KHẨU SÚNG SĂN Ryoju by Inoue Yasushi (Phạm Đức Thân dịch từ bản Anh ngữ Shotgun của George Saito)
THƯ CỦA MIDORI
Ông Misugi thân mến.
Tôi xưng hô với ông chính thức như vậy, khiến cho tim tôi đập rộn ràng như thể đang viết thư t́nh. Tôi có vẻ già quá không thể viết thư t́nh được nữa (mặc dù tôi mới 33). Trong 10 năm qua tôi đă viết hàng tá thư t́nh, khi th́ bí mật khi th́ công khai. Nhưng tôi tự hỏi, tại sao không có cái nào cho ông? Tôi cũng không biết nữa.
Cách đây ít lâu bà Takagi, mà ông có biết (nhớ không? cái bà sau khi trang điểm th́ trông như con hồ ly) có nêu nhận xét về mấy quan chức sống giữa Osaka và Kobe. Bà bảo ông là một người đàn ông các bà không hứng thú, người không hiểu được những tế nhị của tâm lư phụ nữ, người có thể yêu phụ nữ nhưng không bao giờ được phụ nữ yêu. Tất nhiên đây là một nhận xét hời hợt. Bà hơi xỉn môt chút và ông đừng bận tâm. Tuy nhiên ông có một cái ǵ giống tính chất như bà mô tả. Ông không biết đến cô đơn, chung quanh ông không có cái ǵ của một người cô đơn cả. Ông đôi khi trông buồn chán, nhưng không bao giờ cô đơn. Ông có một quan điểm rơ ràng khác thường, và ông dựa hoàn toàn vào nhận định của ḿnh. Điều này làm tôi muốn lay chuyển ông. Vắn tắt, ông là một người phụ nữ không chịu nổi, một người chẳng gây thích thú ǵ, một người mà yêu ông chỉ phí th́ giờ.
Sự thể đă như vậy th́ không hợp lư chút nào khi cố làm cho ông hiểu được cảm nghĩ của tôi về chuyện tôi viết hàng tá thư t́nh mà không một cái nào cho ông. Tất cả h́nh như có vẻ rất lạ lùng. Một hai thư lẽ ra cũng có thể viết cho ông. Mặc dù là không có cái nào, nhưng giả sử tôi có viết cho ông th́ nội dung cũng chẳng khác chi mấy. Có điều, tuy đă có tuổi mà tôi vẫn nhút nhát và ngây thơ. Tôi không thể viết một lá thư t́nh tứ cho chồng, nhưng tôi có thể viết cho những đàn ông khác thư này rồi thư kia. Có thể tôi sinh ra dưới một ngôi sao xấu; sao của ông cũng xấu nữa.
Nếu tôi mà có thể hiểu được anh Th́ cái vẻ b́nh thản cao ngạo của anh có lẽ bị sụp đổ.
Thơ này tôi làm mùa thu vừa rồi khi nghĩ đến ông đang ngồi trong pḥng giấy. Đó là một bài thơ mà tôi đă trút vào đấy nỗi ḷng của một người vợ đáng thương, cố gắng không quấy rầy cái yên tĩnh của chồng đang ngắm nghía có thể là một món đồ gốm cổ Triều Tiên. Hoặc đúng ra đó là cảm nghĩ của một người không biết cách làm sao lay chuyển suy tư của ông. ( Ông cứ như một cái công sự được canh gác kỹ và nguy nga nữa!). "Đừng nói vớ vẩn!" ông sẽ bảo. Nhưng ngay khi chơi mạt chược suốt đêm, tôi vẫn để tâm nghĩ tới ông đang trong pḥng giấy. Tôi đă bí mật để bài thơ này trên bàn giấy của ông Tagami - Ông Tagami là một triết gia trẻ được thăng chức giáo sư phụ tá mùa xuân vừa qua. Việc làm đó của tôi gây xáo trộn vẻ nghiêm trang cao ngạo của ông giáo sư trẻ. Một nhà báo ngồi lê đôi mách có viết về chuyện này và đă gây chút phiền toái cho ông. Tôi đă nói rằng tôi muốn lay chuyển ông mà. Tôi không biết cái vụ nhỏ nhặt này có lay chuyển ông chút nào.
V́ ông không thích đọc chuyện loại này tôi xin đi vào việc chính.
Cái quan hệ bề ngoài có vẻ là vợ chồng của chúng ta đă kéo dài một thời gian lâu rồi. Ông không muốn chấm dứt nó hay sao? Cũng hẳn phải khó cho ông nữa. Nếu ông không phản đối, giả sử chúng ta t́m cách để cho cả hai người đều được tự do, tôi nghĩ đây là lúc chấm dứt cái quan hệ không tự nhiên của chúng ta, nhất là v́ ông sắp về hưu. (Tôi thật không hề ngờ lại thấy tên ông trong danh sách những doanh nhân bị thanh lọc!). Tôi xin vắn tắt. Nếu tôi có thể được căn nhà ở Takarazuka và căn nhà ở Yasé, thế là tôi măn nguyện rồi. Căn nhà ở Yasé rộng vừa phải và chung quanh rất thích hợp với tôi. Tôi có thể sống ở đó. Căn nhà ở Takarazuka, tôi sẽ bán khoảng 2 triệu yen, và nhờ số tiền này tôi có thể sống đến măn đời. Tôi đang hoạch định chương tŕnh. Đây là lần cuối tôi yêu cầu được làm theo ư riêng của ḿnh và là lần đầu tôi lạm dụng t́nh cảm của ông.
Mặc dù tôi yêu cầu bất ngờ, nhưng hiện tại tôi không có nhân t́nh nào hết. Ông không phải lo tôi sẽ bị cướp mất. Tôi rất tiếc phải nói để ông biết rằng tôi chưa hề bao giờ có một người t́nh đáng được gọi là như thế. Rất ít đàn ông thỏa măn 2 đ̣i hỏi cơ bản của tôi: một cái cổ tóc sau gáy chăm sóc tươm tất, tươi mát như một miếng chanh, và một ṿng eo hông cong thấy rơ và khỏe như sơn dương. Tôi cũng rất tiếc rằng cái dáng vẻ này, đầu tiên đă lôi cuốn tôi, một cô dâu, đến với chồng, nay dù sau 10 năm vẫn c̣n hấp dẫn tôi mạnh. Nói đến sơn dương làm tôi nhớ có đọc bài báo về một thiếu niên khỏa thân đă sống với sơn dương trong sa mạc Syria. Tấm h́nh đẹp làm sao! Cái vẻ lạnh lùng của khuôn mặt trông nghiêng dưới mái tóc bờm sờm không chải, và cái vẻ quyến rũ của cặp gị dài h́nh như có thể chạy tới 50 dặm một giờ! Ngay bây giờ, tôi cảm thấy máu huyết râm ran v́ thiếu niên đó. Khuôn mặt thông minh và h́nh dáng hoang dại. Đối với cặp mắt đă được nh́n thấy thiếu niên đó th́ các đàn ông khác trở thành tầm thường và thiếu hứng thú. Nếu có nghi ngờ nào từng lóe lên trong tim vợ ông về ḷng chung thủy, th́ đó chỉ là lúc tôi bị hấp dẫn bởi thiếu niên sơn dương. Khi tôi tưởng tượng làn da săn chắc ươn ướt sương đêm của sa mạc, khi tôi nghĩ đến vẻ b́nh thản của thiếu niên, tôi ngay bây giờ vẫn c̣n bị khích động.
Khoảng 2 năm trước tôi say mê Matsushiro của họa phái hiện đại Shin Seisaku. Nhưng ông th́ không tin vào những lời đồn đăi.
Khi đó ông nh́n tôi với cặp mắt thoáng buồn lạ lùng, h́nh như thương hại. Thật ra không có ǵ phải thương hại hết. Tuy nhiên tôi bị hấp dẫn bởi đôi mắt của ông. Chúng không thể được so sánh với mắt của thiếu niên sơn dương, nhưng chúng cũng đẹp tuyệt.
Tại sao trước đó ông không bao giờ hướng chúng, đôi mắt đẹp của ông, vào tôi dù chỉ một khoảnh khắc? Sức mạnh thôi không đủ. Đôi mắt đó không phải để chiêm ngưỡng đồ gốm. Tôi trở nên lạnh lùng, như đồ gốm Kutani cổ, và tôi thất vọng muốn ngồi xuống lặng lẽ một chỗ đâu đó. Đấy là lư do tại sao tôi đến pḥng vẽ lạnh lẽo của Matsushiro và ngồi làm kiểu cho ông ta. Ngoài ra tôi thích cái nh́n của ông ta đối với các ṭa nhà. Mặc dù ông hơi bắt chước Utrillo, tôi nghĩ ông độc đáo tại Nhật Bản ở điểm ông có thể vẽ ṭa nhà b́nh thường nhưng đưa vào nó một nét buồn hiện đại (rất phơn phớt nhẹ nhàng). Nhưng về phương diện là đàn ông, ông ta không khá. Nếu tôi phải cho điểm ông 100 th́ ông ta chỉ được 65. Ông ta có tài, nhưng không hiểu sao lại chỉ làng nhàng. Ông ta có khuôn mặt điển trai nhưng ông ta thiếu thanh lịch. Khi ông ta cầm tẩu thuốc, trông lại càng tức cười, giống như một nghệ sĩ hạng hai mà tác phẩm đă hút cạn hết cái tốt đẹp trong người.
Rồi khoảng đầu hè năm ngoái tôi đánh bạn với Tsumura, tay nài ngựa đă thắng cúp Bộ Trưởng. Mắt ông thoáng vẻ khinh thường lạnh lùng. Thoạt đầu tôi nghĩ đó là do lá cây xanh bên ngoài đă khiến mắt ông trông như vậy khi chúng ta chạm trán nhau ngoài hàng hiên. Sau này tôi mới khám phá ra ḿnh lầm. Cũng tại tôi quá hấp tấp, không suy nghĩ. Nếu tôi biết, tôi đă nh́n lại ông cách khác. Nhưng giác quan tôi dạo đó đă bị tê liệt v́ vẻ đẹp của tốc độ. Cái kiểu biểu lộ ḿnh một cách rất cổ lỗ xĩ của ông thật ngoài hiểu biết của tôi. Ông nên chứng kiến Tsumura trên lưng con siêu mă một mạch vượt qua cả tá con ngựa khác, từng con một. Ông c̣n sững sờ nếu qua ống nḥm ông nh́n rơ cái sinh vật dũng mănh và đáng yêu đó (tôi muốn nói Tsumura, chứ không phải con ngựa).
Chàng trai 22 tuổi, chỉ khá hơn bọn du côn một tí, đă tự phá kỷ lục hai lần v́ hắn biết tôi đang quan sát hắn. Đó là kinh nghiệm đầu tiên của tôi về đam mê như vậy. Hắn cần sự ngưỡng mộ của tôi và hắn trở thành hiện thân của tốc độ, quên cả tôi khi cưỡi con ngựa nâu. Những ngày này cuộc đời thật đáng sống. T́nh yêu của tôi (có thể gọi như vậy đi) ở khán đài trường đua được kích thích khơi động bởi đam mê của hắn, thuần túy không vẩn đục, trên đường đua dài ṿng cung. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mất mát về 3 cái hột kim cương . Chúng đă tồn tại trong chiến tranh và nay là phần thưởng cho hắn. Chỉ khi nào trên lưng ngựa hắn mới đáng yêu. Khi chân chạm đất, hắn trở thành thiếu niên, một thiếu niên ngờ nghệch chưa hiểu hết hương vị thơm ngon của cà-phê. Thế nhưng, với tinh thần tranh thắng trên lưng ngựa, hắn khá hơn tiểu thuyết gia Seo hoặc nhà cựu-cánh tả Mitani. Cuối cùng tôi đóng vai bà mối để cho hắn cưới một vũ nữ 18 tuổi. Cô có cặp môi trề ra và cũng là một cục cưng của tôi.
Tôi đă đi ra ngoài đề. Dĩ nhiên, tôi c̣n quá trẻ chưa nên sống như một bà về hưu cho dù có an cư ở Yasé. Tôi cũng không có ư định sống như một nhà tu hành. Ông có thể bắt đầu như b́nh thường, xây một ḷ nung và làm ly tách, vân vân..., nhưng tôi nghĩ tôi sẽ làm những việc như trồng hoa- nghe nói đem hoa bán tại Kyoto được lời khá. Tôi có thể trồng vài trăm cây hoa cẩm chướng với sự trợ giúp của 2 người làm và 2 bạn trẻ khác. Hiện tại tôi muốn lánh xa đàn ông. Tôi chán họ lắm rồi. Tôi nói thực đấy. Tôi đang hoạch định chương tŕnh để sao có thể t́m thấy hạnh phúc thực sự, làm lại tất cả từ đầu.
Ông có thể ngạc nhiên thấy tôi th́nh ĺnh đề nghị chia tay. Không, lẽ ra ông phải ngạc nhiên hơn, tại sao tôi không đề nghị từ trước đây. Muôn vàn cảm xúc tràn ngập trong đầu khi tôi nh́n lại hơn 10 năm sống chung. Tôi không hiểu làm sao chúng ta đă thu xếp được như vậy. Tôi đă bị gán cho là một phụ nữ phóng túng và có vẻ như là chúng ta đă cho thiên hạ cảm tưởng đây không phải một cặp b́nh thường. Tuy nhiên chúng ta đă cố hết sức sống với nhau, không gây nhiều tai tiếng, và đôi khi c̣n đóng vai mai mối hôn nhân cho người khác. Tôi nghĩ tôi đáng được ông khen ngợi. Ông nghĩ sao?
Viết một bức thư giă biệt thật khó làm sao! Tôi lại rất ghét sướt mướt ủy mị! Nhung tôi cũng không thích quá bộc trực. Tôi muốn đề nghị một cách dịu dàng lịch sự để không ai trong chúng ta bị tổn thương, nhưng điều tôi sắp viết ra đây thật vụng về khó xử. Dẫu sao một bức thư chia tay không thể nào là một bức thư đẹp, cho dù bất kỳ ai viết. Vậy th́ để tôi viết thẳng thắn và lạnh lùng v́ đó là cung cách của thư như thế.
Đó là tháng Hai, 1934, vào khoảng 8 giờ sáng. Khi từ pḥng trên lầu của Khách Sạn Atami tôi thấy ông mặc bộ đồ xám đang đi bộ dọc bờ biển phía dưới. Đây là chuyện xẩy ra trong một ngày mà nay th́ đă đang mờ dần như trong một giấc mộng gần quên hẳn. Hăy b́nh tĩnh nghe tôi. Có nhớ không, cái áo choàng kimono với những hoa cúc gai trên nền xám đỏ mà một phụ nữ cao và đẹp mặc, đang đi sau ông? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nghi ngờ của ḿnh lại được chứng tỏ xác thực như thế. Tôi đă tới Atami bằng chuyến xe lửa đêm hôm trước để khẳng định những nghi ngờ này. Tôi đă không chợp mắt được. Nói cách văn hoa, tôi đă hy vọng rằng ḿnh đang nằm mơ. Tôi chỉ 20 tuổi (bằng tuổi Shoko hiện giờ). Sự thể thế này, quả là liều thuốc quá mạnh cho một cô vợ vừa mới cưới. Tôi gọi ngay bồi pḥng, trả tiền trọ, và rời khỏi như bị săn đuổi. Bồi pḥng dán mắt nh́n theo tôi. Đứng trên vỉa hè trước mặt khách sạn, tôi phân vân không biết nên đi xuôi xuống băi biển hay đi ngược lên trạm xe lửa. Tôi cất bước xuống đường dẫn tới băi, nhưng được độ 50 mét th́ ngừng lại. Tôi đứng đó ngó ra một điểm trên biển lóe sáng ánh mặt trời giữa mùa đông, một biển xanh lam xẫm như được phết lên từ một ống mầu đậm đặc. Rồi tôi chọn đường về trạm xe lửa. Nay tôi biết rằng chuyện bắt đầu ở đó vẫn đang tiếp tục. Nếu hồi đó tôi đi xuống con đường dẫn tới băi th́ hôm nay tôi đă là một người khác. Không biết thế là tốt hay xấu tôi đă chọn con đường tới trạm. Có lẽ đó là một khúc ngoặt trong đời tôi.
Tại sao tôi đă không đi xuống con đường dẫn tới băi? Chính là v́ tôi không thể không nghĩ rằng tôi chẳng bằng được Ayako xinh đẹp, hơn tôi 5,6 tuổi - không bằng được chị về kinh nghiệm, kiến thức, khả năng, sắc đẹp, tấm ḷng dịu dàng, khéo léo trong cách cầm tách trà, nói chuyện văn chương, thưởng thức âm nhạc, trang điểm, mọi thứ đều không bằng. Cái hiến lành khiêm cung của một cô dâu tinh khôi 20 tuổi, chỉ có thể được thể hiện qua những đường nét bức tranh. Ông chắc biết phải bất động thế nào khi nhẩy vào biển lạnh đầu mùa thu, v́ chỉ một cử động nhỏ cũng làm lạnh cóng tăng thêm. Tôi sợ không dám chuyển động. Chỉ măi về sau tôi mới quyết định lừa dối ông v́ ông cứ lừa dối tôi măi.
Có lần Ayako và ông đang chờ xe lửa ở Trạm Sannomiya. Có lẽ một năm sau trải nghiệm ở Khách Sạn Atami. Tôi đứng phân vân không biết có nên vào pḥng đợi; tôi đang bị vây quanh bởi đám nữ sinh trường cho nghỉ học để đi dă ngoại vui chơi bên ngoài. Thêm kư ức về một tối khác vẫn c̣n sống động trong đầu. Côn trùng đang kêu ŕ rào. Ngó cái ánh sáng d́u dịu chiếu qua màn cửa trên lầu, tôi đứng hàng giờ không thể quyết định có nên bấm cái nút ở cổng nhà Ayako, đóng chặt kín như miệng hến. Đó là vào khoảng cùng thời gian với bắt gặp ở Trạm Sannomiya. Tôi không biết là mùa xuân hay mùa thu. Những lúc như thế tôi thường không nhớ mùa nào. Cũng c̣n nhiều dịp khác nữa, nhưng tôi không làm ǵ cả. Ngay cả khi ở Khách Sạn Atami tôi cũng không đi xuống băi biển. Ngay cả khi đó. Biển xanh lam xẫm lóe sáng đă tác động mạnh vào tôi và tôi cảm thấy nỗi đau tưởng như xé con tim của ḿnh dịu dần..
Đó là một giai đoạn đau đớn. Nhưng thời gian đă giải quyết vấn đề của chúng ta. Sắt nóng sẽ nguội, và tôi đă nguội giống như ông, ông c̣n nguội nhiều hơn tôi. Một căn nhà lạnh lẽo kỳ lạ, lạnh đủ để làm cóng lông mi. Bây giờ cũng vậy. Nhà? Không, nó không có một chút ǵ ấm áp hay hơi hướm của căn nhà có người ở. Tôi tin rằng ông sẽ đồng ư với tôi tốt hơn nên gọi nó là pháo đài. Trong nhiều năm qua chúng ta đă lừa dối nhau trong cái pháo đài này. (Ông khởi sự trước.). Con người đă tạo nên những thỏa hiệp buồn làm sao. Cuộc đời chúng ta đă xây dựng hoàn toàn trên những bí mật chúng ta giữ cho nhau. Ông giả vờ không biết nhiều hành động sai trái của tôi mặc dù ông đôi khi tỏ vẻ khinh thường, đôi khi khó chịu và buồn bă. Phần tôi, tôi hay la mắng người làm, có lẽ bảo chị ta đem thuốc lá vào pḥng tắm cho tôi. Tôi thường về nhà, lôi ra tờ chương tŕnh phim từ túi xách, dùng làm quạt cho mát bộ ngực vừa phanh ra. Tôi vung văi phấn thoa mặt khắp nơi, trong pḥng khách và trong hành lang. Khi tôi gác ống điện thoại, tôi thường rời đi nhún nhẩy như khiêu vũ. Tôi mời các vũ nữ đến ăn tối và chụp h́nh với họ. Tôi chơi mạt chược, ăn mặc hở hang. Ngày sinh nhật, tôi cho người làm đeo dải ruy-băng trong khi ḿnh th́ vui đùa với các khách sinh viên. Tôi biết rằng những hành động đó gây khó chịu cho ông. Tuy nhiên không lần nào ông trách móc tôi - mà ông cũng không thể. Giữa chúng ta không hề có thảo luận, tranh căi. Pháo đài chúng ta im ắng và không khí nồng hơi cát, lạnh lẽo, giống như gió ngoài sa mạc. Tại sao ông không thể bắn vào tim tôi, ông là một thiện xạ bắn chim trĩ và chim cu gáy cơ mà? Nếu định lừa dối tôi, sao ông không lừa dối toàn diện, triệt để? Phụ nữ có thể được nâng cao thành hạnh thiện bởi sự bội bạc lừa dối của đàn ông.
Bây giờ tôi biết rằng đă ngấm ngầm trong tim tôi một chờ đợi, yếu ớt nhưng bền bỉ, sẽ có lúc chấm dứt cái thỏa hiệp của chúng ta, một cái ǵ tất sẽ xảy ra, và v́ vậy tôi đă chịu đựng suốt hơn 10 năm trường. Tôi nghĩ chỉ có 2 cách chấm dứt sẽ xẩy ra. Một ngày nào đó tôi sẽ hoặc dựa vào vai ông và lặng lẽ nhắm mắt lại, hoặc đâm vào ngực ông bằng con dao nhíp Ai cập ông tặng tôi.
Tôi đă chờ đón kiểu kết liễu nào sẽ đến? Chính tôi cũng không biết.
Năm năm đă trôi qua. Ông có nhớ không? Tôi nghĩ đó là sau khi ông từ nam Á Châu trở về. Tôi đă vắng nhà 3 ngày và đang say xỉn loạng choạng trở về nhà giữa ban ngày. Tuy nhiên tôi vẫn c̣n thấy ông có đó. Tôi cứ tưởng ông hăy c̣n ở xa. Ông đang lau chùi súng. Tôi chỉ nói "Chào!" và ngồi xuống sofa ngoài hàng hiên, quay lưng lại ông để hóng gió cho mát. Cửa sổ kính đối diện hàng hiên phản chiếu một phần căn pḥng như trong một tấm gương. Nhờ cái lán ngoài sân hiên buông xuống làm nền phía sau, kính cửa sổ phản chiếu rơ ông đang lau chùi súng bằng miếng vải trắng. Bồn chồn và mệt mỏi sau những vui chơi, tôi lơ đăng nh́n các hành động của ông trong kính. Sau khi lau chùi súng kỹ càng và định vị cái khóa súng bóng loáng ông dơ cao khẩu súng vài lần và đứng như thể sẵn sàng bắn. Rồi tôi thấy ông nheo một mắt nhắm bắn. Khẩu súng chĩa vào lưng tôi.
Tôi tự hỏi không biết ông sắp bắn tôi, hay mặc dù súng không lắp đạn, không biết ông đă có ư muốn giết tôi? Tôi nhắm mắt và chờ đợi cái lúc tiếng cờ-lích lẩy c̣ sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng của căn pḥng, không biết là ông đang nhắm vai, sau gáy hay cổ tôi. Tuy nhiên đợi hồi lâu vẫn không nghe tiếng cờ-lích của lẩy c̣. Tôi đang chuẩn bị ngă xuống với tiếng cờ-lích, nghĩ rằng cái ngă chết đẹp như thế sẽ làm cho cuộc đời đáng sống sau nhiều năm buồn bực.
Tôi mở mắt và thấy rằng ông vẫn đang nhắm vào tôi. Tôi giữ nguyên vị thế đó một lúc, rồi thính ĺnh cảm thấy tất cả h́nh như rất điên rồ ngốc nghếch. Tôi xoay người, quay sang ông - không phải sang ông trong kính. Lúc đó ông đang nhắm cây đỗ quyên mà ông đă mang về từ Amagi. Năm đó lần đầu tiên cây nở hoa. Rồi cuối cùng lâu sau, có tiếng cờ-lích của c̣ súng. Tại sao ông đă không bắn người vợ không chung thủy? Tôi đáng bị bắn. Ông có ư giết tôi, nhưng ông đă không lẩy c̣. Nếu ông đă lẩy c̣, nếu ông đă không tha thứ cho sự ngă ḷng của tôi, nếu ông đă giết chết nỗi thù ghét trong tim tôi, th́ tôi có thể đă ngă lặng lẽ trong cánh tay ông. Hoặc cũng có thể là tôi sẽ cho ông thấy tài bắn súng của tôi. V́ ông không, nên tôi rời mắt khỏi cây đỗ quyên, nó đă thế mạng cho tôi, và rút về pḥng ḿnh, ư ử một điệu nhạc ngoại quốc và c̣n giả vờ loạng choạng nhiều hơn.
Nhiều năm đă trôi qua chúng ta không có cơ hội để chấm dứt những chuyện như thế. Hè năm nay cây bách nhật hồng nở rộ hoa đỏ rực- đỏ chưa hề thấy trước đây. Tôi đau khổ chờ đợi - nhất định có cái ǵ khác thường sẽ xẩy ra. Đúng vào buổi chiều hôm Ayako mất, tôi ghé thăm chị lần cuối. Sau hơn 10 năm tôi thấy lại chiếc áo choàng mầu xám đỏ đă in hằn trong vơng mạc tôi dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng ở Atami. Những hoa cúc gai đỏ nổi bồng và treo nặng nề trên đôi vai gầy người yêu của ông; chị ngẫu nhiên đă gầy đi một chút. Lúc tôi ngồi xuống tôi nghĩ tôi sẽ trả thù bằng cách khen áo đẹp. Rồi cái ư nghĩ chị mặc áo đó trước mặt ḿnh làm máu tôi sôi lên không kiềm được. Tôi biết rằng không thể tự kiềm được. Sự trơ tráo của người phụ nữ đă cướp chồng của người khác và sự hiền lành của cô dâu 20 tuổi phải có ngày đối chất. Cái ngày đó h́nh như nay đă đến. Tôi bật mí cái bí mật mà tôi chưa hề bao giờ hé lộ, lạnh lùng phơi ra giữa những hoa cúc gai.
"Cái áo choàng nhiều kỷ niệm thân thương, phải không?"
Tôi ngó ngay vào đôi mắt đă quay về phía tôi. Chị kêu lên một tiếng ngắn, rất khẽ hầu như không nghe thấy. Tôi vẫn dán mắt vào mắt chị, và nghĩ chị sẽ quay đi.
"Chị mặc nó ở Atami với Misugi. Tha lỗi cho em, nhưng ngày đó em có trông thấy chị."
Như tôi đoán trước, đôi má chị biến sắc. Cơ bắp miệng co giật - chị trông thật xấu, tôi thực sự nghĩ vậy- và chị không thể nói được ǵ. Chị chỉ cúi đầu, nh́n trân trân hai bàn tay trắng trên đùi.
Khoan khoái như vừa tắm xong, tôi cảm nghĩ tôi đă sống hơn 10 năm chỉ để chờ đợi cái lúc này. Đâu đó trong tim tôi cũng cảm thấy rằng một kết thúc đang thành h́nh với một nỗi buồn không thể tả. Tôi ngồi lặng khá lâu như bị bám rễ. Chị chắc hẳn muốn độn thổ! Rồi chị ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt nh́n tôi lặng lẽ. Tôi nghĩ chị có thể không qua khỏi. Cái chết đă đột nhập vào chị. Nếu không chị không thể nào nh́n tôi lặng lẽ như thế. Ngoài vườn trời bỗng tối sầm rồi nắng trở lại. Tiếng đàn dương cầm của nhà bên cạnh cũng đă ngưng.
"Không sao, chị khỏi lo Giờ th́ tôi sẽ nhường anh ấy cho chị."
Nói xong tôi đứng dậy, tới chỗ hoa trắng tôi đă để ở hành lang, và đem cắm vạ̀ b́nh trên kệ sách. Khi sắp xếp cắm hoa tôi nhủ thầm chắc là không c̣n được thấy chị nữa (một tiên đoán đúng dễ sợ),. Chị cúi chào lần nữa. Tôi nói với chị.
"Chị đừng phải bận tâm. Tôi cũng đă lừa dối chị hơn 10 năm trời. Vậy chúng ta huề."
Và tôi mỉm cười. Cái im lặng tuyệt vời làm sao! Chị ngồi không nói một lời, lặng lẽ đến độ tưởng như chị có thể đă ngưng thở. Vụ xử thế là xong. Chị có thể sinh hoạt như thường và làm cái ǵ chị thích.
Tôi rời pḥng, hoàn toàn biết rằng ḿnh đang bước nhanh.
"Midori!"
Đó là chữ đầu tiên của chị, nhưng tôi đă rẽ khuất và không quay nh́n lại.
"Chuyện ǵ vậy, D́ Midori? D́ trông tái nhợt."
Shoko đang bưng trà đến. Tôi biết rằng má tôi cũng biến sắc. Bây giờ tôi nghĩ ông hiểu tại sao tôi phải bỏ ông. Hay đúng ra, tại sao ông không khỏi không cảm thấy phải bỏ tôi. Tôi đă kể nhiều chuyện và có vẻ quan hệ giữa chúng ta cuối cùng đă đến hồi chấm dứt. Tôi nghĩ là tôi đă nói với ông tất cả suy nghĩ trong đầu. Tôi rất cảm ơn ông nếu có thể ông gửi cho tôi giấy bằng ḷng ly dị trong khi ông ở Izu.
Tôi nhớ c̣n một việc nữa. Việc dễ chịu thôi. Hôm nay tôi thay thế chị người làm, dọn dẹp cái pḥng giấy trong căn nhà phụ, lần đầu tiên trong nhiều năm. Pḥng giấy đẹp, yên tĩnh. Chiếc sofa dài êm ái dễ chịu. Cái b́nh Ninsei trên kệ sách mầu sắc mạnh đến độ người ta tưởng các hoa đang bốc cháy. Thư này tôi đang viết ở trong pḥng giấy. Tranh Gauguin không thích hợp cho lắm nên tôi đă cất đi, và dù không có cho phép của ông, tôi đă thay vào bằng cảnh tuyết của tranh Vlaminck. Tôi thích treo Gauguin trong căn nhà ở Yasé. Tôi cũng dọn dẹp tủ áo quần của ông và đem ra treo 3 bộ đồ mùa đông với cà-vạt tôi thích. Tôi không biết ông có thích chúng không.
Xem tiếp Thư của Ayako
|