Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh Tặng Vân và các con thân yêu Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi
Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013 Phần 9
“Bản Kiểm Điểm” như tờ khai lư lịch, thực chất là tờ kê khai “tội", dự bao nhiêu trận, bắn chết bao nhiêu VC.. Điều khó nhất là phần kết luận, theo yêu cầu, phải chứng tỏ đă ăn năn hối lỗi, đă biết sai trái.. và thành khẩn. Xin Cách Mạng, xin Đảng, Nhà nước, xin Bác Hồ khoan hồng tha tội. Chịu đ̣n th́ được chứ năn nỉ kiểu đó th́ có gần một nửa trại viên không viết đúng theo yêu cầu.. Họ khai hết nhưng không nhận đó là cái tội… Thời gian này làm Hắn điên đầu. Giáo sư C cứ kêu cứu: -T…T coi.. nó cứ phản đối. Nó đây là giáo sư P. C và P ở tổ 4, đă 5 lần ra tổ mà chưa thông qua được tờ khai, C đọc xong, cả tổ đồng ư, duy chỉ có P là không.. lư do, chỉ nói hai chữ“c̣n thiếu”. Thế là phải viết lại, cả tổ phải chờ, mỗi lần xin giấy để viết lại, tổ trưởng càm ràm C : -Có ǵ khai mẹ nó ra…cho rồi. -Chỉ có bấy nhiêu đó thôi… -Chỉ có bấy nhiêu đó sao thằng P nói “c̣n thiếu” ? C giải thích: -Thằng P nó.. thù cá nhân.. Tổ trưởng nghi ngờ: -Ai nó không thù…sao lại thù mày ? -Nó thù tôi từ lúc.. Tổ trưởng ngắt ngang: -Mẹ kiếp! Tụi bay dạy chung một trường, giờ bị đóng chung một cái gông… C nói nhanh: -Nhưng nó là thằng.. -Tụi bay là một lũ có học... là giáo sư… mà ăn ở với nhau như… chó.. Tổ trưởng tổ 4 là dân K.20 Thủ Đức, trung úy Biệt Động Quân, đánh đấm ra tṛ bị thương 3 lần tưởng bỏ mạng “sa trường”, nó gọi: -P! Thằng P đâu ? P từ nhà bếp hét lớn: -Tôi đây. Nó nh́n C và P bằng đôi mắt rực lửa: -Hai thằng bay.. làm tao và cả tổ chịu hết nổi.. Chiều nay mà c̣n lộn xộn, tao hứa sẽ xử đẹp. Ngưng một chút, rồi giọng nó đanh lại: -Thằng này nói là làm.. hai đứa bay rơ chưa? Và nhờ đó, bản kiểm điểm của hai giáo sư mới được thông qua. Hệ quả cả hai mất sức, thần sắc thê thảm, ói mửa.. ngă bệnh. Hắn lại nhờ tay nghề ”đấm bóp" của V, chữa trị cả tuần mới khỏi. Sau hai ngày viết Kiểm Điểm, tổ trưởng tổ 6 t́m Hắn: -Thưa anh khối trưởng.. -Tôi nghe đây. -Thằng TR nó không chịu viết tờ khai. -Anh nói sao ? -TR không chịu viết. -Tại sao ? -Dạ.. hỏi nó.. nó cười và nói ”tụi bay sợ th́ cứ viết..c̣n tao..đếch sợ.” -Anh về đi ..chuyện này để tôi ..giải quyết.. Tổ trưởng c̣n nói ráng: -Nó coi vậy mà…mà.. -Mà sao ? -Dạ..dạ…thôi để khối trưởng …giải quyết ..em về. Hắn đứng nghiêm chào theo kiểu lính Ngụy chào cấp trên rồi vừa cười vừa nói.. ..tan hàng cố gắng… Hắn nghe đắng ḷng.. anh em vào đây riết rồi ai cũng “cà tửng “ hết ráo trọi. Sau buổi tập họp hàng đêm, cả khối ngồi làm 10 hàng giữa sân để kiểm điểm việc làm trong ngày, phê b́nh, rút kinh nghiệm, khắc phục…như điều lệ trại đề ra. Hắn gặp riêng TR. -Ḿnh đi ḷng ṿng chơi…chút. TR vừa bước đi, vừa cười: -Gió mát .. anh khối trưởng.. Hắn chận ngang: -Không gọi “Khối trưởng”… -Th́.. -Gọi thế hết dzui. Tr trẻ, nhỏ hơn Hắn, cu cậu mang lon thiếu úy. -Anh hỏi thiệt .. -À…em biết rồi ..không viết tờ khai tội ..chứ ǵ ? -Phải… Tr cười rất ư là dễ thương, nó nhỏ nhẹ: -Em..em nghĩ chẳng có tội…nên không viết.. Hắn thầm nghĩ một đứa-trẻ-sĩ-quan, ăn nói lễ độ, nhỏ nhẹ, không gai góc mà sao được gắn Bảo Quốc Huân Chương ngay trận địa đang mù mịt khói lửa ở thành cổ Quảng Trị mùa hè 1972. -Anh..thông cảm và rất hiểu em, anh cũng nghĩ như em và thật hèn khi phải tự kết tội chính ḿnh và xin tha tội mà ḿnh không có. Tr cười buồn: -Xin được khoan hồng…chứ anh. Gió đêm ŕ rào, hai người đi ḷng ṿng ở sân trại, ngang qua cái nhà vừa cất xong, có tên nghe rất tư bản “Giảng Đường” cùa liên khối. -Nhưng ở hoàn cảnh này.. -Em biết, các anh c̣n gia đ́nh, c̣n vợ con, cha mẹ… Các anh phải sống và phải mau mau trở về. -Em hiểu như vậy là tốt. Tr như không nghe lời Hắn nói. -C̣n em… … em…em chẳng c̣n ai.. -Em..nói sao? -Cả nhà em.. chết sạch bởi trái B.40 .. hồi Mậu Thân… Từ đó em sống như chết rồi. Hắn ôm vai TR . -Anh xin lỗi đă.. -Em vẫn thường sống trong căm thù.. uất hận.. Sương đă bắt đầu rơi, qua ánh sáng vàng của ngọn đèn, một màn trắng mỏng lung linh. -Thôi…về anh. -Anh muốn nói với em.. -Em biết anh muốn nói ǵ rồi…để dịp khác ..em cũng có điều muốn nói với anh … Dù có nói thế nào, Tr cũng nhất định không viết Kiểm Điểm, tất cả các khối đều nộp Trung Đoàn, riêng khối 13 th́ chưa. Đời-68 nôn nóng: -Tại sao… giờ này chưa nộp? -Thưa c̣n thiếu .. -Thiếu ..tại sao thiếu ? Hắn nói từng lời rất rơ: -Một trại viên không viết. Đời-68 là cán bộ phụ trách trực tiếp Khối 13, sự trễ năi này sẽ bị mất điểm trước Đảng. -Anh nói sao? Nói lại thật rơ tôi nghe thử xem.. Ai ? ai không viết? -Thưa .. Tr của tổ 6. -Tr ..! -Đúng.. dù tôi động viên hết cỡ. -Anh và nó lên Trung Đoàn gặp tôi. -Thưa, chừng nào ? -Ngay bây giờ! Nói xong, Đời-68 quay lui, bước nhanh về Trung Đoàn. Hắn đến tổ 6 gọi: -Tr ..Tr.. Tr bước ra. -Thay đồ lên Trung Đoàn với anh. -Chi vậy ? -cán bộ lệnh: anh và em tŕnh diện. -Em không đi. -Họ sẽ làm khó .. -Anh cứ nói là em dứt khoát không đi. Ở đây không ai có quyền ra lệnh cho em điều ǵ cả. Hắn đă quen với tính Tr, nên biết dù có nói thế nào cũng không xong, nên thở dài. -Tùy em..anh sẽ nói như vậy với họ. -Em cảm ơn anh. Một đứa trẻ, rơ ràng Tr chỉ là một đứa trẻ, lễ phép, nhỏ nhẹ với tất cả mọi người, lại là đứa cứng đầu, đanh thép, khi đối đầu với CS. Chiến tranh, cái vô t́nh hay cố ư, và sự phi lư của nó, nhất là cuộc chiến tương tàn cùa hai miền một đất nước, một dân tộc, nó đă tạo ra, sản sinh ra, không biết bao đau khổ cho cả hai miền.. Nó biến con người thành loài cầm thú, nó biến những trái tim thơ ngây rỉ máu. Cuối cùng, 4 anh bộ đội cụ Hồ đến, dùng vũ lực trói thúc ké, và kéo Tr đi. Tr hét to: -Chào anh em.. Chiến sĩ QL.VNCH.. muôn năm! Tin đồn 1: Để trả lời tại sao không viết bản Kiểm Điểm.. Tr đă cổi áo, tuột quần.. Từ chân đến cổ của Tr.. không c̣n một khoảng trống đủ để một bàn tay.. sẹo.. sẹo chi chít toàn sẹo… và Tr dơng dạc: -Tôi và các ông, ai căm thù ai? ai phải khai tội ?
Tin đồn 2: Tr bị nhốt vào lô cốt biệt giam 7 ngày, mỗi ngày chỉ được cho ăn uống cầm hơi. Bốn cán bộ, quay quanh. -Bây giờ anh về viết Kiểm Điểm rồi đích thân lên đây nộp cho chúng tôi. -Bảo về tổ.. tôi về.. nhưng viết Kiểm Điểm th́ không bao giờ. -Anh nói sao? -Tôi nói rất rơ, người viết kiểm điểm là các ông..chứ không phải tôi.. Người có tội là các ông. Ai đă giết hàng vạn dân lành năm Mậu Thân1968…ai đă giết hàng vạn dân lành ở -Đại Lộ Kinh Hoàng –Mùa Hè Đỏ Lửa 1972…..ai ? Tôi hay ông ? nói đi, tôi hay ông ? Và Tr bị biệt giam. Đến lần thứ ba, khi thả ra Tr không c̣n đứng vững nhưng vẫn cố nói lời cuối cùng v́ từ đó Tr không mở miệng nói một lời nào nữa “một là bắn, hai là thả, chỉ có vậy thôi “
Tin đổn 3: Tr cắt gân máu cổ tay, lúc cán bộ mở cửa pḥng biệt giam th́ Tr đă chết trên vũng máu, đặc biệt là đôi mắt, mở trừng trừng. Cán bộ càng vuốt, đôi mắt càng mở to. Có cán bộ sợ tái mặt, họ vội vàng xé lá cờ Đỏ Sao Vàng làm hai, để bịt mắt Tr lại ..
Tin đồn 4: Khi trại viên chết, xác được liệm bằng hai chiếc chiếu cá nhân, đó là tiêu chuẩn người chết được hưởng và khi chôn, chỉ được đắp một nấm mồ không cao quá 3 tấc, đó là qui định bất thành văn của trại A.38. Nhưng với Tr th́ khác, không bó chiếu, không nấm mồ và không địa chỉ, Tr bị khai trừ vĩnh viễn trong cuộc đời này. C̣n nhiều tin đồn về Tr và mỗi lần nghe, Hắn nhớ đến khuôn mặt trẻ thơ tội nghiệp của Tr, ḷng Hắn nao nao. Phận người, phận nước.. biết đến bao giờ..
Tiếng c̣i tàu lại cất lên trong sương đêm. Tiếng
c̣i tàu như tiếng gọi ở cơi xa xăm, thúc dục nhưng u buồn.
|