are infinitely the most
important.”
Conan Doyle.
" Không có ǵ lừa dối hơn một sự thật hiển nhiên. Từ lâu, tôi đă có tiên
đề rằng những điều nhỏ nhặt lại vô cùng quan trọng."

Câu chuyện về chú mèo Brazil là một truyện ngắn được viết bởi Arthur
Conan Doyle lần đầu tiên được xuất bản trên Tạp chí The Strand vào tháng
12 năm 1898.
'The Brazilian Cat' kể về câu chuyện của những người họ hàng tham lam
săn lùng điền trang giàu có của Lord Southerton. Marshall đến thăm anh
họ của ḿnh, Everard, với ư định xin tiền, nhưng lại thấy ḿnh là con
mồi bên trong lồng của con mèo Brazil.
Sir Arthur Conan Doyle, bậc thầy của sự bí ẩn và hồi hộp, đă viết một
truyện ngắn xứng đáng với danh hiệu của ḿnh.
Marshall King đang trong t́nh cảnh khốn cùng. Với t́nh h́nh tài chính
đang cạn kiệt, ông phải t́m kiếm sự giúp đỡ hoặc sẽ bị phá sản. Người
chú giàu có của ông là một ông già keo kiệt, không muốn giúp đỡ người
thân. Và thế là Marshall đến thăm người anh họ giàu có và thích phiêu
lưu của ḿnh, Everard, người vừa mới định cư trở lại Anh sau thời gian ở
Brazil. Marshall được người anh họ chào đón nồng nhiệt, mặc dù vợ của
Everard đối xử với ông bằng sự thô lỗ lạnh lùng. Sau cuộc chạm trán với
con mèo Brazil đen, ăn thịt—và to lớn—của Everard, nhiều động cơ khác
nhau đă được đưa ra ánh sáng.

"Đột nhiên tôi nghe thấy, giữa
tiếng gầm rú của cơn băo, tiếng kẽo kẹt và tiếng rên rỉ của tay quay tời
và tiếng lạch cạch của song sắt khi nó đi qua khe hở. Chúa ơi, anh ta
đang thả con mèo Brazil ra!"

Thật là khổ cực cho một chàng trai
trẻ khi có sở thích xa xỉ, kỳ vọng lớn lao, những phong độ quư phái
trong gia đ́nh , nhưng không có tiền thực sự trong túi, và không có nghề
nghiệp nào giúp anh ta kiếm được tiền. Thế mà cha tôi, một người đàn ông
tốt bụng, lạc quan, dễ tính, rất tin tưởng vào sự giàu có và ḷng nhân
từ của người anh trai độc thân của ḿnh, Lord Southerton, đến nỗi ông
cho rằng tôi, đứa con trai duy nhất của ông, sẽ không bao giờ phải tự
kiếm sống. Ông tưởng tượng rằng nếu không có chỗ trống cho tôi ở các hội
đồng hành chánh của các cơ sở Southerton Estates rộng lớn, th́ ít nhất
cũng sẽ t́m được một số vị trí trong cơ quan ngoại giao mà vẫn là nơi
đặc biệt dành riêng cho tầng lớp đặc quyền của chúng tôi. Ông mất quá
sớm để nhận ra những tính toán của ḿnh đă sai lầm như thế nào. Cả chú
tôi lẫn Nhà nước đều không để ư đến tôi, hoặc tỏ ra quan tâm đến sự
nghiệp của tôi.
Thỉnh thoảng có một cặp chim trĩ, hoặc một lồng thỏ, là tất cả những ǵ
tôi nhận được để nhắc nhở ḿnh rằng tôi là người thừa kế của Otwell
House và là một trong những điền trang giàu có nhất cả nước. Trong khi
đó, tôi thấy ḿnh là một người đàn ông độc thân và sống trong một dăy
pḥng tại Grosvenor Mansions, không có nghề nghiệp nào khác ngoài việc
bắn chim bồ câu và chơi polo tại Hurlingham. Tháng này qua tháng khác,
tôi nhận ra rằng ngày càng khó để các nhà môi giới gia hạn hóa đơn của
tôi hoặc thanh toán bất kỳ khoản tiền nào sau khi cáo phó cho một tài
sản không liên quan. Sự suy thoái đang ŕnh rập tôi, và mỗi ngày tôi
thấy nó rơ ràng hơn, gần hơn và hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Điều khiến tôi cảm thấy ḿnh nghèo hơn nữa là, ngoài khối tài sản lớn
của Lord Southerton, tất cả những người họ hàng khác của tôi đều khá
giả. Người gần nhất trong số họ là Everard King, cháu trai của cha tôi
và là anh em họ đầu tiên của tôi, người đă trải qua một cuộc sống phiêu
lưu ở Brazil, và hiện đă trở về đất nước này để hưởng thụ sự giàu có.
Chúng tôi không bao giờ biết ông kiếm tiền bằng cách nào, nhưng có vẻ
như ông có rất nhiều tiền, v́ ông đă mua điền trang Greylands, gần
Clipton-on-the-Marsh, ở Suffolk.
Trong năm đầu tiên sống ở Anh, ông không để ư đến tôi nhiều hơn người
chú keo kiệt của tôi; nhưng cuối cùng vào một buổi sáng mùa hè, tôi vô
cùng nhẹ nhơm và vui mừng khi nhận được một lá thư yêu cầu tôi đến thăm
Greylands Court ngay trong ngày hôm đó. Lúc đó, tôi đang mong đợi một
chuyến thăm khá dài đến Bankruptcy Court, và sự gián đoạn này dường như
là một sự sắp đặt của Chúa. Nếu tôi có thể ḥa hợp với người họ hàng xa
lạ này, tôi vẫn có thể vượt qua. V́ danh dự gia đ́nh, ông không thể để
tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi ra lệnh cho người hầu của ḿnh đóng gói va li
và tôi lên đường đến Clipton-on-the-Marsh vào buổi tối cùng ngày.
Sau khi đổi tàu ở Ipswich, một chuyến tàu địa phương nhỏ đưa tôi đến một
nhà ga nhỏ, vắng vẻ nằm giữa một vùng đồng cỏ nhấp nhô, với một con sông
quanh co và chậm chạp uốn lượn giữa các thung lũng, giữa những bờ cao,
đầy phù sa, cho thấy rằng chúng tôi đang trong tầm với của thủy triều.
Không có xe ngựa nào chờ tôi (sau đó tôi phát hiện ra rằng điện tín của
tôi đă bị chậm trễ), v́ vậy tôi đă thuê một chiếc xe ngựa nhỏ ở quán trọ
địa phương. Người đánh xe, một anh chàng tuyệt vời, đă dành rất nhiều
lời khen ngợi cho người họ hàng của tôi, và tôi được biết từ anh ấy rằng
ông Everard King đă là một cái tên đáng chú ư ở khu vực đó của hạt. Ông
đă tiếp đón những đứa trẻ trong trường, ông đă mở cửa khuôn viên của
ḿnh cho du khách, ông đă quyên góp tiền từ thiện - nói tóm lại, ḷng
nhân từ của ông đă lan tỏa đến mức người đánh xe của tôi chỉ có thể giải
thích điều đó dựa trên giả định rằng ông có tham vọng trở thành nghị sĩ.
Sự chú ư của tôi bị mang đi khỏi những lời ca ngợi của tài xế khi một
con chim rất đẹp xuất hiện đậu trên một cột điện báo bên đường. Lúc đầu
tôi nghĩ đó là một con chim cà cưỡng , nhưng nó lớn hơn, với bộ lông
sáng hơn. Tài xế ngay lập tức giải thích sự hiện diện của nó bằng cách
nói rằng nó thuộc về chính người đàn ông mà chúng tôi sắp đến thăm. Có
vẻ như việc thích nghi với các loài vật lạ là một trong những sở thích
của ông ta, và ông đă mang theo một số loài chim và thú từ Brazil mà
ông đang cố gắng nuôi ở Anh. Khi chúng tôi đi qua cổng Công viên
Greylands, chúng tôi đă có nhiều bằng chứng về sở thích này của
ông.
Một số con nai đốm nhỏ, một con lợn rừng kỳ quái mà tôi tin là được gọi
là lợn ṿi, một con hoàng oanh có bộ lông tuyệt đẹp, một loài tatu và
một con thú kỳ lạ có ngón chân lơm vào giống như một con lửng rất béo,
nằm trong số những sinh vật mà tôi quan sát thấy khi chúng tôi lái xe
dọc theo đại lộ quanh co.
Ông Everard King, anh họ không quen biết của tôi, đang đứng trên bậc
thềm nhà ḿnh, v́ ông đă nh́n thấy chúng tôi từ xa, và đoán rằng tôi là
ai rồi . Ông có vẻ ngoài rất giản dị và nhân hậu, thấp và mập, có lẽ
khoảng bốn mươi lăm tuổi, với khuôn mặt tṛn, vui vẻ, rám nắng v́ ánh
nắng nhiệt đới, và có hàng ngàn nếp nhăn. Ông mặc quần áo vải lanh
trắng, theo phong cách thực sự của người trồng trọt, với điếu x́ gà giữa
môi và chiếc mũ Panama lớn sau đầu. Đó là một h́nh ảnh mà người ta liên
tưởng đến một ngôi nhà gỗ có hiên, và trông thật kỳ lạ không phù hợp với
ngôi biệt thự Anh rộng răi bằng đá này, với
chái nhà vững chắc và những
cây cột Palladio trước cửa ra vào.
“ Ḿnh ơi!" ông kêu lên, liếc qua vai; " Người khách của chúng ta đây
rồi! Chào mừng, chào mừng đến với Greylands! Tôi rất vui khi được làm
quen với chú, chú em họ Marshall ạ!" , và tôi coi đó
là một lời khen tuyệt vời khi vinh dự được đến thăm nơi thôn quê nhỏ bé
buồn ngủ này bằng sự hiện diện của ḿnh.
Không ǵ có thể nồng nhiệt hơn cách cư xử của ông, và ông ấy đă khiến
tôi cảm thấy thoải mái ngay lập tức. Nhưng cần phải nói tất cả sự nồng
hậu đó đă không đủ để bù lại sự lạnh lùng và thậm chí là thô lỗ của vợ
ông ấy, một người phụ nữ cao gầy, hốc hác, người đă tiến đến khi ông ấy
gọi. Tôi tin rằng bà là người gốc Brazil, mặc dù bà ấy nói tiếng Anh rất
giỏi, và tôi tha thứ cho cách cư xử của bà ấy v́ bà không biết ǵ về
phong tục của chúng tôi. Tuy nhiên, bà ấy đă không cố gắng che giấu, cả
lúc đó lẫn sau đó, rằng tôi không phải là vị khách được chào đón tại
Greylands Court. Lời nói lúc nào của bà ấy cũng lịch sự, nhưng bà có một
đôi mắt đen đặc biệt biểu cảm, và tôi đọc rất rơ trong đôi mắt đó ngay
từ đầu rằng bà thực sự muốn tôi quay trở lại London càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, các khoản nợ của tôi quá cấp bách và các kế hoạch của tôi đối
với người họ hàng giàu có của tôi quá quan trọng đối với tôi để chúng bị
đảo lộn bởi tính khí khó chịu của vợ ông ấy, v́ vậy tôi bỏ qua sự lạnh
lùng của bà và đáp lại sự chào đón nồng nhiệt của ông.
Ông ấy đă không tiếc công sức để làm cho tôi thoải mái. Pḥng của tôi
rất đẹp. Ông bảo tôi cứ nói với ông ấy bất cứ điều ǵ có thể làm tăng
thêm niềm vui của tôi. Tôi đă định nói với ông ấy rằng một tấm ngân
phiếu để trống sẽ giúp ích rất nhiều cho mục đích đó, nhưng tôi cảm thấy
rằng có lẽ hơi sớm trong t́nh h́nh quen biết hiện tại của chúng tôi. Bữa
ăn tối rất tuyệt, và khi chúng tôi ngồi lại với nhau sau đó, cùng hút
thuốc lá Havana và uống cà phê, sau đó ông ấy nói với tôi rằng cà phê
được pha chế đặc biệt tại đồn điền của ông ấy, với tôi có vẻ như tất cả
những lời ca ngợi của người lái xe của tôi đều có lư, và tôi chưa bao
giờ gặp một người đàn ông nào rộng lượng và hiếu khách hơn thế.
Nhưng, mặc dù có bản tính vui vẻ, tốt bụng, ông ấy là một người đàn ông
có ư chí mạnh mẽ và tính khí nóng nảy. Tôi đă có một ví dụ về điều này
vào sáng hôm sau. Sự ác cảm kỳ lạ mà bà Everard King đă h́nh thành đối
với tôi rất mạnh mẽ, đến nỗi cách cư xử của bà ấy trong bữa sáng gần như
là xúc phạm. Nhưng ư định của bà ấy trở nên không thể nhầm lẫn khi chồng
bà rời khỏi pḥng.
"Chuyến tàu tốt nhất trong ngày là lúc mười hai giờ mười lăm", bà ta
nói.
"Nhưng tôi không nghĩ đến việc đi hôm nay", tôi trả lời, thành thật mà
nói—có lẽ thậm chí là thách thức, v́ tôi quyết tâm không để người phụ nữ
này đuổi ra ngoài.
"Ồ, nếu chú quyết định vậy," bà ta nói, và dừng lại với vẻ vô cùng hỗn
láo trong mắt.
"Tôi chắc chắn", tôi trả lời, "rằng ông Everard King sẽ nói với tôi nếu
tôi ở lại quá lâu".
"Cái ǵ thế này? Cái ǵ thế này?" Một giọng nói vang lên, và ông ta đă ở
trong pḥng. Ông ta đă nghe lđược những lời cuối cùng của tôi, và liếc
nh́n khuôn mặt chúng tôi đă cho ông ta biết phần c̣n lại. Ngay lập tức
khuôn mặt mũm mĩm, vui vẻ của ông ta trở nên vô cùng hung dữ.
"Phiền chú ra ngoài được không, Marshall?" ông ta nói. (Tôi xin nói rằng
tên tôi là Marshall King.)
Ông đóng cửa lại sau lưng tôi, và rồi, trong một khoảnh khắc, tôi nghe
thấy ông thấp giọng nói chuyện với vợ một cách hung hăn. Sự vi phạm ḷng
hiếu khách trắng trợn này rơ ràng đă chạm đến điểm yếu nhất của ông ấy.
Tôi không phải là kẻ nghe lén, v́ vậy tôi bước ra băi cỏ. Ngay sau đó,
tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vă phía sau ḿnh, và đó là người phụ
nữ, khuôn mặt tái nhợt v́ phấn khích, và đôi mắt đỏ hoe v́ nước mắt.
"Chồng tôi đă yêu cầu tôi xin lỗi chú, chú Marshall King," bà nói, đứng
trước mặt tôi với đôi mắt buồn bă.
"Làm ơn đừng nói thêm lời nào nữa, bà King."
Đôi mắt đen của bà đột nhiên nh́n tôi chằm chằm.
"Đồ ngốc!" bà rít lên, với sự giận dữ điên cuồng, rồi quay gót chạy về
nhà.
Sự nhục mạ thật là hỗn xược và thô bạo quá khiến tôi đứng lặng người,
tôi cứ bất động như vậy cho đến khi ông chủ nhà đi tới. Ông đă vui vẻ
trở lại nói với tôi.
- Tôi hy vọng là vợ tôi đă xin lỗi chú về những lời ngu ngốc của bà ấy?
- Vâng, vâng! Đă nói rồi. Tôi trả lời.
Ông nắm lấy tay tôi và chúng tôi cùng đi bách bộ trên sân cỏ. Ông
khẩn khoản:
- Chú đừng để bụng chuyện đó. Tôi sẽ buồn vô cùng nếu chú cắt ngắn
chuyến ở chơi dù chỉ một giờ đồng hồ thôi. Sự thể là bà vợ thân yêu của tôi có
tính hay ghen không thể tưởng tượng được
-- không có lư do ǵ để chúng ta chơi tṛ ú tim giữa họ hàng với nhau
-- bà ấy không thích một người
nào, bất kể đàn ông hay đàn bà, xen lẫn vào giữa hai vợ chồng dù trong
một chốc lát. Lư tưởng của bà ấy là một đời sống vĩnh cửu bên nhau trên
một hoang đảo. Đó là lư do của một vài phản ứng mà tôi xin thú nhận với
chú là gần giống như một sự điên rồ, chú hăy hứa với tôi là chú không
nghĩ tới chuyện đó nữa nhé !
- Đồng ư!
- Vậy th́ hăy châm điếu x́ gà này và đi ṿng quanh với tôi và xem vườn
thú nhỏ của tôi.
Suốt cả buổi sáng được dành cho cuộc thăm thú này, ông cho tôi xem những
con chim, những con thú và thậm chí cả loài ḅ sát mà ông đă nhập khẩu.
Một số th́ được thả tự do, một số th́ bị nhốt trong lồng, một số th́
thực sự ở trong nhà. Ông kể một cách hào hứng về những thành công và
thất bại, về sự ra đời và cái chết của ḿnh, và ông reo lên sung
sướng như một cậu học sinh khi chúng tôi đi bộ, một con chim sặc sỡ
nào đó bay lên từ băi cỏ, hoặc một con thú ṭ ṃ nào đó lẻn vào chỗ ẩn
núp. Cuối cùng, ông dẫn tôi xuống một hành lang kéo dài từ một bên cánh
của ngôi nhà. Cuối hành lang có một cánh cửa nặng với một cửa chớp
trượt, và bên cạnh nó là một tay nắm bằng sắt gắn vào bánh xe và một cái
trống nhô ra từ bức tường. Một hàng song sắt chắc chắn trải dài khắp lối
đi.
"Tôi sắp cho chú xem viên ngọc quư trong bộ sưu tập của tôi", ông nói.
"Chỉ c̣n một mẫu vật khác ở châu Âu, v́ con mèo con Rotterdam đă chết.
Đó là một con mèo Brazil".
"Nhưng nó khác với bất kỳ con mèo nào khác như thế nào?"
"Chú sẽ sớm thấy thôi", ông nói, cười. " Chú vui ḷng kéo cửa chớp và
nh́n qua nhé?"
Tôi làm vậy, và thấy ḿnh đang nh́n vào một căn pḥng lớn, trống trải,
với những phiến đá, và những ô cửa sổ nhỏ có chấn song trên bức tường xa
hơn. Ở giữa căn pḥng này, nằm giữa một mảng nắng vàng, có một con vật
khổng lồ đang nằm dài, to như một con hổ, nhưng đen và bóng mượt như gỗ
mun. Nó chỉ đơn giản là một con mèo đen rất to và được chăm sóc rất kỹ,
và nó cuộn tṛn và tắm ḿnh trong vũng ánh sáng vàng đó chính xác như
một con mèo sẽ làm. Nó rất duyên dáng, rất gân guốc, và rất nhẹ nhàng và
ma quái, đến nỗi tôi không thể rời mắt khỏi cửa sổ.
"Nó không tuyệt vời sao?" chủ nhà của tôi nói một cách phấn khích.
"Tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ thấy một sinh vật cao quư như vậy."
"Một số người gọi nó là báo sư tử đen, nhưng thực ra nó không phải là
báo sư tử. Nó cao gần mười một feet từ đuôi đến đầu. Bốn năm trước, nó
chỉ là một cục lông tơ nhỏ ở lưng, với hai con mắt vàng nh́n chằm chằm
ra ngoài. Người ta đă bán cho tôi khi c̣n là một chú
mèo con mới sinh ở
vùng đất hoang dă tại thượng nguồn sông Rio Negro. Họ đâm chết mẹ nó
bằng giáo v́ nó đă giết chết một tá người trong số họ."
"Vậy th́ chúng hung dữ sao?"
“Những con vật phản bội và khát máu nhất trên trái đất. Hăy nói về một
con mèo Brazil với một người da đỏ ở vùng cao, và chú thấy anh ta giật
ḿnh. Chúng thích con người hơn là thú săn. Con mèo này chưa bao giờ nếm
máu một sinh vật nào, nhưng khi nó đă nếm, nó sẽ trở thành nỗi kinh
hoàng. Hiện tại, nó sẽ không chịu đựng bất kỳ ai ngoài tôi trong chuồng
của nó . Ngay cả Baldwin, người chăn ngựa, cũng không dám đến gần nó.
Đối với tôi, tôi vừa là cha vừa là mẹ của nó ."
Khi ông nói, ông đột nhiên, khiến tôi kinh ngạc, mở cửa và lẻn vào, đóng
sầm cửa lại ngay sau lưng. Nghe thấy tiếng ông , con vật khổng lồ, uyển
chuyển kia đứng dậy, ngáp và cọ cái đầu tṛn, đen của nó một cách tŕu
mến vào hông ông ta, trong khi ông vỗ về và vuốt ve nó.
"Bây giờ, Tommy, vào lồng của con đi!" ông nói.
Con mèo khổng lồ đi đến một bên pḥng và cuộn ḿnh dưới một cái song
sắt. Everard King bước ra, cầm lấy cái quay tay cầm bằng sắt mà tôi đă
đề cập, ông ta bắt đầu xoay nó. Khi ông làm như vậy, hàng song sắt trong
hành lang bắt đầu đi qua một khe trên tường và đóng chặt mặt trước của
cái song sắt này, để tạo thành một cái lồng hiệu quả. Khi nó vào đúng vị
trí, ông mở cửa một lần nữa và mời tôi vào pḥng, nơi nồng nặc mùi hăng,
ẩm mốc đặc trưng của loài ăn thịt lớn.
“ Đó là cách chúng tôi làm việc", ông nói. "Chúng tôi cho nó chạy trong
pḥng để nó vận động, đi lại và sau đó vào ban đêm, chúng tôi nhốt nó
vào lồng. Chúng tôi có thể thả nó ra bằng cách xoay tay nắm từ lối đi,
hoặc có thể, như chú đă thấy, nhốt nó lại theo cách tương tự. Không,
không, không nên làm thế!"
Tôi đă đưa tay qua song sắt để vỗ vào hông bóng loáng, nhấp nhô. Ông ấy
rụt tay tôi lại, với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi đảm bảo với chú rằng nó không an toàn. Đừng tưởng rằng v́ tôi có
thể tùy tiện với nó th́ bất kỳ ai khác cũng có thể. Nó rất khó tính
trong sự lựa chọn bạn bè của ḿnh—phải không, Tommy? À, nó nghe thấy bữa
trưa của ḿnh đang đến với nó! Không phải sao, nhóc?"
Một tiếng bước chân vang lên trong lối đi lát đá, và con vật đó đă bật
dậy, và đang đi đi lại lại trong cái lồng hẹp, đôi mắt vàng của nó sáng
lên, và cái lưỡi đỏ tươi của nó rung lên và rung chuyển trên hàng răng
trắng lởm chởm của nó. Một người coi chuồng bước vào với một đùi thịt
đặt trên một cái khay, và đẩy nó qua song sắt cho nó. Nó nhẹ nhàng vồ
lấy, mang đến góc, và ở đó, giữ nó giữa hai bàn chân của ḿnh, xé và
giật nó, thỉnh thoảng lại ngẩng mơm đẫm máu lên để nh́n chúng tôi. Đó là
một cảnh tượng độc ác nhưng lại hấp dẫn.
“Chú không khỏi thắc mắc tại sao tôi thích nó, đúng không?" chủ nhà của
tôi nói khi chúng tôi rời khỏi pḥng, "đặc biệt là khi chú nghĩ rằng tôi
đă nuôi dưỡng nó. Việc mang nó từ trung tâm Nam Mỹ sang đây không phải
là chuyện đùa; nhưng ở đây nó vẫn an toàn và khỏe mạnh—và, như tôi đă
nói, nó là mẫu vật hoàn hảo nhất ở châu Âu. Những người ở Sở thú đang
rất muốn có nó, nhưng tôi thực sự không thể chia tay nó. Bây giờ, tôi
nghĩ rằng tôi đă bắt chú làm theo sở thích của ḿnh đủ lâu rồi, v́ vậy
chúng ta không thể làm ǵ tốt hơn là noi gương Tommy, và đi ăn trưa."
Người họ hàng Nam Mỹ của tôi quá say mê với khu đất của ḿnh và những
con vật kỳ dị ở đó, đến nỗi lúc đầu tôi hầu như không tin ông ấy có sở
thích nào khác . Việc ông ta có một số sở thích, và những sở thích cấp
bách, đă sớm được tôi nhận ra qua số lượng điện tín mà ông ấy nhận được.
Chúng đến vào mọi giờ, và luôn được ông ấy mở ra với sự háo hức và giải
mă chúng với sự thích thú. Đôi khi tôi tưởng tượng rằng đó phải là
trường đua ngựa, và đôi khi là Sàn giao dịch chứng khoán, nhưng chắc
chắn ông ấy có một số công việc rất cấp bách sắp tới mà không được
giao dịch trên Downs of Suffolk. Trong sáu ngày tôi đến thăm, ông không
bao giờ nhận được ít hơn ba hoặc bốn bức điện tín mỗi ngày, và đôi khi
lên đến bảy hoặc tám bức.
Trong sáu ngày này, tôi đă thành công trong việc tạo dựng mối quan hệ
thân thiện nhất với ông anh họ của ḿnh. Đêm nào chúng tôi cũng ngồi đến
khuya trong pḥng bi-a, ông ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện phi
thường nhất về những cuộc phiêu lưu của ông ấy ở Mỹ
Châu—những câu chuyện
tuyệt vọng và liều lĩnh đến nỗi tôi khó có thể liên tưởng chúng với
người đàn ông nâu sạm nhỏ bé, mũm mĩm trước mặt tôi. Đổi lại, tôi mạo hiểm kể
lại một số hồi ức của riêng ḿnh về cuộc sống ở London, điều đó khiến
ông ấy rất thích thú, đến nỗi ông thề sẽ đến Grosvenor Mansions và ở lại
với tôi. Ông ấy rất muốn thấy khía cạnh nhanh nhẹn hơn của cuộc sống
thành phố, và chắc chắn, mặc dù tôi nói vậy, ông ấy không thể chọn một
người hướng dẫn nào có năng lực hơn. Phải đến ngày cuối cùng của chuyến
thăm, tôi mới mạo hiểm tiếp cận những điều trong tâm trí ḿnh. Tôi thẳng
thắn nói với ông ấy về những khó khăn về tiền bạc và sự sụp đổ sắp xảy
ra của ḿnh, và tôi đă xin lời khuyên của ông ấy—mặc dù tôi hy vọng có
điều ǵ đó chắc chắn hơn. Ông ấy lắng nghe chăm chú, ph́ phèo điếu x́ gà
của ḿnh.
"Nhưng chắc chắn," ông nói, "chú là người thừa kế của người họ hàng của
chúng ta, Lord Southerton?"
"Tôi có mọi lư do để tin như vậy, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ cho tôi
bất kỳ khoản trợ cấp nào."
"Không, không, tôi đă nghe nói về cách sống keo kiệt của ông ấy.
Marshall tội nghiệp của tôi, t́nh h́nh của chú rất khó khăn. Nhân tiện,
chú có nghe tin tức ǵ về sức khỏe của Lord Southerton gần đây không?"
“Ông ấy luôn trong t́nh trạng nguy kịch kể từ khi tôi c̣n nhỏ."
"Chính xác—một cái bản lề kẽo kẹt, nếu từng có. Việc thừa kế của chú có
thể c̣n lâu mới đến. Trời ơi, chú đang ở trong t́nh thế khó xử!"
"Tôi đă hy vọng, thưa anh, rằng anh, người biết tất cả sự thật, có thể
vui ḷng giúp tôi—"
"Đừng nói thêm lời nào nữa, chàng trai thân yêu của tôi," ông kêu lên,
với sự chân thành nhất; "chúng ta sẽ nói chuyện về điều đó tối nay, và
tôi hứa với chú rằng bất cứ điều ǵ trong khả năng của tôi sẽ được thực
hiện."
Tôi không hối tiếc khi chuyến thăm của tôi sắp kết thúc, v́ thật khó
chịu khi cảm thấy rằng có một người trong nhà đang háo hức mong tôi ra
đi. Khuôn mặt vàng vọt và đôi mắt đầy đe dọa của bà King ngày càng trở
nên đáng ghét đối với tôi. Bà không c̣n thô lỗ nữa - nỗi sợ chồng bà đă
ngăn cản bà - nhưng bà đă đẩy cơn ghen tuông điên cuồng của ḿnh đến mức
phớt lờ tôi, không bao giờ nói chuyện với tôi, và bằng mọi cách khiến
cho thời gian tôi ở Greylands trở nên khó chịu nhất có thể. Thái độ của
bà ấy rất xúc phạm trong ngày cuối cùng đó, đến nỗi tôi chắc chắn sẽ rời
đi nếu không có cuộc phỏng vấn với chủ nhà vào buổi tối, mà tôi hy vọng,
sẽ cứu văn được vận may đă tan vỡ của tôi.
Đă rất muộn khi điều đó xảy ra, v́ người họ hàng của tôi, người đă nhận
được nhiều điện tín hơn b́nh thường trong ngày, đă đi vào pḥng làm việc
của ḿnh sau bữa tối, và chỉ xuất hiện khi gia đ́nh đă đi ngủ. Tôi nghe
thấy ông ấy đi ṿng quanh khóa cửa, theo thông lệ vào ban đêm, và cuối
cùng ông đă cùng tôi vào pḥng bi-a. Dáng người to lớn của ông ấy
được quấn trong một chiếc áo choàng ngủ, và ông ấy đi một đôi dép lê Thổ
Nhĩ Kỳ màu đỏ không có gót. Ngồi xuống một chiếc ghế bành, ông ấy pha
cho ḿnh một ly rượu Whisky Soda, trong đó tôi không thể không nhận
thấy rằng rượu whisky chiếm ưu thế đáng kể so với nước.
"Trời ơi!" Ông ấy nói, "một đêm thật dễ sợ !"
Quả thực là vậy. Gió hú và gào thét quanh ngôi nhà, và những ô cửa sổ có
song sắt rung chuyển và lắc lư như thể chúng sắp tràn vào. Ánh sáng của
những chiếc đèn vàng và hương vị x́ gà của chúng tôi dường như sáng hơn
và thơm hơn so với sự tương phản đó.
"Bây giờ, chàng trai của tôi," chủ nhà nói, "chúng ta có ngôi nhà và đêm
nay cho riêng ḿnh. Hăy cho tôi biết t́nh h́nh công việc của chú thế
nào, và tôi sẽ xem có thể làm ǵ để sắp xếp chúng. Tôi muốn nghe mọi chi
tiết."
Được khích lệ như vậy, tôi bắt đầu một bài tŕnh bày dài, trong đó tất
cả các thương gia và chủ nợ của tôi, từ chủ nhà đến người hầu, lần lượt
xuất hiện. Tôi có ghi chú trong sổ tay, và tôi sắp xếp các sự kiện của
ḿnh, và đưa ra, tôi tự khen ḿnh, một tuyên bố rất chuyên nghiệp về
cách làm việc không chuyên nghiệp và vị trí đáng thương của chính tôi.
Tuy nhiên, tôi đă rất buồn khi nhận thấy rằng đôi mắt của người bạn đồng
hành của tôi vô hồn và sự chú ư của ông ấy ở nơi khác. Khi ông ấy thỉnh
thoảng đưa ra một nhận xét, th́ đó hoàn toàn là hời hợt và vô nghĩa, đến
nỗi tôi chắc chắn rằng ông không hề theo dơi những nhận xét của tôi.
Thỉnh thoảng ông lại tự ḿnh đứng dậy và tỏ ra quan tâm, yêu cầu tôi
nhắc lại hoặc giải thích đầy đủ hơn, nhưng luôn luôn là để ch́m vào cùng
một nghiên cứu màu nâu. Cuối cùng, ông ấy đứng dậy và ném đầu điếu x́ gà
vào ḷ sưởi.
"Tôi sẽ nói cho chú biết điều này, chàng trai của tôi ạ," ông ấy nói.
"Tôi chưa bao giờ giỏi tính toán, nên xin lỗi nhé. Chú phải ghi hết ra
giấy và cho tôi ghi chú số tiền. Tôi sẽ hiểu khi nh́n thấy nó bằng mực
đen và giấy trắng."
Đề xuất này rất đáng khích lệ. Tôi hứa sẽ làm vậy.
"Và giờ là lúc chúng ta đi ngủ. Lạy Chúa, đă một giờ rồi."
Tiếng chuông đồng hồ reo lên phá vỡ tiếng gầm rú dữ dội của cơn gió
mạnh. Gió thổi qua với tiếng ầm ầm của một ḍng sông lớn.
“ Tôi phải gặp con mèo của tôi trước khi đi ngủ", chủ nhà nói. "Một cơn
gió mạnh cũng làm nó phấn khích. Chú sẽ đi với tôi chứ?"
"Chắc chắn rồi," tôi nói.
"Vậy th́ hăy bước nhẹ nhàng và đừng nói ǵ cả, v́ mọi người đang ngủ."
Chúng tôi lặng lẽ đi qua hành lang lót thảm Ba Tư được thắp sáng bằng
đèn, và qua cánh cửa ở cuối hành lang. Mọi thứ đều tối đen trong hành
lang đá, nhưng có một chiếc đèn lồng
chắc chắn treo trên móc, và chủ nhà của tôi
đă lấy nó xuống và thắp sáng. Không có song sắt nào nh́n thấy được trong
hành lang, v́ vậy tôi biết rằng con thú đang ở trong lồng.
"Vào đi!" người họ hàng của tôi nói và mở cửa.
Tiếng gầm gừ dữ dội khi chúng tôi bước vào cho thấy cơn băo thực sự đă
kích động con vật. Trong ánh sáng nhấp nháy của chiếc đèn lồng, chúng
tôi nh́n thấy nó, một khối đen khổng lồ cuộn tṛn ở góc hang và tạo ra
một cái bóng lùn, thô lỗ trên bức tường quét vôi trắng. Đuôi của nó vẫy
giận dữ giữa đống rơm.
"Tommy tội nghiệp không được vui vẻ lắm," Everard King nói, giơ chiếc
đèn lồng lên và nh́n nó . "Nó trông giống một con quỷ đen, phải không?
Tôi phải cho nó một bữa tối nhỏ để nó vui vẻ hơn. Chú có thể cầm hộ tôi
chiếc đèn lồng một lát được không?"
Tôi cầm lấy cái đèn này từ tay ông và ông đi tới chỗ cái cửa.
-
Tủ thức ăn của nó để ở ngay bên
ngoài. Chờ tôi một chút được không?
Ông đi ra và cánh cửa đóng chặt lại sau lưng ông với một âm
thanh sắc gọn của
kim loại. Cái âm thanh sắc cứng ấy khiến tim tôi ngừng đập. Một nỗi kinh hoàng mơ hồ đột nhiên tràn ngập
ḷng tôi. Ư nghĩ hoang mang về một sự phản trắc đầy tội lỗi làm máu tôi
lạnh buốt như băng. Tôi chồm lên cánh cửa nhưng ở phía trong không có
chốt cài.
Tôi kêu lên.
- Này! Cho tôi ra đi!
Từ ngoài hành lang, ông anh họ tôi đáp lại:
- Đừng la om ṣm lên! Chú có cái đèn lồng mà, phải không?
- Vâng, nhưng tôi chẳng có chút thích thú nào khi bị nhốt một ḿnh như
thế này.
- Thế nào? Chú không thích bị nhốt một ḿnh à?
Tôi nghe thấy tiếng cười đùa cợt nhă của ông ấy.
- Chú sẽ không phải ở đó một ḿnh lâu đâu, tôi hứa với chú như vậy!
- Này, ông anh, hăy để tôi ra đi! tôi giận dữ nhắc lại- Tôi đoan chắc
với anh rằng tôi không phải là hạng người dễ bỏ qua những lối đùa cợt
như thế này.
- Những sự đùa cợt, thật đúng là từ thích hợp! Ông đáp lại với một tiếng
cười nhỏ nữa.
Và bỗng nhiên, tôi nghe thấy, giữa tiếng gầm rú của cơn băo, tiếng kẽo
kẹt và tiếng rên rỉ của tay quay tời và tiếng lạch cạch của song sắt khi
nó đi qua khe hở. Chúa ơi, ông ấy đang thả con mèo Brazil ra!
Dưới ánh đèn lồng, tôi thấy các thanh chắn trượt chậm trước mặt ḿnh. Đă
có một khoảng hở rộng một foot ở đầu xa hơn. Với một tiếng hét, tôi nắm
lấy thanh chắn cuối cùng bằng tay và kéo với sức mạnh của một kẻ điên.
Tôi là một kẻ điên cuồng với cơn thịnh nộ và kinh hoàng. Trong một phút
hoặc lâu hơn, tôi giữ vật đó bất động. Tôi biết rằng ông ta đang dùng
hết sức lực của ḿnh để kéo tay cầm, và đ̣n bẩy chắc chắn sẽ đánh bại
tôi. Tôi từng inch một, chân tôi trượt dọc theo những tảng đá, và trong
suốt thời gian đó, tôi cầu xin và cầu nguyện con quái vật vô nhân đạo
này cứu tôi khỏi cái chết khủng khiếp này. Tôi cầu khẩn ông ta bằng mối
quan hệ họ hàng của chúng tôi. Tôi kêu gọi ḷng hiếu khách của ông ta;
tôi cầu xin để biết tôi đă từng gây ra điều ǵ cho ông. Câu trả lời duy
nhất của ông ta là những cú kéo và giật mạnh vào tay cầm, mỗi cái giật,
bất chấp mọi nỗ lực của tôi, lại kéo thêm một thanh sắt qua lỗ mở. Bám
và giữ chặt, tôi bị kéo lê qua toàn bộ mặt trước của lồng, cho đến khi
cuối cùng, với cổ tay đau nhức và những ngón tay bị rách, tôi từ bỏ cuộc
chiến vô vọng. Tấm lưới kêu leng keng khi tôi thả nó ra, và một lát sau
tôi nghe thấy tiếng dép lê Thổ Nhĩ Kỳ trong hành lang, và tiếng đóng sầm
của cánh cửa xa xa. Rồi mọi thứ trở nên im lặng.
Con vật đó không hề di chuyển trong suốt thời gian này. Nó nằm im ở góc,
và đuôi nó đă ngừng chuyển động. H́nh ảnh một người bị dính chặt vào
song sắt và bị kéo lê la hét ngang qua người nó rơ ràng đă khiến nó vô
cùng kinh ngạc. Tôi thấy đôi mắt to của nó nh́n chằm chằm vào tôi. Tôi
đă đánh rơi chiếc đèn lồng khi tôi túm lấy song sắt, nhưng nó vẫn cháy
trên sàn, và tôi đă thực hiện một động tác để nắm lấy nó, với một ư nghĩ
rằng ánh sáng của nó có thể bảo vệ tôi. Nhưng ngay khi tôi di chuyển,
con thú gầm gừ sâu và đe dọa. Tôi dừng lại và đứng yên, run rẩy v́ sợ
hăi ở mọi chi. Con mèo (nếu người ta có thể gọi một sinh vật đáng sợ như
vậy bằng một cái tên thân thiện như vậy) cách tôi không quá mười feet.
Đôi mắt lấp lánh như hai đĩa phốt pho trong bóng tối. Chúng khiến tôi
kinh hoàng nhưng vẫn mê hoặc. Tôi không thể rời mắt khỏi chúng. Thiên
nhiên chơi những tṛ kỳ lạ với chúng ta vào những khoảnh khắc căng thẳng
như vậy, và những ánh sáng lấp lánh đó tăng lên và giảm xuống đều đặn.
Đôi khi chúng có vẻ như là những điểm sáng cực nhỏ - những tia lửa điện
nhỏ trong bóng tối đen kịt - rồi chúng sẽ lan rộng ra cho đến khi toàn
bộ góc pḥng tràn ngập thứ ánh sáng biến đổi và nham hiểm của chúng. Và
rồi đột nhiên chúng tắt hẳn.
Con thú đă nhắm mắt lại. Tôi không
biết liệu có sự thật nào trong niềm tin về sự thống trị của ánh mắt con
người hay không, hay con mèo khổng lồ chỉ đơn giản là buồn ngủ, nhưng sự
thật vẫn là, thay v́ biểu hiện bất kỳ triệu chứng nào về việc tấn công
tôi, nó chỉ đơn giản là đặt cái đầu đen bóng của ḿnh lên đôi chân trước
khổng lồ và có vẻ như đang ngủ. Tôi đứng đó, sợ rằng ḿnh sẽ đánh thức
nó dậy và tiếp tục hành động hung dữ. Nhưng ít nhất th́ tôi cũng có thể
suy nghĩ rơ ràng khi đôi mắt hung dữ đó không c̣n nh́n tôi nữa. Ở đây,
tôi bị nhốt trong đêm với con thú hung dữ. Bản năng của tôi, chưa kể đến
lời nói của kẻ phản diện hợp lư đă giăng bẫy tôi, đă cảnh báo tôi rằng
con vật cũng hung dữ như chủ của nó. Làm sao tôi có thể ngăn chặn nó cho
đến sáng? Cánh cửa th́ vô vọng, và cả những ô cửa sổ hẹp có chấn song
nữa. Không có nơi trú ẩn nào trong căn pḥng trống trải, lát đá. Việc
kêu cứu là vô lư. Tôi biết rằng hang ổ này là một nhà xí, và hành lang
nối nó với ngôi nhà dài ít nhất một trăm feet. Hơn nữa, với cơn gió mạnh
đang ầm ầm bên ngoài, tiếng kêu của tôi có lẽ sẽ không được nghe thấy.
Tôi chỉ có thể tin tưởng vào ḷng dũng cảm và trí thông minh của chính
ḿnh.
Và rồi, với một làn sóng kinh hoàng mới, mắt tôi nh́n vào chiếc đèn
lồng. Ngọn nến đă cháy gần hết và đă bắt đầu tắt. Trong mười phút nữa,
nó sẽ tắt. Khi đó tôi chỉ có mười phút để làm ǵ đó, v́ tôi cảm thấy
rằng nếu một lần bị bỏ lại trong bóng tối với con thú đáng sợ đó, tôi sẽ
không thể hành động được. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm tôi tê
liệt. Tôi đảo mắt tuyệt vọng quanh căn pḥng tử thần này và dừng lại ở
một nơi dường như hứa hẹn, tôi sẽ không nói là an toàn, nhưng ít nguy
hiểm trước mắt và cấp bách hơn so với sàn nhà trống trải.
Tôi đă nói rằng chiếc lồng có cả phần trên và phần trước, và phần trên
này vẫn đứng khi phần trước được luồn qua khe trên tường. Nó bao gồm các
thanh chắn cách nhau vài inch, với lưới thép chắc chắn ở giữa, và nó
được đặt trên một cột trụ chắc chắn ở mỗi đầu. Bây giờ nó đứng như một
mái che lớn có thanh chắn trên h́nh người đang khom lưng ở góc. Khoảng
cách giữa giá sắt này và mái nhà có thể là hai hoặc ba feet. Nếu tôi có
thể lên đó, chen chúc giữa các thanh chắn và trần nhà, tôi chỉ nên có
một bên dễ bị tổn thương. Tôi sẽ được an toàn từ bên dưới, từ phía sau
và từ mỗi bên.
Chỉ có thể tấn công tôi khi nó ở mặt hở. Đúng là ở đó, tôi không có bất
kỳ sự bảo vệ nào; nhưng ít nhất, tôi sẽ tránh xa con quái vật khi nó bắt
đầu đi lại quanh hang ổ của nó. Nó sẽ phải tránh đường để tiếp cận tôi.
Bây giờ hoặc không bao giờ, v́ nếu một khi ánh sáng tắt th́ sẽ không thể
làm được. Với một ngụm nước trong cổ họng, tôi bật dậy, nắm lấy mép sắt
của đỉnh và thở hổn hển đu ḿnh lên đó. Tôi quằn ḿnh úp mặt xuống, và
thấy ḿnh đang nh́n thẳng vào đôi mắt khủng khiếp và hàm răng há hốc của
con mèo. Hơi thở hôi thối của nó phả vào mặt tôi như hơi nước từ một cái
nồi hôi thối nào đó.
Tuy nhiên, nó có vẻ ṭ ṃ hơn là tức giận. Với một động tác uốn éo mượt
mà của tấm lưng dài đen kịt, nó đứng dậy, duỗi người, rồi đứng thẳng
trên hai chân sau, một chân trước chống vào tường, nó giơ chân kia lên
và giương vuốt trên lưới thép bên dưới tôi. Một cái móc sắc nhọn màu
trắng xé toạc quần tôi—v́ tôi có thể nói rằng tôi vẫn đang mặc
bộ đồ buổi tối—và tạo thành một đường rănh trên đầu gối tôi. Nó không có ư định tấn
công, mà là một cuộc thử nghiệm, v́ khi tôi kêu lên một tiếng đau đớn,
nó lại ngă xuống, và nhẹ nhàng nhảy vào pḥng,
nó bắt đầu đi
nhanh quanh pḥng, thỉnh thoảng lại ngước lên nh́n về phía tôi. Về phần
ḿnh, tôi lê lùi lại cho đến khi tôi nằm dựa lưng vào tường, thu
ḿnh vào khoảng không nhỏ nhất có thể. Càng xa, nó càng khó tấn công
tôi.
Nó có vẻ phấn khích hơn khi bắt đầu di chuyển, và nó chạy nhanh và không
tiếng động quanh hang, liên tục đi qua bên dưới chiếc ghế bành sắt mà
tôi nằm. Thật tuyệt khi thấy một khối lượng lớn như vậy đi qua như một
cái bóng, hầu như không có tiếng động nhỏ nhất của những miếng đệm
nhung. Ngọn nến đang cháy yếu - yếu đến mức tôi hầu như không thể nh́n
thấy sinh vật đó. Và rồi, với một ngọn lửa và tiếng nổ lách tách cuối
cùng, nó tắt hẳn. Tôi chỉ c̣n một ḿnh với con mèo trong bóng tối!
Biết rằng ḿnh đă làm mọi thứ có thể để đối mặt với nguy hiểm sẽ giúp
ích cho người ta. Khi đó, không c̣n cách nào khác ngoài việc im lặng chờ
đợi kết quả. Trong trường hợp này, không có cơ hội an toàn nào ở bất cứ
đâu ngoại trừ vị trí chính xác mà tôi đang ở. Do đó, tôi duỗi người ra
và nằm im lặng, gần như nín thở, hy vọng rằng con thú có thể quên sự
hiện diện của tôi nếu tôi không làm ǵ để nhắc nhở nó. Tôi tính rằng lúc
đó chắc hẳn đă hai giờ. Đến bốn giờ th́ trời sẽ sáng hẳn. Tôi chỉ c̣n
không quá hai giờ để chờ trời sáng.
Bên ngoài, cơn băo vẫn đang hoành hành, và mưa liên tục đập vào những ô
cửa sổ nhỏ. Bên trong, không khí độc hại và hôi thối đang chế ngự. Tôi
không thể nghe hay nh́n thấy con mèo. Tôi cố nghĩ về những thứ khác -
nhưng chỉ có một thứ đủ sức kéo tâm trí tôi ra khỏi t́nh huống khủng
khiếp của ḿnh. Đó là sự chiêm nghiệm về sự đê tiện của anh họ tôi, sự
đạo đức giả vô song của ông ta, ḷng căm thù độc ác của
ông ta đối với
tôi. Bên dưới khuôn mặt vui vẻ đó ẩn chứa tinh thần của một sát thủ thời
trung cổ.
Và khi nghĩ về điều đó, tôi thấy rơ hơn cách sắp xếp khéo léo của sự
việc. Rơ ràng là ông ta đă lên giường với những người khác. Chắc chắn
ông ta có nhân chứng để chứng minh điều đó. Sau đó, họ không biết, ông
ta đă lẻn xuống, dụ tôi vào hang ổ của ông và bỏ rơi tôi. Câu chuyện của
ông ta sẽ rất đơn giản. Ông để tôi hút nốt điếu x́ gà trong pḥng bi-a.
Tôi đă tự ḿnh xuống đó để nh́n con mèo lần cuối. Tôi đă vào pḥng mà
không để ư thấy lồng đă mở, và tôi đă bị
mắc kẹt. Làm sao một tội ác như vậy
có thể bị phát hiện là do ông ta làm? Có lẽ là nghi ngờ—nhưng bằng chứng th́ không
bao giờ!
Hai giờ kinh hoàng đó trôi qua thật chậm! Có lần tôi nghe thấy một tiếng
khàn khàn, khàn khàn, mà tôi cho là con vật đó đang liếm lông của chính
ḿnh. Đôi mắt xanh lục đó nhiều lần lóe lên nh́n tôi trong bóng tối,
nhưng không bao giờ nh́n chằm chằm, và hy vọng của tôi ngày càng lớn hơn
rằng sự hiện diện của tôi đă bị lăng quên hoặc bị phớt lờ. Cuối cùng,
tia sáng yếu ớt nhất cũng xuất hiện qua cửa sổ—đầu tiên tôi lờ mờ thấy
chúng như hai ô vuông màu xám trên bức tường đen, rồi màu xám chuyển
sang trắng, và tôi lại có thể nh́n thấy người bạn cùng pḥng khủng khiếp
của ḿnh. Và than ôi, nó có thể nh́n thấy tôi!
Tôi thấy rơ ngay rằng nó đang ở trong tâm trạng nguy hiểm và hung hăng
hơn nhiều so với lần cuối tôi nh́n thấy nó. Cái lạnh buổi sáng đă làm nó
khó chịu, và nó cũng đói nữa.
Với tiếng gầm gừ liên tục, nó đi nhanh lên xuống một bên pḥng, nơi
xa nhất so với nơi trú ẩn của tôi, ria mép của nó dựng đứng giận dữ,
đuôi nó quất liên hồi. Khi nó quay lại ở các góc, đôi mắt hung dữ của nó
luôn nh́n lên tôi với vẻ đe dọa khủng khiếp. Lúc đó tôi biết rằng nó
định giết tôi. Nhưng ngay lúc đó, tôi thấy ḿnh đang ngưỡng mộ vẻ duyên
dáng uyển chuyển của sinh vật quỷ dữ đó, những chuyển động dài, gợn
sóng của nó, vẻ bóng loáng của hai bên sườn tuyệt đẹp của nó,
màu đỏ tươi, rung rinh của cái lưỡi lấp lánh thè ra từ cái mơm đen
tuyền. Và trong suốt thời gian đó, tiếng gầm gừ sâu thẳm, đe dọa đó cứ
tăng dần lên không ngừng. Tôi biết rằng cuộc khủng hoảng đă đến gần.
Thật là một giờ phút khốn khổ khi phải đối mặt với một cái chết như vậy
- lạnh lẽo, bất lực, run rẩy trong bộ quần áo lễ phục mỏng manh của tôi
trên chiếc vỉ sắt tra tấn mà tôi đang nằm trên đó. Tôi cố gắng chống đỡ,
nâng tâm hồn ḿnh lên trên nó, và đồng thời, với sự sáng suốt đến với
một người đàn ông hoàn toàn tuyệt vọng, tôi t́m kiếm một số phương tiện
có thể trốn thoát. Có một điều rơ ràng với tôi. Nếu mặt trước của cái
lồng đó chỉ trở lại vị trí của nó một lần nữa, tôi có thể t́m thấy một
nơi ẩn náu chắc chắn đằng sau nó. Liệu tôi có thể kéo nó trở lại không?
Tôi hầu như không dám di chuyển v́ sợ sẽ kéo sinh vật đó về phía ḿnh.
Từ từ, rất chậm răi, tôi đưa tay về phía trước cho đến khi
tôi nắm được
mép mặt trước, thanh chắn cuối cùng nhô ra khỏi bức tường.
Tôi ngạc nhiên khi nó dễ dàng đến với cú giật của tôi. Tất nhiên, khó
khăn khi kéo nó ra là do tôi đang bám chặt vào nó. Tôi lại kéo từng nấc
nhỏ, từ trong bức tường đă chồi ra mười centimet của mái trước của cái
chuồng. Chắc chúng đă được gắn trên các bánh xe nhỏ. Tôi lại kéo... và
rồi con mèo nhảy lên!
Quá nhanh, quá đột ngột, đến nỗi tôi không kịp nh́n thấy. Tôi chỉ nghe
thấy tiếng gầm gừ dữ tợn, và ngay sau đó, đôi mắt vàng rực, cái đầu đen
dẹt với cái lưỡi đỏ và hàm răng sáng loáng đă ở trong tầm với của tôi.
Tác động của con vật làm rung chuyển các thanh chắn mà tôi nằm, cho đến
khi tôi nghĩ (theo như tôi có thể nghĩ ra bất cứ điều ǵ vào lúc đó)
rằng chúng đang lao xuống. Con mèo lắc lư ở đó trong giây lát, đầu và
chân trước khá gần tôi, chân sau cào cấu để t́m chỗ bám vào mép lưới
sắt. Tôi nghe thấy tiếng móng vuốt cào xước khi chúng bám vào lưới thép,
và hơi thở của con thú khiến tôi phát ốm. Nhưng cú nhảy của nó đă bị
tính toán sai. Nó không thể giữ nguyên vị trí. Nó từ từ,
răng nhe ra
v́ tức giận, và cào điên cuồng vào các thanh chắn, nó lắc lư về phía sau
và rơi mạnh xuống sàn. Với một tiếng gầm gừ, nó ngay lập tức quay lại
phía tôi và khom người để nhảy tiếp.
Tôi biết rằng vài khoảnh khắc tiếp theo sẽ quyết định số phận của tôi.
Con vật đó đă học được từ kinh nghiệm. Nó sẽ không tính toán sai lầm
nữa. Tôi phải hành động nhanh chóng, không sợ hăi, nếu tôi muốn có cơ
hội sống sót. Trong khoảnh khắc, tôi đă h́nh thành kế hoạch của ḿnh.
Cởi áo khoác, tôi ném nó xuống đầu con thú. Cùng lúc đó, tôi rơi xuống
mép, nắm lấy đầu của song sắt phía trước và kéo nó ra khỏi bức tường một
cách điên cuồng.
Nó đến dễ dàng hơn tôi mong đợi. Tôi chạy qua pḥng, mang theo cái khung
sắt đằng sau tôi ; nhưng, khi tôi chạy, t́nh huống bất ngờ khiến tôi ở
bên ngoài. Nếu theo cách khác, tôi có thể thoát nạn mà không bị thương.
V́ vậy, có một khoảnh khắc dừng lại khi tôi dừng nó lại và cố gắng đi
qua lỗ hổng mà tôi đă để lại. Khoảnh khắc đó đủ để con vật có thời gian
vứt bỏ chiếc áo khoác mà tôi đă dùng để làm mù mắt nó và nhảy vào tôi.
Tôi lao ḿnh qua khe hở và kéo thanh chắn ra sau, nhưng nó đă túm lấy
chân tôi trước khi tôi có thể rút hoàn toàn. Một cú
cào của bàn chân
khổng lồ đó xé toạc bắp chân tôi như một mảnh gỗ
cuốn cong lại khi bị bào phẳng. Khoảnh khắc tiếp theo, chảy máu và ngất xỉu, tôi nằm giữa đống
rơm hôi thối với một hàng song sắt thân thiện giữa tôi và con vật đang
điên cuồng lao vào chúng.
Quá đau đớn không thể di chuyển, và quá yếu để nhận thức được nỗi sợ
hăi, tôi chỉ có thể nằm, chết nhiều hơn là sống, và quan sát nó. Nó áp
bộ ngực rộng, đen của nó vào song sắt và nghiêng về phía tôi bằng những
bàn chân cong queo của nó như tôi đă thấy một chú mèo con làm trước một
cái bẫy chuột. Nó xé toạc quần áo của tôi, nhưng, dù có kéo giăn đến
đâu, nó cũng không thể chạm tới tôi. Tôi đă nghe nói về tác dụng gây tê
kỳ lạ do vết thương của loài ăn thịt lớn gây ra, và giờ tôi đă định sẵn
phải trải nghiệm nó, v́ tôi đă mất hết cảm giác về tính cách, và quan
tâm đến sự thất bại hay thành công của con mèo như thể nó là một con mồi
mà tôi đang theo dơi. Và rồi dần dần tâm trí tôi trôi vào những giấc mơ
mơ hồ kỳ lạ, luôn luôn với khuôn mặt đen và cái lưỡi đỏ đó quay trở lại,
và v́ vậy tôi đă lạc vào cơi niết bàn của cơn mê sảng, sự giải thoát đầy
phước lành của những người đă quá mệt mỏi.
Theo dơi diễn biến của các sự kiện sau đó, tôi kết luận rằng tôi hẳn đă
bất tỉnh trong khoảng hai giờ. Điều khiến tôi tỉnh lại một lần nữa là
tiếng kim loại sắc nhọn báo hiệu cho trải nghiệm kinh hoàng của tôi. Đó
là tiếng khóa ḷ xo bật ra. Sau đó, trước khi các giác quan của tôi đủ
tỉnh táo để hiểu hoàn toàn những ǵ chúng nh́n thấy, tôi nhận ra khuôn
mặt tṛn trịa, nhân hậu của anh họ tôi đang nh́n qua cánh cửa mở. Những
ǵ ông ấy nh́n thấy rơ ràng đă làm ông kinh ngạc.
Con mèo đang nằm co ro trên sàn. Tôi nằm ngửa trong chiếc áo sơ mi trong
lồng, quần rách tả tơi và một vũng máu lớn xung quanh. Giờ tôi có thể
thấy khuôn mặt kinh ngạc của ông ta, với ánh nắng ban mai chiếu vào.
Ông ta nh́n tôi, rồi lại nh́n. Sau đó, ông ta đóng cửa lại và tiến đến lồng để xem tôi
đă thực sự chết chưa.
Tôi không thể nói được chuyện ǵ đă xảy ra. Tôi không đủ sức để chứng
kiến hoặc ghi chép lại những sự kiện như vậy. Tôi chỉ có thể nói rằng
tôi đột nhiên nhận ra khuôn mặt ông ta tránh xa tôi - rằng ông đang nh́n về
phía con vật.
"Tommy già ngoan ngoăn !" Ông ta hét lên. "Tommy ngoan ngoăn của ta!"
Sau đó, ông tiến đến gần song sắt, lưng vẫn quay về phía tôi.
"Ngồi xuống, đồ thú vật ngu ngốc!" ông gầm lên. "Ngồi xuống ! Ngươi
không biết chủ của ḿnh sao?"
Đột nhiên, ngay cả trong bộ năo đang rối bời của tôi, một kư ức ùa về
những lời ông ta nói rằng vị máu sẽ biến con mèo thành một con quỷ. Máu
của tôi đă làm điều đó, nhưng ông ta phải trả giá.
"Cút đi!" ông ta hét lên. "Cút đi, đồ quỷ dữ! Baldwin! Baldwin! Ôi, Chúa
ơi!"
Và rồi tôi nghe thấy ông ta ngă, rồi đứng dậy, rồi lại ngă, với một âm
thanh như tiếng xé bao tải. Tiếng hét của ông ta yếu dần cho đến khi
chúng ch́m vào tiếng gầm gừ đáng lo ngại. Và rồi, sau khi tôi nghĩ rằng
ông ta đă chết, tôi thấy, như trong cơn ác mộng, một h́nh bóng mù ḷa,
tả tơi, đẫm máu chạy loạn xạ khắp pḥng - và đó là h́nh ảnh thoáng qua
cuối cùng tôi nh́n thấy ông ta trước khi tôi lại ngất đi.
Tôi đă hồi phục trong nhiều tháng - thực tế là, tôi không thể nói rằng
ḿnh đă hồi phục, v́ cho đến cuối đời, tôi sẽ mang theo một cây gậy như
một dấu hiệu cho đêm của tôi với con mèo Brazil. Baldwin, người coi
chuồng thú và những người làm khác không thể biết chuyện ǵ đă xảy ra,
khi bị thu hút bởi tiếng kêu chết chóc của chủ nhân, họ thấy tôi sau
song sắt, và hài cốt của ông ta - hoặc những ǵ sau đó họ phát hiện ra
là hài cốt của ông ta - trong móng vuốt của con vật mà ông đă nuôi dưỡng.
Họ dùng thanh sắt nung đỏ chặn con mèo lại, và sau đó
bắn chết nó qua lỗ
hổng của cánh cửa trước khi họ có thể giải thoát tôi. Tôi được đưa đến
pḥng ngủ của ḿnh, và ở đó, dưới mái nhà của kẻ định giết tôi, tôi ở
giữa sự sống và cái chết trong nhiều tuần. Họ đă cử một bác sĩ phẫu
thuật từ Clipton và một y tá từ London đến, và
trong ṿng một tháng sau đó, tôi đă có thể đủ sức để được
chở đến trạm xe, và từ đó được đưa trở lại Grosvenor
Mansions.
Tôi có một kư ức về căn bệnh đó, có thể là một phần của bức tranh toàn
cảnh luôn thay đổi do một bộ năo mê sảng tạo ra nếu nó không được cố
định chắc chắn trong kư ức của tôi. Một đêm nọ, khi y tá vắng mặt, cửa
pḥng tôi mở ra, và một người phụ nữ cao lớn trong bộ đồ tang đen tối
nhất lẻn vào pḥng. Bà ấy đi ngang qua tôi, và khi bà cúi khuôn mặt vàng
vọt của ḿnh, tôi thấy qua ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đêm rằng đó là
người phụ nữ Brazil mà anh họ tôi đă kết hôn. Bà ấy nh́n chằm chằm vào
mặt tôi, và biểu cảm của bà ấy tử tế hơn tôi từng thấy.
"Chú đă tỉnh lại hẳn chưa ?" bà ấy hỏi.
Tôi yếu ớt gật đầu—v́ tôi vẫn c̣n rất yếu.
"Được rồi; vậy th́, tôi chỉ muốn nói với chú rằng chú phải tự trách
ḿnh. Tôi đă không làm tất cả những ǵ có thể cho chú sao? Ngay từ đầu,
tôi đă cố đuổi chú ra khỏi nhà. Bằng mọi cách, trừ việc phản bội chồng
tôi, tôi đă cố gắng cứu chú khỏi ông ta. Tôi biết rằng ông ta có lư do
để đưa chú đến đây. Tôi biết rằng ông ta sẽ không bao giờ để chú trốn
thoát nữa. Không ai biết ông ta như tôi biết ông ta, người đă phải chịu
đựng ông ta rất nhiều lần. Tôi không dám nói với chú tất cả những điều
này. Ông ta sẽ giết tôi. Nhưng tôi đă làm hết sức ḿnh v́ chú.
Suy chuyện ra rồi, chú là người bạn tốt nhất mà tôi từng có. Chú đă
giải thoát cho tôi, và tôi nghĩ rằng không ǵ ngoài cái chết có thể làm
được điều đó. Tôi rất tiếc nếu chú bị tổn thương, nhưng tôi không thể tự
trách ḿnh. Tôi đă nói với chú rằng chú là một kẻ ngốc - và chú đúng là
một kẻ ngốc." Bà ấy lẻn ra khỏi pḥng, người phụ nữ cay đắng, lập dị, và
tôi không bao giờ được gặp lại bà ấy nữa. Với số tài sản c̣n lại của
chồng, bà đă trở về quê hương, và tôi nghe nói rằng sau đó bà đă vào nhà
tu ở Pernambone.
Măi đến khi tôi trở lại London một thời gian, các bác sĩ mới tuyên bố
tôi đủ khỏe để làm việc. Đó không phải là một sự cho phép rất đáng hoan
nghênh đối với tôi, v́ tôi sợ rằng đó sẽ là tín hiệu cho một cuộc đổ xô
của các chủ nợ; nhưng Summers, luật sư của tôi, là người khách đầu tiên
mà tôi tiếp.
"Tôi rất vui khi thấy ngài đă khỏe hơn nhiều", ông nói. "Tôi đă đợi rất
lâu để gửi lời chúc mừng."
"Ông có ư ǵ vậy, Summers? Đây không phải lúc để đùa giỡn."
"Tôi có ư như vậy," ông ta trả lời. "Ngài đă là Lord Southerton trong
sáu tuần qua, nhưng chúng tôi sợ rằng điều đó sẽ làm chậm quá tŕnh hồi
phục của ngài nếu ngài biết điều đó."
Lord Southerton! Một trong những quư tộc giàu có nhất nước Anh! Tôi
không thể tin vào tai ḿnh. Và rồi đột nhiên tôi nghĩ về khoảng thời
gian đă trôi qua, và nó trùng hợp với những vết thương của tôi như thế
nào.
“ Vậy th́ Lord Southerton hẳn đă chết vào khoảng thời gian tôi bị
thương?"
"Ông ấy chết vào chính ngày hôm đó." Summers nh́n tôi chăm chú khi tôi
nói, và tôi tin rằng - v́ ông ấy là một người rất khôn ngoan - ông ấy đă
đoán được t́nh h́nh thực sự của vụ án. Ông ấy dừng lại một lúc như thể
đang chờ tôi tiết lộ bí mật, nhưng tôi không thấy được lợi ích ǵ khi
vạch trần một vụ bê bối gia đ́nh như vậy.
"Đúng vậy, một sự trùng hợp rất kỳ lạ," ông ấy tiếp tục, với vẻ mặt hiểu
biết như vậy. "Tất nhiên, ngài biết rằng anh họ của ngài, Everard King,
là người thừa kế tiếp theo của điền trang. Bây giờ, nếu ngài thay v́
ông ấy bị con hổ này, hay bất cứ con ǵ đó, xé xác, th́ tất nhiên
ông ta sẽ
là Lord Southerton vào thời điểm hiện tại."
"Không nghi ngờ ǵ nữa," tôi nói.
"Và ông ta rất quan tâm đến điều đó," Summers nói. "Tôi t́nh cờ biết
rằng người hầu của cố Lord Southerton là người
do ông ấy trả lương và rằng ông ấy thường nhận được điện tin, cứ
vài giờ một bức, báo cho biết t́nh trạng của cố ra sao. Lúc
đó có lẽ là lúc ngài ở dưới đó. Có lạ không khi ông ta muốn được thông
báo đầy đủ như vậy, dù ông biết
rằng ḿnh không phải là người thừa kế trực tiếp?"
“ Thật kỳ lạ", tôi nói. "Và bây giờ, Summers, xin ông vui ḷng mang cho
tôi các hóa đơn và một cuốn séc mới, chúng ta sẽ bắt đầu sắp xếp mọi thứ".
THÂN TRỌNG SƠN
dịch và giới thiệu
( tháng 3 / 2025 )
Nguồn:
https://americanliterature.com/author/sir-arthur-conan-doyle/short-story/the-brazilian-cat/

Trang Thân Trọng
Sơn
art2all.net |