Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh Tặng Vân và các con thân yêu Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi
Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013 Phần 10
Tờ Kiểm Điểm, trước khi nộp Trung Đoàn phải thông qua tổ, xếp hạng, từ “A“ loại 1 đến ”C” loại chót. Chữ A được hiểu là: Tội ác nhiều, điển h́nh và chữ C th́ hiểu ngược lại. Tại Trung Đoàn cán bộ chọn mỗi khối 1 đến 2 tờ Kiểm-Điểm loại A và tập họp cả trại -tức 13 khối- đến Giảng-Đường-Liên-Khối để nghe “Báo Cáo Điển H́nh“ Chính thủ phạm hay nói khác -như cán bộ- là chính …đương sự …lên trực tiếp báo cáo tội ác của chính ḿnh, do ḿnh gây ra, cho cả liên khối nghe. Tú đưa tay vẫy chào bác tài đă cho quá giang. -Tụi bay..coi chừng ḿn VC … -Mày đừng lo…tụi vẹm chạy mất xác hết rồi. Tú đi bộ một quăng, thị xă đông vui, nhiều xe nhiều người đi lại trên đường. Buổi sáng ở cao nguyên vẫn chưa tan hết sương đêm, Tú kéo áo blu-don kín cổ, bến xe đă hiện ra trước mặt, xe đi xe rời bến.. chưa thấy xe về.. Tú ghé vào quán cà phê, gọi ly đen không đường. Quán vắng, một vài người chờ xe, một tài xế chờ đến tài… Hôm nay vợ và con trai của Tú lên chơi. Đă gần năm, từ ngày sinh bé Dũng, Tú chưa về. Xe Nha Trang vào bến, Tú trả tiền cà-phê, bước nhanh. Tiếng Lan, vợ Tú: -Ba ḱa ..Ba ḱa .. Nhưng đứa bé vẫn ngơ ngác, và dấu mặt vào ngực mẹ. -Em có mệt không ? -Dạ..không, con và em khỏe. Lan trông đẫy đà hơn sau khi sinh con, nhưng đẹp hơn, đôi mắt long lanh hơn. -Anh có khỏe không ? -Anh khỏe. Tú, vợ và con trai lên xe lam đi tiếp. -Ta về Đồn thôi em. -Dạ. Đồn của Tú ở về hướng tây, cách Dak-tô chừng hơn 15 km. Đó là căn cứ được xây trên một ngọn đồi cao, có thể quan sát được một vùng rừng chốn xa tắp, có cảm giác như tiếp giáp biên giới. Đồn xây tạm bợ, đủ cho 30 người, chung quanh được rào kẽm gai từng từng lớp lớp, dưới thép gai là giao thông hào. Trước khi Tú về, VC đă tấn công vài lần nhưng bị đánh bật ra… Gia đ́nh 3 người được bố trí một chỗ ở độc lập, tiện cho sinh hoạt vợ chồng. Qua cái lỗ châu mai, Lan nh́n thấy rừng núi trùng trùng.. đêm sương rất lạnh .. Đêm đầu tiên ở nơi xa lạ, Lan không ngủ được. -Ba mẹ có khỏe không ? -Dạ khỏe. -Em.. -Em vẫn đi dạy trường tiểu học gần nhà. Tú giật ḿnh v́ tiếng báo động, đơn vị sẵn sàng. Tú đưa Lan và Dũng xuống giao thông hào. -Em và con ở đây, nhớ nhé. Tú vọt lên, súng đă nổ, tứ phía lửa của đạn bay như pháo hoa. Như đă phân công, Tú ḅ ra lô cốt phía Tây, cây đại liên đang nhả đạn, đối phương dùng súng phóng lửa cuốn rào kẽm gai. Xung Phong.. xung phong.. Chúng tràn lên, ngă xuống lớp này, tràn lên lớp khác, một biển người. Cây đại liên không khạc đạn, đồng đội chết và bị thương gần hết. VC đă ṃ tới đủ gần để bỏ vào lỗ châu mai hai quả lựu đạn. Tú nhào ra và lăn tṛn về hướng giao thông hào, trong tiếng đạn vang rền, Tú nghe tiếng Lan khóc. -Con ơi.. con ơi.. Tú ôm khẩu đại liên dự pḥng, cùng người tiếp đạn, đùng đùng đùng, di chuyển, đùng đùng đùng.. di chuyển ...Đến rạng sáng th́ VC rút lui, ta chết bị thương 20 người, trong đó có đại úy đồn trưởng. Nhưng điều bi thảm hơn cả, cho tất cả những người c̣n sống là Lan và Dũng, hai mẹ con đă ôm nhau chết trên vũng máu. Tú đứng chết lặng bên xác vợ và con, với khuôn mặt đanh và đôi mắt rực máu. Trận này nằm trong chiến dịch Mùa hè 72 của Bắc Việt, mở 3 mặt trận: Trị Thiên, Bắc Tây Nguyên và Tây Nam bộ. Sư đoàn 2 Bắc Việt từ Hạ Lào hành quân qua.. Đây là trận thăm ḍ.. Tôi thề là sẽ trả thù và từ đó tôi t́m đủ mọi thời cơ để được giết chúng bây. Tú lấy tay chỉ thẳng vào 17 cán bộ ngồi ở hai dăy ghế phía trước, và mỗi lần giết được một thằng, tao xẻo một lỗ tai, xỏ vào một sợi dây đeo ḷng tḥng ở cổ.. đến khi bị chúng bay bắt. Ha ha..ha.. Sợi dây dài chấm lỗ rún.. Ha ..ha…ha… Tú như hóa khùng.. Đám cán bộ vẫn ngồi yên, không hề thay đổi sắc mặt.. Hắn quan sát và thấy sợ, họ đă luyện tới mức không thể tin được đó là sự b́nh thản đến mức dă man. Khi lao lên, Tú thấy một chú bộ đội bị thương rất nặng, thường khi th́ lia tiếp, nhưng Tú lại dừng tay.. v́ kẻ thù chỉ là một đứa trẻ.. rất trẻ.. đôi mắt nh́n Tú như van lơn, cầu xin.... Đồng đội đă rút lui, bỏ Hắn lại.. chơ vơ giữa đồi, trên vũng máu. -Chú em..sao rồi.. Đứa trẻ không c̣n sức trả lời. -Con tao.. mới 3 tuổi… -Tú rút dao- ..tao sẽ xẻo tai mày… xẻo tai.. Đứa bé quặn người.. hai ḍng nước mắt chảy ra … Tú hét to, dài như tiếng hú của loài cầm thú vang động núi rừng. Hai mắt đỏ như máu, Tú hét: -Ai ? Ai..đă biến ta ra nông nỗi này? Các người nói đi? Ai? Các ngươi nghe rơ đây: ta căm thù và thề sẽ giết các ngươi như các ngươi đă giết vợ con ta. Phải đến 5 trại viên trong tổ của Tú nhào ra mới lôi Tú về chỗ ngồi.. Tú uất nghẹn trong họng ..ai…ai…ai.. Người thứ hai tên Sơn. Khoảng 6 giờ sáng, có tiếng súng nổ ở phía bắc, nơi đầu cầu dẫn vào thành phố, một vài người đang tập thể dục chong mắt, nghe ngóng. Lại có tiếng nổ ở khu phố điện máy..ở tiểu khu. -VC…VC.. Một vài người vừa chạy vừa la.. Thành phố bỗng chốc như hỗn loạn, súng nổ chát chúa khắp nơi.. Một người, từ phía cây cầu chạy đến. -VC..VC.. đông lắm.. chạy đi.. Sau những phút bất ngờ, ngơ ngác, giờ đây mọi người đă hiểu vấn đề VC tấn công thành phố. Sơn đứng lóng ngóng ở đầu đường Trần Quí Cáp. Một chiếc jeep trờ đến, Sơn đưa tay, chiếc xe hăm tốc độ, Sơn phóng lên, xe lao vút đi.. chạy qua cây cầu Phía Bắc dưới làn đạn. Về đến đơn vị, Thiếu tá Ánh phân công Sơn đưa một trung đội trở lại, giữ cho được cây cầu Phía Bắc, đó là cửa ngơ vào thành phố. Đơn vị đến được đầu cầu bên nay th́ trời đă chiều. Một đoạn đường hơn 7km, phải tiến đánh, chiếm lại từng mét một… hy sinh 7, bị thương 5, cấp số chỉ c̣n 18. Bên kia cầu, bên trái là ngọn núi nhỏ, nhưng cao, phía phải là cây xăng Shell .. kế bên là bến xe. -Trung sĩ Quân và Dũ, Tuấn qua cầu. -Tuân lệnh. Ba chiến sĩ khom người chạy. Bất ngờ không lường trước được, VC đă đặt khẩu Đại Liên trên ngọn núi, hỏa lực từ đó nă xuống mặt cầu. Tiến nằm lại, Quân và Tuấn nằm sát, lăn tṛn, tiến lên.. Quân nằm lại và khi Tuấn vừa lăn đến đầu cầu bên kia th́ một trái B.40 đă hất tung Tuấn thành từng mảnh. Sơn cắn răng, quai hàm bạnh ra.. Lũ khốn.. lũ khốn.. Sơn trườn tới, nhưng đồng đội đă kịp kéo lại. -Hỏa lực mạnh, ở thế quan sát tốt, bọn chúng sẽ hạ chúng ta như trở bàn tay. Trung úy, ḿnh tính lại.. Sơn công nhận là VC đă chiếm thế thượng phong, muốn qua cầu .. -Trung úy! -Nói đi. -Tụi em sẽ đi dưới cầu. -Đi dưới cầu? -Phải..chỉ có như vậy mới vô hiệu hóa hỏa lực khẩu Đại Liên. Sơn quan sát, dưới cầu có duy nhất một đường ống, dẫn nước từ nhà máy về thành phố, to bằng một ṿng ôm, đi dưới cầu, tức ôm đường ống này, đu qua phải là người khỏe, nhất là hai cánh tay. -Cầu dài đến 300m, liệu có qua nổi không ? -Không nổi cũng phải nổi. Một chút đắn đo. -Có khi nào chúng đă .. -Trung úy nói.. chúng đă gài ḿn đón ta dưới cầu phải không ? -Phải.. như khẩu Đại Liên.. bọn láu cá. -Chỉ có quỷ mới làm được điều như vậy. Trong ḷng Sơn cứ lo, không quyết định được, anh em đă đi phân nửa rồi. -Khi qua được bên kia cầu ..ta sẽ áp sát chân núi…tiêu diệt khẩu Đại Liên. -Trung úy, tụi em làm được, đừng lo. “Phải chiếm cho được chiếc cầu, chận đường địch tiếp viện của VC từ hướng bắc, và cả đường rút của chúng từ nội thành, bị đánh bật ra…” Thiếu tá Ánh trừng mắt nh́n Trung úy Sơn “Tao sẽ đến thám sát.. không xong tao bắn bỏ mẹ tụi bay..” Thiếu tá Ánh, người Việt gốc Nùng, đi từ thời Khố Xanh leo lần lên thiếu tá. Hắn nổi tiếng hung ác, giết người không gớm tay, thuộc quyền trái ư, Hắn bắn găy chân là thường. Người ta đồn, Hắn chơi gái.. có nghề, em nào bị Hắn thịt là sau đó xách quần t́m Hắn. Đêm nào Hắn cũng phải chơi, mới yên. Các bà vợ sĩ quan trong khu gia binh…có bà ṭ ṃ ..cho Hắn chơi.. -Trung úy, có điện. Sơn cầm tổ hợp, áp vào tai. -Đụ má, tao nói rồi, không chiếm được cầu tao bắn bỏ tất cả bọn bay.. Trung úy Sơn đâu ? -Tôi đây. -Đụ má, mày nghe tao nói không, tao bắn bỏ.. Sơn cúp tổ hợp. -Một tổ 3 người qua cầu. Ai đi ? -Em…em…em.. Tám, Minh, Long chuẩn bị qua cầu. Cả ba, súng đeo áp sát sau lưng, như ba con thằn lằn ôm ống dẫn nước, rướn tới từng chút một, địch chưa phát hiện. Ba chiến sĩ mổi lúc một chậm dần.. Bỗng Tám tuột hai chân, hai tay níu ống nước, thân h́nh đong đưa.. rồi rơi xuống.. Tám cố bơi và ôm được chân cầu nhưng địch đă phát hiện, chúng vải đạn. H́nh như Tám bị thương và trôi theo ḍng nước. Một khoảng máu đỏ.. -Trung úy, bọn chúng xuống núi… Sơn thấy hai thằng VC từ lưng chừng núi di chuyển xuống chân núi, gần đầu cầu, phải hạ chúng, không th́ Minh và Long sẽ nguy. -T.79 …bắn…..bắn.. Mục tiêu ở ngoài tầm sát thương. Hai tên VC vẫn xuống được chân núi, bên đầu cầu… 4 chiến sĩ, đồng loạt nhảy xuống sông, vừa bơi vừa nhă đạn, cố cứu đồng đội, nhưng Minh, Long đă hy sinh. 4 chiến sĩ v́ bạn cũng không thoát tầm đạn Đại Liên. Sơn nh́n lại, trung đội 30, giờ c̣n 8. Mắt ai cũng đỏ ngầu, hực lửa căm thù. Ngày vừa tắt nắng. Đêm đến, tiếng súng trong thành phố vẫn nổ, lúc dồn dập, lúc thưa, lẻ tẻ.. bóng người bên kia cầu, măi tận đầu đường Trần Quí Cáp di chuyển thấp thoáng đêm không điện, dần dần mịt mù.. tiếng súng vẫn không dứt.. -Chuẩn bị qua sông.. Ta phải hạ ổ Đại Liên.. -Qua sông ? -Ta bơi dọc mé trái bờ bên nay…cách cầu 50 m sẽ ngoặc phải ..bơi qua chân núi phía sau..từ đó ta đánh bọc hậu.. -Rơ.. Sơn dẫn đầu, tám chiến sĩ rẻ nước bơi đi, tất cả đều ngậm tăm, nương theo bóng tối.. Sơn là người đặt chân lên bờ bên kia đầu tiên.. chờ măi.. vẫn chỉ c̣n năm người.. ba người đă ch́m.. -Ta ém lại ở đây ..chờ .. -Hy vọng anh em sẽ đến.. dù trễ.. Măi đến nửa đêm Sơn nói: -Chúng ta c̣n 5 người, chia 2 tổ. Tôi và Liêm tổ 1, ba người c̣n lại tổ 2. Đức làm tổ trưởng. Chúng ta xẻ rừng tiến lên đỉnh núi, nơi chúng đặt Đại Liên.. Tôi và Liêm đi tiên phong.. tổ 2 yểm trợ.. Khi lên đến lưng chừng núi th́ đụng ổ phục kích của VC, hai bên nhả đạn, Liêm ngă xuống bên Sơn.. -Anh ..anh..em chết ..mất.. -Cố lên..Liêm ơi.. Xung phong, xung phong.. Đợt nào tràn tới, VC cũng bị Sơn và 3 người c̣n lại chận đứng.. -Anh ..anh.. -Cố lên.. em.. Cuối cùng, tất cả đều hy sinh, mỗi ḿnh Sơn bị thương nằm trên vũng máu. Cho đến khi VC bị đánh bật ra khỏi thành phố, tháo lui, Sơn được t́m thấy đưa vào quân y viện.
-Ta lại ra chiến trường và thề rằng: ăn đủ 29 lá gan VC để trả thù cho 29 đồng đội đă hy sinh.. Ngày ta bị các ngươi bắt, ta đă ăn được 27 lá.. Các ngươi c̣n nợ ta hai lá… Sơn ngừng lại, nh́n thẳng vào 17 cán bộ, nói lớn: -Các ngươi phải trả đủ, dù sớm hay muộn …cũng sẽ trả đủ … Người ta nói Sơn lấy gan VC hết sức dă man và điêu luyện, móc gan ra rồi, tên VC bị móc gan, vẫn c̣n ngơ ngác, kinh hoàng.. nh́n sững tên Ngụy quân đang nhai gan của ḿnh… Hắn mừng v́ trong những ngày Kể Tội Điển H́nh, khối 13 không có ai. Nhưng ngày áp chót lại xuất hiện.. Ta chẳng cần nói lư do dong dài, đơn giản là một VC cái đă ria AK giết sạch Cha, mẹ, vợ con ta Tết Mậu Thân. Đó là lư do ta ghét CS, nhất là CS cái. Ta lùng sục, phục kích, đón đầu.. Mỗi lần bắt được một ả, ta chơi luôn, sau đó ta cho lính thay phiên nhau chơi tiếp, chơi cho đến khi ả tắt thở.. Có ả dâm chúa, dai như đĩa đói, không chết, ta bèn lấy chai coca cola,đập bể khúc đầu làm dương vật đâm vô L ả…máu.. máu từ đó tràn ra.. ả mới chịu “ngủm”. Nói xong Hắn ngửa mặt cười một tràn dài và -Đến khi ta bị các ngươi bắt.. ta chơi như vậy đến ả 15 ..a ha..ha.. Đó là tội của Quang ở tổ 7 thuộc khối 13 cũa Hắn. Nghe chưa hết tiếng cười như vọng từ địa ngục th́ Hắn đă xỉu.. Ngày kể tội hôm nay không khí u uất và không phải chỉ có ḿnh Hắn mà nhiều trại viên cũng xỉu như Hắn. Từ đó, Hắn nằm bẹp, chiếc chiếu dưới lưng đă ẩm ướt, hơi lạnh như nuốt trôi Hắn, lúc nào cũng ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh, nửa mê. Đến ngày thứ 5 th́ gần như các tổ trưởng đều có mặt bên Hắn. -Sức khỏe khối trưởng.. Họ hỏi thăm, tỏ ra lo lắng. -Tụi tôi đă lên Trung Đoàn tranh đấu cho phép anh khối trưởng.. nằm sạp.. chứ không th́ chết mất.. Khối không có anh sắp loạn rồi.. Họ chấp thuận thôi. Anh khối phó X ra lệnh: -V, em chăm sóc khối trưởng. Anh xin cho em nghỉ tập trung. Hai ngày sau, anh em khiêng tới cho Hắn một cái sạp đan bằng lô ồ chẻ tư, rất khít và đẹp, từ đó Hắn -có lẽ- là người duy nhất nằm trên sạp, chứ không phải chỉ được nằm trên chiếu ướt. Hôm sau, Đời-68 đến, nh́n Hắn, cười: -Trung úy Ngụy.. tôi không tin nổi.. lại yếu bóng vía đến thế. Hắn cố ngồi dậy, nhưng bị chận lại. -Cứ nằm, tôi thăm anh một chút rồi đi thôi. -Thưa.. Đời-68 ngồi bẹp xuống nền nhà, bên Hắn, như một người bạn. -Cuộc chiến này -ngập ngừng- là như vậy.. Nó biến chúng ta thành kẻ thù không đội trời chung của nhau, dă man, tàn ác hung bạo, mất tính người… là điều phải có không thể tránh khỏi. Đời-68 xa xăm. -Cái phải nhớ là cuộc chiến này không phải chính chúng ta quyết định -ngập ngừng- chúng ta chỉ là những quân cờ “nằm bị động buông xuôi trên phần đất lạ” -cười nhẹ- Anh không viết thế là ǵ. Vậy th́, có cái ǵ mà phải suy sụp tinh thần nào? Hắn ngạc nhiên, Đời -68 lại thuộc thơ của Hắn. -cho dù ở chung một trại, nghe chung một bài ca, học chung 10 bài giáo huấn.. nhưng mức độ tội ác th́ mỗi người một khác, không ǵ có thể qua mắt được chúng tôi, kể cả quá khứ của các anh.. nên khai thật, khai hết là tốt nhất v́ như vậy chúng tôi không mất thời gian thẩm tra lại, các anh có thể ra trại sớm hơn… Đời-68 hạ giọng: -Anh nên nói với anh em như thế -cười- Chúng tôi nói họ không tin bằng anh nói.. Nếu thương họ anh phải nói như vậy. Đời-68 nh́n chai nước và lon sữa Ông Thọ để trên đầu tấm phản. Nhưng lại nói: -Vụ Mỹ Sơn, Mậu Thân 68, Khe Sanh, Đường 9 Nam Lào, Mùa Hè Đỏ Lửa 72.. anh được học sinh phản ảnh tốt. Ở những sự kiện này, ngoài dạy Toán, anh c̣n dạy cho học sinh cách nh́n lịch sử một cách trung thực... Học sinh, theo cách nói của họ, họ rất quư anh -vẻ bí mật- nhưng anh đă sai khi nh́n biến cố Mậu Thân, bài “Việt Nam 1968“ của anh làm nhiều người “sốc”, một thời gian bị cho là tay “bồi bút” chống Cộng tích cực. Cho dù anh đứng ở cửa giữa, khách quan, có điều chữ nghĩa anh dùng phẫn uất quá, anh hét, anh la to quá, mà lịch sử, có những khúc quanh, người ta muốn nó ch́m xuống, lăng quên đi. Đời-68 cười nhẹ: -Công việc của anh ở đây được đánh giá tốt, tôi hy vọng anh sẽ về sớm thôi. Nhưng trước mắt phải lấy lại tinh thần, mạnh mẽ lên như đă từng mạnh mẽ -ngừng lại- và: -Ngày mai tôi chuyển công tác, chưa biết đi đâu, làm ǵ, có điều là phải rời khỏi nơi đây, tôi hy vọng một ngày sẽ c̣n gặp lại anh ngoài kia.. Đời-68 đưa tay chỉ chỉ những ṿng thép gai, đứng dậy và đi mau ra khỏi pḥng. Hắn hoàn toàn thụ động v́ bất ngờ. Họ nhớ đến từng câu thơ, họ cũng có học và tâm lư, họ nói cũng có t́nh người. Hắn cố nh́n theo, nhưng bóng người cán bộ đă khuất mất bên kia bức tường. Hắn nh́n căn pḥng, 12 chiếc chiếu của 12 cuộc đời.. -Anh khỏe rồi phải không? -Anh khỏe.. lớp .. -Anh khối phó bảo em “lén” về xem anh thế nào. -Trời đất. V cười hềnh hệch. -Anh gọi “trời đất” được là khỏe re rồi, em khỏi tẩm quất. Em đi múc cháo cho anh đây. Từ lúc Hắn bệnh, tổ anh nuôi nấu sẵn một nồi cháo để dưới bếp, gạo nấu cháo được cả khối đồng ư trích từ tiêu chuẩn hằng ngày và V-Thày–Lang được phân công chăm sóc Hắn. Anh em, một vài người nhét cho Hắn đường, sữa Ông Thọ.. Người sĩ quan già được Hắn tặng chai dầu Khuynh Diệp th́ ngày nào cũng đến thăm, Hắn thấy vui vui trong ḷng. -Anh ngồi dậy ăn đi, em lên lớp lại đây. V-Thầy-Lang để bát cháo xuống sàn nhà. -Hôm nay… tội nhiều quá… Toàn chuyện làm em rợn người.. Hắn cố ngồi dậy. -Anh ăn xong th́ đắp mền lại cho ra mồ hôi.. Cháo hẹ giải cảm đó. V mỗi ngày một nổi tiếng mát tay, lể, tẩm quất, bấm huyệt.. ai bệnh được V “rờ là hết“ ngay, nên anh em đặt tên là V-Thầy- Lang, dân chính gốc Quảng Trị. -Lần sau không bỏ lớp nữa. -Em dọt đây..
Hắn nh́n theo. V tất tả như chạy trở lại lớp,
buổi sáng đă lên cao, ánh nắng răi đầy ngoài sân, những tội ác khó
tin của đồng đội đă quật ngă
Hắn, cuộc chiến tranh Nam-Bắc đă biến
một dân tộc thành thù hận, thương đau.
|