NGUYỄN ƯỚC
(Voice of the master) Kahlil Gibran Phần II: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18
Phần thứ hai Lời của Đạo sư
15 Thiên nhiên và con người
Sáng tinh sương tôi ngồi nơi đồng nội tiếp tục cuộc đàm đạo với Thiên nhiên trong khi Loài người đang nghỉ ngơi an lành dưới lớp lớp khăn đắp của giấc ngủ. Trên cỏ xanh, tôi nằm yên và suy ngẫm về câu hỏi: "Chân lư có phải là Cái đẹp? Cái đẹp có phải là Chân lư?" Rồi trong khi mải mê trầm tư, tôi thấy ḿnh bị mang xa khỏi loài người và trí tưởng tượng của tôi vén tấm mạng vật chất đang che giấu nội ngă - cái tôi bên trong tôi. Linh hồn tôi dàn trải khiến tôi được đem tới gần hơn Thiên nhiên cùng những bí ẩn của nó và tai tôi mở ra nghe được ngôn ngữ từ những cái diệu kỳ của nó. Khi lắng ḿnh ch́m sâu trong ư nghĩ như thế, tôi cảm thấy làn gió nhẹ đang thổi qua cành cây và tôi nghe như tiếng thở dài của trẻ mồ côi lạc loài. Và tôi hỏi: "Làn gió nhẹ kia ơi, cớ sao ngươi thở dài? Và làn gió nhẹ đáp: "V́ em đến từ một thành phố đỏ rực với sức nóng của mặt trời và y trang tinh khiết của em bị bám các mầm dịch bệnh truyền nhiễm của nó. Ngươi có trách móc sao em than thở không?" Nghe vậy, tôi nh́n những khuôn mặt đầm đ́a nước mắt của các đóa hoa và nghe tiếng than van dịu dàng của chúng. Và tôi nói: "Những đóa hoa đáng yêu của tôi ơi, cớ sao các ngươi khóc?" Một đóa hoa ngẫng chiếc đầu mượt mà lên và th́ thầm: "Chúng em khóc v́ Con người sẽ đến và sẽ cắt chúng em rồi đem đi bán trong chốn chợ búa nơi thành thị." Và một đóa hoa khác nói thêm: "Tới chiều tà, khi chúng em héo úa, họ sẽ liệng chúng em vào đống rác phế thải. Chúng em khóc v́ bàn tay tàn bạo của Con người bứt chúng em ĺa nơi quê nhà quen thuộc của ḿnh." Và tôi nghe ḍng suối nhỏ sụt sùi như một quả phụ khóc thương đứa con độc nhất đă chết. Tôi hỏi: "Con suối tinh tuyền của tôi ơi, cớ sao ngươi khóc?" Và ḍng suối nhỏ trả lời: " V́ em bị buộc phải đi vào thành phố nơi Con người khinh rẻ em, hất hủi em mà thay vào thức uống mạnh hơn, và dùng nước uống của em làm phu dọn rác rưởi của họ khiến ô nhiễm sự tinh khiết của em và biến sự trong lành của em ra uế tạp." Kế đó tôi nghe lũ chim than văn, và tôi hỏi: "Đàn con chim xinh đẹp của tôi ơi, cớ sao các ngươi cất tiếng khóc?" Và một con chim bay tới gần tôi, đậu trên một đầu cành và nói: "Con cái của A-đam chẳng mấy chốc nữa sẽ ra nơi đồng nội này với vũ khí chết chóc của họ và gây cuộc chiến tranh với chúng em, như thể chúng em là kẻ thù quyết tử của họ. Giờ đây chúng em đang thốt lên lời từ biệt nhau v́ không biết rồi đây ai c̣n ai mất, ai thoát được cơn thịnh nộ của Con người. Thần chết đang đi theo chúng em ở bất cứ nơi nào chúng em đi." Lúc này, mặt trời vươn lên đằng sau đỉnh núi, viền các ngọn cây bằng ṿng hoa ánh sáng. Ngắm nh́n cảnh tượng xinh đẹp ấy, tôi tự hỏi ḿnh: "Tại sao Con người phải phá hoại những ǵ Thiên nhiên xây dựng?"
|